Lúc Lý Trọng Kiền đến Vương Đình đã là mùa thu.
Trời cao mây nhạt, điệp thúy lưu kim*, khắp Vương Đình ngũ cốc bội thu, dê bò đầy sườn núi, sông ngòi tú lệ, hồ nước trong veo phản chiếu nham thạch đỏ rực óng ánh vàng trên bờ sông lộng lẫy và trời trong xanh thẳm, chói lọi tráng lệ.
*tả sắc thu mỹ lệ có màu xanh biếc cây cối trùng điệp xen lẫn ánh vàng
Lúc đội xe và đội buôn cùng đến bên ngoài Thánh Thành, trên đường chính vẳng tới tiếng nhạc trống vui vẻ, dân chúng Vương Đình đợi đã lâu đan thực hồ tương, vung rải hoa tươi.
Tiếng nhạc ngày càng gần, Cấm Vệ quân áo lam bào trắng vây quanh mấy mui xe và cờ trắng tuyết thêu chỉ vàng chào đón.
Lý Trọng Kiền cưỡi trên lưng ngựa, nhìn cỗ xe lộng lẫy chở Đàm Ma La Già, khẽ nhếch miệng.
Đàm Ma La Già rất chu đáo, biết tự mình ra khỏi thành đón tiếp hắn.
Hắn bảo hầu cận bên cạnh: “Ngươi chờ coi, bọn hắn sắp trải thảm này.”
Vừa dứt lời, mấy người hầu Vương Đình nâng thảm tơ vàng bước ra trước, trải thảm, cung kính mời Đàm Ma La Già xuống ngựa.
Lý Trọng Kiền đầy vẻ “Ta biết ngay mà”.
Hầu cận người Hán sau lưng hắn từng người nghẹn họng nhìn trân trân, từ lâu đã nghe uy vọng của Phật Tử trong dân gian cực kỳ cao, dù đã hoàn tục, dân chúng Vương Đình vẫn sùng bái ngài như thần linh, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thế.
Đàm Ma La Già mặc một bộ lễ phục Quân chủ hào quang lấp lánh, tiến lên đón.
Lý Trọng Kiền tung người xuống ngựa, không thèm khách sáo mấy câu, liền hỏi: “Minh Nguyệt nô đâu?”
Đàm Ma La Già nói: “Không biết Vệ Quốc Công đến lúc nào, nàng đang khó chịu trong người, ta sợ nàng đợi lâu, chưa báo cho nàng.”
Lý Trọng Kiền thu vẻ đùa giỡn: “Ta đi gặp con bé trước.”
Hắn ra hiệu quan tùy hành cùng lễ quan Vương Đình vào thành, còn mình theo Đàm Ma La Già trực tiếp đi Vương cung.
Lúc ngang qua hành lang, hắn hững hờ quét mắt một vòng hồ nước xanh, nhăn mày: “Sao thành thế này?”
Trong hồ lá sen ruộng ruộng, nhìn hẳn là nở không ít hoa sen, nhưng hơn nửa hoa bị hái mất, chỉ còn mấy cuống trụi lủi và mớ nụ chưa nở, thật phá phong cảnh.
Loại sen trong hồ này là tự Đàm Ma La Già tìm hắn lấy.
Sắc mặt cận vệ Vương Đình xung quanh đầy kỳ cục.
Đàm Ma La Già giải thích: “Minh Nguyệt nô muốn ăn hoa sen chiên.”
Da mặt Lý Trọng Kiền căng ra: Hoa sen một ao đều bị Minh Nguyệt nô đem đi chiên?
Đã là giữa trưa, Đàm Ma La Già bảo Duyên Giác đi hái mấy đóa sen vừa nở, Duyên Giác đáp lời, thành thạo hái mấy đóa tươi non nhất đặt lên đĩa vàng đưa đến nhà bếp.
Lý Trọng Kiền dò xét Đàm Ma La Già mấy lần, thấy chàng vẫn đầy bình tĩnh, hiển nhiên đã quen, lặng thinh một lúc, cười cười. “Hồi kia còn ở Kinh Nam, mùa xuân ăn bánh hóa đằng la, mùa hè ăn hoa sen chiên, mùa thu ăn bánh quế, mùa đông ăn bánh canh hoa mai, sơn chi, hoa nhài, hoa hồng, hoa lê, hoa cúc… cũng làm thành món ăn tuốt…”
Hắn nói, mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười, giọng điệu lại mang theo mấy phần oán trách, “Trước kia có người cho ta mấy chậu hoa quỳnh, dưỡng hơn nửa năm, trong đêm hoa quỳnh mở, ta đưa con bé đi xem, còn chưa kịp bảo em ấy làm thơ, thì em ấy đã gọi người mau hái hoa quỳnh.”
Cuối cùng hoa quỳnh xách đi nấu canh, nàng ra dáng làm một bài thơ, khen canh hoa quỳnh ngon.
Đàm Ma La Già lẳng lặng lắng nghe.
Vừa nói, hai người vừa đi vào nội điện.
Trong đình viện bố trí lều vải, màn nỉ treo cao, dải rua màu nhẹ lất phất, trong lều vải giường mát gối mềm đầy đủ, Dao Anh ngủ trên giường, hai thị nữ ngồi xếp bằng bên cạnh quạt cho nàng, trong đình gió mát phất phơ, chuông bạc dây tua màu ngân từng trận vang giòn.
Ánh mắt Lý Trọng Kiền rơi xuống mặt Dao Anh, nàng dù đang ngủ, nhưng sắc mặt hồng hào, dường như mập hơn chút, nhìn không hề giống dáng vẻ khó chịu trong người.
Hắn quay sang nhìn Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già ra hiệu lễ quan đứng cách đó không xa bước lên, nhận lấy một chén ngọc mạ vàng rót đầy rượu nho đậm màu hổ phách, đưa đến trước mặt Lý Trọng Kiền.
“Minh Nguyệt nô có thai, Vệ Quốc Công là huynh trưởng của nàng, theo phong tục Vương Đình, Vệ Quốc Công nên uống chén rượu này.” Giọng chàng như sóng gợn nước trong, mang vần luật thanh quý.
Lý Trọng Kiền há hốc, sững sờ một lát, suýt nhảy dựng, nhớ Dao Anh còn ngủ say, bỗng choàng tỉnh, gắng thu lại đôi chân dài đã vươn ra, tiếng kinh hô suýt phun ra cũng nuốt vào, ánh mắt quay lại người Dao Anh, nhìn bụng nàng chằm chằm không chớp.
Trên người nàng đắp lớp chăn mỏng, nhìn không ra dáng người.
“Là khi nào? Sao không thư cho ta?”
Đàm Ma La Già nói: “Nàng sợ Vệ Quốc Công lo lắng, định vài hôm mới báo Vệ Quốc Công.”
Mặt Lý Trọng Kiền núi Thái sơn sập trước mặt cũng không biến sắc có vẻ co quắp mấy lần, thần sắc biến ảo, sắc mặt khi xanh khi trắng, đi lòng vòng tại chỗ mấy vòng lớn, khiếp hãi, vui mừng, lo lắng, như rơi vào sương mù, chân tay luống cuống.
Minh Nguyệt nô sắp làm mẹ! Hắn sắp làm cậu! Hắn nên làm gì đây? Cần chuẩn bị gì nhỉ? Có cần túm thần y Xích Bích xách đến Vương Đình không nhỉ?
Chén ngọc đưa đến trước mặt hắn, màu rượu óng ánh sắc vàng.
Lý Trọng Kiền ngẩng đầu.
Đàm Ma La Già giơ chén rượu, vẻ mặt trịnh trọng, “Vệ Quốc Công bớt buồn lo, Minh Nguyệt nô là thê tử của ta, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.” Thần sắc chàng chân thành, trầm ổn trấn tĩnh, khí thế nặng nề như núi, cứ như chuyện gì xảy ra cũng đều có thể ung dung đối phó.
Lý Trọng Kiền nhìn chàng mãi lâu, dần tỉnh táo lại, nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Dao Anh không tệ, đến cùng thì hòa thượng có lớn tuổi chút, nhưng ổn trọng vững chãi.
“Ngài mới vừa nói con bé khó chịu trong người?” Vui mừng qua đi, hắn bắt đầu thấy lo.
Đàm Ma La Già nhẹ nói: “Tháng trước trong đêm nàng hay bị kinh hãi trong mơ, mấy hôm nay đỡ hơn, nhưng thích ngủ, thường xuyên mệt chỉ muốn ngủ.”
“Thế để con bé ngủ đi, đừng quấy rầy.”
Hai người lui ra hành lang trước, Lý Trọng Kiền gọi hầu cận đến hỏi tình hình Dao Anh dạo này. Hầu cận một năm một mười nói: “A Lang yên tâm, phò mã quan tâm mọi lúc, Vương cung nuôi tận mấy y giả, cách mấy ngày mời xem mạch một lần. Khẩu vị công chúa rất tốt, một ngày đòi ăn nhiều lần, phò mã thường giao phó cho đám đội buôn mang vài thức ăn Trung Nguyên đến. Ban ngày công chúa xem văn thư trong điện một lát, tiếp kiến ngoại thần, buổi chiều mát mẻ, phò mã đích thân dìu công chúa đi dạo đình viện, hôm nào công chúa đổ lười mà bọn tôi khuyên không được, phò mã trực tiếp ôm công chúa ra ngoài, công chúa đành phải đi vài vòng mới về điện.”
Hè năm ngoái Dao Anh chẳng muốn ăn gì, hè năm nay khẩu vị nàng cực kỳ tốt, cộng thêm y giả mở cho nàng mấy món thuốc bổ, người lên cân chút ít, có phần không muốn động. Đàm Ma La Già biết nàng sợ nóng, mỗi ngày vẫn đốc thúc nàng đi dạo, còn tìm một tập tranh, dạy nàng ôm sách luyện “Cầm hí”.
“Không khác Ngũ cầm hí của chúng ta mấy, nghe nói luyện có thể khỏe trong người.”
Lý Trọng Kiền vừa nghe vừa gật gù.
Vừa rồi thấy Đàm Ma La Già mí mắt còn không chớp đã sai Duyên Giác đi hái hoa sen, hắn thật sự sợ hòa thượng này không có kinh nghiệm làm cha, một mực dung túng Dao Anh, cũng may hòa thượng nắm giữ phân tấc lúc nào phải nghiêm khắc, Dao Anh sinh thiếu tháng, lần đầu làm mẹ phải thận trọng chút, đỡ đến lúc đó mang vạ.
Khi Dao Anh tỉnh dậy, nhìn thấy Lý Trọng Kiền kinh ngạc vui vẻ vạn phần: “Sao anh lại tới đây?”
Lý Trọng Kiền quạu mặt: “Chuyện quan trọng thế này mà giấu ta?”
Dao Anh cười kéo cánh tay hắn: “Đang tính báo cho anh đây, thư đã viết xong định gửi đi Tây Châu rồi… Hẳn là La Già phái người đi đón anh nhỉ, chàng nói cho anh cả rồi?”
Lý Trọng Kiền gật đầu, kỹ lưỡng xem xét Dao Anh hồi lâu, tảng đá lớn trong lòng từ từ buông. Hầu cận không dám tốt khoe xấu che, đúng là khí sắc con bé rất tốt, mắt đen lúng liếng thần thái nội uẩn, cũng mập ra chút ít.
Hắn ăn trưa cùng Dao Anh, thấy nàng một hơi uống hai bát canh, buổi chiều theo nàng dạo ở đình viện lại thấy nàng đói bụng, Duyên Giác đã chuẩn bị sẵn, đưa ít rau quả tươi ngon đến. Đến chạng vạng, có người đưa văn thư sổ sách đến, Lý Trọng Kiền nhíu mày hỏi: “Bây giờ em đã mang thai, sao còn quản lý mấy thứ này?”
Dao Anh cười xòa: “Cũng đâu phải em bệnh không làm được gì, sao không được làm chứ? Mấy việc này đã qua tay em sắp xếp, chuyện vụn vặt đã giao người khác lo, nhưng chủ ý vẫn cần đến tay em.”
Lý Trọng Kiền nhìn mắt nàng, im lặng một lát, dặn dò: “Đừng để mệt.”
Dao Anh dạ đáp, “Em chỉ xem một hai canh giờ à.” Nàng không dám để mệt mỏi, La Già là thầy thuốc, lỡ mệt thật, chàng lập tức phát hiện.
Đến đêm, Lý Trọng Kiền ở lại Vương cung, Dao Anh nói chuyện một lát với hắn rồi về nội điện, trong ánh đèn mờ ảo ở hành lang, một bóng người đứng bên hồ.
Nàng bước tới. “Đang chờ em à?”
Đàm Ma La Già quay người, đỡ cánh tay nàng, “Hôm nay vui lắm phải không?”
Dao Anh ngẩng đầu hôn nhẹ chàng, “Rất vui.” Vừa tỉnh lại đã thấy anh xuất hiện trước mặt, nàng rất ngạc nhiên vui mừng.
Đàm Ma La Già mỉm cười, hôn tóc nàng. Gần đây nàng ngày càng thích ngủ, y giả đều nói không có vấn đề, nhưng tận đáy lòng chàng vẫn dâng nỗi sầu lo. Nàng xa quê, mời huynh trưởng nàng đến hẳn nàng yên tâm hơn, tinh thần cũng tốt hơn.
Ánh đèn vàng ấm áp lồng lên người hai người, Dao Anh bước đi chậm rãi.
Đột nhiên La Già dừng lại, cúi người ôm nàng. Hai cánh tay chàng kiên cố mạnh mẽ, Dao Anh ôm cổ chàng: “Không phải chàng bảo em nên đi lại nhiều ạ?”
Đàm Ma La Già bước chân bình ổn: “Đêm nay không cần, hôm nay nàng mệt rồi.”
Dao Anh cười cười, dán gò má lên má chàng cọ cọ. Nàng biết mình nên rèn luyện nhiều, không thể lười biếng, dù chàng không để người trông chừng, nàng cũng sẽ không trốn trong điện không ra khỏi cửa. Vẫn thường nói không muốn động tay, thật ra là cố ý trêu chàng, một mặt chàng muốn chiều nàng, mặt khác lại phải nhẫn tâm nghiêm mặt, ra vẻ cứng rắn thúc ép nàng, so với mấy trò vặt Duyên Giác Tất Sa nghĩ tới chơi vui hơn nhiều.
Nhiều lần chàng rõ là mềm lòng, vẫn phải ôm nàng đi vườn hoa, sau đó dìu nàng về nội điện, đâu ra đấy, không cho phép nàng lười biếng, còn nghiêm khắc hơn cả Lý Trọng Kiền dạy nàng thi thư lúc bé.
Không hổ là Pháp sư.
Trở lại trong điện, Đàm Ma La Già chậm rãi buông Dao Anh, mới sau một lát nàng đã mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chàng cầm khăn lau mặt và tay giúp nàng, kéo mền gấm đắp trên người, dém góc chăn, cởi áo ngoài, ngồi xếp bằng bên cạnh cách nàng không xa.
Thầy thuốc đã từng kín đáo ám chỉ họ nên ngủ riêng, chàng thử mấy đêm, trong đêm thường bừng tỉnh.
Vẫn phải ngủ cạnh nàng mới có thể yên ổn.
La Già nhìn mặt Dao Anh ngủ say, ngón tay lần Phật châu, thầm niệm kinh văn.
Kinh bản nguyện Địa Tạng Bồ Tát, kinh dược sư.
Niệm mấy vạn lượt, chỉ lặp đi lặp lại một nguyện cầu: Nàng có thể bình an.
…
Khẩu vị tốt của Dao Anh kéo dài mấy tháng.
Chớp mắt tuyết lớn đầy trời, băng đóng ngàn dặm, ngoài hành lang chỉ còn nửa hồ sen khô, Đàm Ma La Già cố ý trồng mấy chậu hoa sen trong phòng ấm, nàng lại không ăn được dầu mỡ, nuốt hoa sen chiên không vô.
Thiện phu (đầu bếp) người Hán theo nàng từ Trung Nguyên tới mỗi ngày đổi nhiều món mới mẻ, đưa đến trước mặt, chỉ cần ngửi mùi nàng đã buồn nôn, từ sáng sớm đến tối chỉ ăn hoa quả.
Dù rét đậm nhưng Vương Đình không thiếu trái cây – có điều hẳn không thể chỉ ăn mỗi hoa quả, Đàm Ma La Già trừ việc giám sát Dao Anh ra ngoài dạo, bắt đầu tự giám sát nàng dùng bữa.
Bột nhồi vừa nướng ra lò, vỏ ngoài vàng óng giòn rụm, bánh bên trong mềm mại, nhân thịt dê thơm ngon, hạt dưa ngũ sắc thơm ngọt.
Bánh gói nhân thịt rau xanh thơm nồng, hai mặt chiên giòn xốp, rắc một lớp hạt vừng.
Thịt bò miếng lớn nướng còn chảy mỡ lèo xèo, trộn lẫn vị lạc tươi đậm đưa vị, vẩy lên ít nho khô vụn chua ngọt.
Bột mì cán mỏng mềm trắng tuyết, thịt dê hầm nhừ, nước súp tăng thêm vị cay, vừa tươi vừa cay.
Thiện phu vắt hết óc, cuối cùng có vài món Dao Anh có thể nuốt trôi.
Đàm Ma La Già bị Dao Anh dỗ ngọt mấy lần, sau này mỗi lần đều ngồi cùng nàng dùng bữa, xem nàng ăn.
Hôm nay Dao Anh thực sự không có khẩu vị, đẩy chàng đi làm việc của mình, định qua loa như trước cho xong bữa: “Chàng đâu ngửi quen mấy mùi vị này nhỉ? Không cần ăn cùng em, em sẽ ăn thật ngon miệng.”
Đàm Ma La Già lắc đầu, đè tay nàng, ra hiệu người hầu đặt khay xuống, bưng một chén đặt trước mặt nàng, một chén khác giống thế đặt trước mặt mình, “Nàng ăn cái gì ta ăn cái đó, ăn đi.”
Dao Anh còn định vùng vẫy, nháy mắt nói: “Đều là món mặn…”
Đàm Ma La Già cầm thìa đút nàng: “Minh Nguyệt nô, nàng gầy đi kìa.”
Dao Anh đành chịu thua, nàng đúng là có gầy tí chút, còn tưởng mùa đông mặc nhiều lớp chàng không nhìn ra. Nàng đành phải uống từng ngụm canh, món chế biến theo khẩu vị nàng, mùi vị thơm ngon, nhưng uống vào mấy ngụm thì nàng không muốn nữa.
Đàm Ma La Già không lên tiếng giục nàng, cầm lấy thìa chậm rãi ăn canh đầy ưu nhã.
Dao Anh bỗng nở nụ cười, nhớ tới lần đầu nhìn thấy chàng ăn thịt, không biết sao lại cảm thấy khẩu vị tốt hơn, từ từ uống hết chén canh, thịt cũng ăn mấy miếng.
Càng gần đến ngày dự sinh, những người bên cạnh Dao Anh càng trở nên khẩn trương, Lý Trọng Kiền một ngày mấy lần phái người tới thăm mạch, dẫn theo bọn Tạ Thanh diễn luyện đến ngày sinh thì bọn hắn nên làm thế nào, mấy thân binh lúc diễn luyện nói đùa mấy câu, bị hắn nổi trận lôi đình đuổi đi thủ cửa thành, lần này ai nấy đều cẩn thận mười hai vạn phần, không dám cười giỡn trong buổi diễn luyện.
Trong ngoài Vương cung treo hàng loạt cờ kinh cầu phúc, chuyện khi nào Vương Hậu sinh trở thành đề tài tám chuyện trà dư tửu hậu nóng nhất của dân chúng Thánh Thành.