Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 133




Dao Anh đứng bên ngoài lều, gió thổi một hồi. Cát lẫn trong gió hung hãn vỗ vào cờ quân, tiếng gió phần phật đầy doanh trướng.



Nàng gọi thân binh đến chăm sóc Lý Huyền Trinh, còn mình đi đại trướng tìm Đàm Ma La Già và Tất Sa, báo việc chủ lực của Ngõa Hãn Khả Hãn có thể đang chạy về Tát Mỗ Cốc.



Hai người nghe nàng nói xong, vẻ mặt nghiêm túc.



“Thái tử có thể tin được.” Dao Anh nói, “có điều cũng có thể thứ Thái tử nhìn thấy chỉ là giả, thực tế thế nào phải cần thám báo đi xác nhận.”



Đàm Ma La Già nhìn sa bàn, lặng thinh không nói. Tất Sa không muốn quấy rầy chàng đang trầm tư, dẫn Dao Anh qua một góc khuất, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Trước đây bọn tôi từng giả thuyết sẽ cùng quyết chiến với Ngõa Hãn Khả Hãn ở đâu, đã đoán được có thể sẽ là Tát Mỗ Cốc, đã phái thám báo sang đó tìm hiểu, xem hồi âm bảo mọi thứ bình thường, ta mới không tiếp tục phái thêm binh lực. Nhiếp Chính Vương từng bàn với tôi, Nếu Ngõa Hãn Khả Hãn hành quân ngày đêm, có thể đến dưới chân núi Kuzan, từ đó đánh úp Vương Đình, chúng tiến có thể công, lui có thể thủ, lại hoàn toàn không cần lo lắng về nguồn nước uống, càng có lợi hơn cho bọn chúng. Cho nên chúng tôi mới định trước khi chúng đến Kuzan thì bố trí tốt tiền quân, hậu quân…”



“Có điều Thái tử nói Ngõa Hãn Khả Hãn với đám quý tộc mâu thuẫn trùng điệp, giữa các bộ lạc Bắc Nhung phân tranh không ngừng, cũng có lẽ tốc độ hành quân của Ngõa Hãn Khả Hãn không thể nhanh như vậy, rất có thể chủ lực của ông ta thật sự giấu trong Tát Mỗ Cốc.”



Tất Sa lau trán, sợ không thôi: “May chúng ta chuẩn bị sớm… Dù chủ lực của Bắc Nhung ở đâu thì chúng ta cũng có thể lập tức ứng biến.”



Hai người nhỏ giọng nói chuyện, phía bên kia Đàm Ma La Già trầm ngâm một lát, ngẩng lên quét mắt một vòng qua Tất Sa, ánh mắt ngừng một thoáng trên người Dao Anh.



Dao Anh nhìn chàng cười cười, rời khỏi đại trướng.



Tất Sa liền vội vàng bước đến, Đàm Ma La Già vẫn còn dõi theo hướng tấm màn trướng.



“Nhiếp Chính Vương?” Tất Sa gọi.



Đàm Ma La Già thu tầm mắt, hai người thương lượng vài câu, tiếp tục phái thám báo, triệu tập tướng lĩnh bàn trận.



Phụ tá, tướng lĩnh lần lượt chạy đến, rất nhanh vang lên tiếng bàn luận sôi nổi, bầu không khí căng thẳng.



Dao Anh cưỡi ngựa đi thăm bọn Dương Niệm Hương, mấy người bị thương nặng nhưng ý chí dâng trào, không muốn chờ đợi mong cùng Dương Thiên cùng ra trận đoạt lại cố thổ.



Buổi chiều, nàng về lại lều mình, thân binh báo Lý Huyền Trinh ngủ mê cả ngày, lúc này quân y đang đến thay thuốc cho hắn.



“Thái tử bị thương cả người, cánh tay, chân, hông… đều nhìn thấu xương. Quân y nói mấy ngày này Thái tử điện hạ buộc phải dưỡng thương cho tốt, không nên di chuyển.” Giọng thân binh có phần nào bội phục, Lý Huyền Trinh kiên cường, nhiều lần xung phong đi đầu ra trận, thưởng phạt phân minh, trị quân nghiêm cẩn, xưa nay rất được nhi lang Ngụy quân yêu kính.



Chính vì hắn giống như một người hiểu chuyện… chính vì khi mới gặp thấy hắn như lạnh lùng điềm đạm, nhưng lại là một nhi lang chính trực hăng hái làm việc nghĩa, nên nàng mới ôm kỳ vọng với hắn.



Nếu ngay từ đầu chỉ xem hắn như một nhân vật trong sách, nàng sẽ không bị thất bại sau từng lần một nếm thử.



Vì từng thật lòng, nên từng thất vọng đến triệt để.



Dao Anh đáp ừ, vén rèm vào trong, trong lều ngập ngụa mùi máu tanh xen lẫn thuốc trị thương.



Nàng nhìn qua Lý Huyền Trinh hôn mê, ngồi vào bàn xử lý văn thư.



Chỉ sau chốc lát, Lý Huyền Trinh tỉnh lại, như muốn dịch người, cánh tay va phải bàn nhỏ bên cạnh, nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ.



Dao Anh mắt lạnh nhìn, cất giọng gọi thân binh vào lều.



Thân binh hỏi: “Thái tử muốn gì?”



Lý Huyền Trinh lồm cồm dậy, nhìn Dao Anh vẫn mần mề cắm cúi bên bàn sách, ánh mắt tối lại, thì thào: “Nước.” Thân binh giúp hắn uống hết mấy ngụm rồi hỏi muốn gì nữa không, hắn lắc đầu, thân binh đi ra.



Dao Anh ngồi dựa bàn viết, Lý Huyền Trinh yên lặng chăm chú nhìn nàng, nàng chán ghét hắn đến mức thậm chí không muốn bưng một bát nước khi hắn bị thương nặng.



Nghe tiếng bước chân nặng nề ngoài lều, thân binh vào bẩm: “Công chúa, lính truyền lệnh báo rằng mấy người Tướng quân A Sử Na đang lập tức đến đây.”



Lý Huyền Trinh giãy dụa ngồi dậy, nói: “Họ muốn bàn chuyện kết minh với ta nhỉ.”



Dao Anh đặt bút xuống, nói: “Tướng quân đến thì mời họ vào.”



“Đợi chút.” Lý Huyền Trinh gọi thân binh, ngước nhìn Dao Anh, thở mấy hơi hổn hển, đứt quãng nói, “Ta là Thái tử Ngụy quốc, đại diện cho Ngụy quốc kết minh với Vương Đình, ta không thể nằm nói chuyện với bọn họ.”



Thân binh đầy khó xử.



Lý Huyền Trinh quẹt tóc mai, nhắc lại lời Dao Anh: “Quan hệ ngoại giao hai nước, không thể coi thường. Dù ta có đơn chiếc, lạc vào trại địch, Ngụy quốc cũng không thể khí thế thua kém, lúc kết minh cũng thế.”



Dao Anh dặn thân binh: “Đỡ Thái tử dậy, tìm một chiếc áo bào phủ thêm cho ngài ấy.”



Thân binh đỡ Lý Huyền Trinh, hắn cố nén đau ngồi dậy, chuyển qua cạnh trường án, buộc lại tóc, khoác thêm áo bào, ngồi nghiêm chỉnh, phong thái trầm tĩnh, nếu sắc mặt hắn không quá nhợt nhạt tiều tụy, hai má hõm sâu, người đầy mùi thuốc gay mũi, thì trông hắn như một sứ giả khí định thần nhàn, bày mưu tính kế.



Hắn ngẩng nhìn Dao Anh: “Muội có ở lại không?”




Dao Anh quay người ra ngoài. Lý Huyền Trinh nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng run lên, trong ý cười đầy đắng chát.







Đàm Ma La Già và Tất Sa một trước một sau đi vào doanh trướng.



Tất Sa đầu tiên quét mắt một vòng cực nhanh, thấy đai lưng đàn ông vắt trên kệ, đôi ủng dài đặt cạnh chậu than trong góc khuất, tim nhảy mấy lần, yên lặng thở dài.



Đai lưng với đôi ủng đó đều của La Già.



Hàng đêm ngài ấy và Văn Chiêu công chúa cùng ngủ một lều, dù là có nguyên nhân, nhưng xưa kia ngài ấy tình nguyện phủ thêm một lớp giáp dày tuần sát binh doanh cả đêm cũng sẽ không đồng ý chung lều với công chúa…



Lý Huyền Trinh không nén nỗi đau đớn, che miệng ho khan che giấu.



Tất Sa hồi thần, cẩn thận quan sát Lý Huyền Trinh, hắn mặc cẩm bào, sắc mặt trắng bệch, nhìn thì thấy hơi mỏi mệt nhưng đôi ngươi minh mẫn, thần thái bên trong tỏa sáng, cả người toát ra khí thế kiên nghị, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.



Lý Huyền Trinh cũng đang đánh giá Tất Sa và La Già. Tất Sa người mặc giáp bạc, khôi ngô tuấn lãng, Đàm Ma La Già bên cạnh người mặc y phục quân sĩ phổ thông, tháo mặt nạ lộ khuôn mặt đầy sẹo. Từ lúc Tất Sa vào trướng chưa từng nhìn qua Đàm Ma La Già, nhìn qua có vẻ như Tất Sa làm chủ.



Nhưng Lý Huyền Trinh biết Đàm Ma La Già mới là người quyết định.



Tất Sa qua miệng Dao Anh đã biết Lý Huyền Trinh chỉ là anh khác mẹ của nàng, sau khi hành lễ chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: “Thứ ta vô lễ, Thái tử bị thương nặng, sao kịp thời chạy về Lương Châu chỉ huy quân Lương Châu tác chiến?”



Lý Huyền Trinh nhìn Đàm Ma La Già, không chút hoang mang nói: “Ta đã phái người đưa chỉ thị đến Lương Châu, quân Lương Châu là do tâm phúc của ta quản lý, y từng theo ta Nam chinh Bắc chiến, trung thực đáng tin, có thể ra lệnh thay ta. Đợi vết thương tốt hơn ta có thể lập tức lên đường đi Qua Châu, họp mặt với bộ hạ.”



Tất Sa gật đầu: “Vương Đình có thể kiềm chế đại bộ phận binh lực Bắc Nhung, mong Thái tử nói được thì làm được, chặn đứng tất cả cứu binh phía Đông của Bắc Nhung.”



Lý Huyền Trinh nói: “Ta nhất định dốc hết sức.”



Tất Sa mở một tấm dư đồ, Đàm Ma La Già duỗi ngón tay chỉ trên vài tuyến đường đã đánh dấu: “Kỵ binh của mấy bộ lạc Bắc Nhung rất am hiểu tập kích bất ngờ, Ngụy quân Trung Nguyên Ngụy lại am hiểu thủ trận, Thái tử không nên chia binh, nếu bộ lạc Bắc Nhung gấp rút tiếp viện Ngõa Hãn Khả Hãn, ước chừng sẽ chia ba ngả.”



“Bộ lạc Khắc Cát đi hướng Tây, bộ lạc Uông Liệt xuôi Nam, mượn đường Qua Châu, bộ lạc Oát Man vượt dãy núi, từ Y Châu phát binh… quân Lương Châu của Thái tử chỉ cần trấn giữ Qua Châu, Sa Châu, rồi phái binh mai phục ở đường lớn thông đến Y Châu, có thể đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, chặn đứng cứu binh.”



Ánh mắt Lý Huyền Trinh dõi theo ngón tay chàng, thần sắc chấn động, Trung Nguyên nội loạn đã lâu, trong triều không biết nhiều về Bắc Nhung, Nhiếp Chính Vương Vương Đình mấy ngàn dặm ngoại vực hiểu rõ phân bố lãnh địa của những bộ lạc Bắc Nhung, còn chính xác chỉ ra tuyến đường phát binh của chúng, ngay cả kế sách chặn đường cứu binh cũng nghiên cứu kỹ!




Hắn chờ ở đại doanh Bắc Nhung một thời gian, từ trên Lão Khả Hãn xuống đến binh sĩ, đều cho rằng Vương Đình không có sức ứng chiến, thật sự không biết Vương Đình đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa mục tiêu của họ không chỉ đánh thắng một trận, mà là muốn hoàn toàn suy yếu Bắc Nhung, để Bắc Nhung đến cùng không có sức uy hiếp Vương Đình.



Phật Tử Vương Đình quả nhiên bất phàm, lấy Phật pháp giáo hóa đại chúng, lấy Nhiếp Chính Vương uy hiếp quần hùng.



Dao Anh nói đúng, Vương Đình và Bắc Nhung giao chiến đúng là cơ hội trời cho để Đại Ngụy thu phục Tây Vực.



Tây Vực phân chia loạn lạc mấy chục năm, giữa các bộ lạc không ngừng xung đột, sinh linh đồ thán, người như sâu kiến, xương khô phơi nơi hoang dã, những ngày xâm nhập Tây Vực hắn thấy được quá nhiều sinh ly tử biệt, chỉ có thống nhất Vương triều mới kết thúc được chiến loạn ở Tây Vực, làm bách tính an ổn sống qua ngày.



Lý Huyền Trinh gật đầu: “Ta sẽ giữ vững Qua Châu, để bộ lạc phía Đông Bắc Nhung không cách nào gấp rút tiếp viện Ngõa Hãn Khả Hãn.”



Chuyện này không nên chậm trễ, ba người lập tức bàn việc kết minh, Tất Sa cuốn lại dư đồ.



Lý Huyền Trinh đột nhiên nói: “Lúc xá muội Văn Chiêu công chúa gặp nạn, Phật Tử quý quốc cứu muội ấy từ trong tay Hải Đô A Lăng, chăm sóc muội ấy rất nhiều, thân là huynh trưởng của muội ấy, ta vô cùng cảm kích Phật Tử. Ta và Lý Trọng Kiền đến Vương Đình chính là để đưa muội ấy về Ngụy quốc. Trước đó, ở Bắc Nhung ta có nghe được vài lời đồn đại, mới hiểu lầm quý quốc sẽ không thả người, lúc trùng phùng với xá muội, một phút cấp bách, đã có mấy lời mạo phạm, mong Nhiếp Chính Vương thứ lỗi.”



Tất Sa nhìn sang La Già. Đàm Ma La Già ngước mắt, chờ Lý Huyền Trinh nói xong.



Lý Huyền Trinh nói tiếp: “Ta vốn nên đích thân đến Thánh Thành, nói lời cảm tạ ơn cứu mạng trước mặt Phật Tử, tình thế trước mắt không do người, ta còn phải chạy đến Sa Châu, mong Nhiếp Chính Vương chuyển lòng biết ơn giúp ta. Muội ấy tuổi còn nhỏ, vì thoát thân mà làm bẩn thanh danh của Phật Tử, ta thay muội ấy thỉnh tội với ngài, chắc chắn Ngụy quốc sẽ đền bù cho Phật Tử.”



Tất Sa xen vào: “Thái tử không cần phải khách khí, Văn Chiêu công chúa là vị khách tôn quý nhất của Vương Đình.”



Lý Huyền Trinh mỉm cười, “Khách cũng vẫn chỉ là khách, lễ không thể bỏ.”



Trong doanh trướng thoáng chốc yên tĩnh. Lý Huyền Trinh dừng lại một lát, mắt phượng gảy nhẹ, “Ta nghe nói xá muội và Phật Tử từng có ước hẹn một năm, trước mắt một năm cũng nhanh đến, xá muội có thể sớm rời Vương Đình chứ?”



Tất Sa ngẩn ra, trộm nhìn phản ứng của La Già.



Đàm Ma La Già nhìn Lý Huyền Trinh, mặt không tỏ vẻ gì: “Khi nào Văn Chiêu công chúa rời đi, không liên quan gì đến Thái tử.”



Lý Huyền Trinh nói: “Ta là huynh trưởng của muội ấy.”



Đàm Ma La Già đứng dậy, “Người kết minh với Vương Đình không phải Văn Chiêu công chúa Ngụy quốc mà là thủ lĩnh Tây quân Lý Dao Anh, nàng từng nói với ta rằng nàng chỉ có một người anh Lý Trọng Kiền. Nếu Thái tử quả thật lòng kết minh với Vương Đình, sau này không được nhúng tay vào chuyện giữa Vương Đình và thủ lĩnh Tây quân.”



Lòng Lý Huyền Trinh trầm xuống.




Tô Đan Cổ, trực tiếp chặn hết mọi dò xét của hắn.



Về mặt thân phận, Dao Anh là thủ lĩnh của Tây quân, là một minh hữu khác của Vương Đình chứ không phải Văn Chiêu công chúa Ngụy quốc, hắn không thể lấy thân phận sứ giả Ngụy quốc yêu cầu Vương Đình thả Dao Anh đi. Về mặt tình cảm, Tô Đan Cổ hiển nhiên rất rõ khúc mắc giữa hắn, Lý Trọng Kiền và Dao Anh, thân phận huynh trưởng của hắn chẳng là thá gì.



Trong lòng hắn có thứ cảm giác mãnh liệt, tình cảm giữa Dao Anh và Tô Đan Cổ không tầm thường.



Mấy năm qua, ngoài Lý Trọng Kiền hắn chưa từng thấy nàng ấy gần gũi với đàn ông nào khác. Mặc dù Tô Đan Cổ mặt mũi xấu xí, là người ngoại tộc, nhưng hắn là Nhiếp Chính Vương cao quý của Vương Đình, khí độ trầm ổn ung dung, võ nghệ cao cường, nhìn thần thái cử chỉ, từ trong xương đã có khí thế không cho phép nghi ngờ, hẳn là một người quen ra lệnh từ nhỏ…



Trong lòng Lý Huyền Trinh sông cuộn biển dời, nhưng mặt chẳng lộ vẻ gì khác thường, nói: “Là ta quá lo lắng. Ta thường nghe dân ở đây ca tụng Phật Tử quý quốc, đều nói ngài ấy lòng dạ từ bi, trách trời thương dân, Dao Anh rời đi trước thời hạn chắc chắn Phật Tử sẽ không ngăn cản.”



Đàm Ma La Già quay người ra khỏi lều.



Tất Sa đi theo, vụng trộm nhìn chàng, vẻ khẩn trương. La Già hờ hững liếc anh ta.



Tất Sa cứng đờ, cười trừ: “Anh trai của Văn Chiêu công chúa tìm đến, hẳn người rất cao hứng.”



Đàm Ma La Già nhìn một bóng người xa xa, trầm ngâm không nói.



Tất Sa nhìn theo hướng ấy, Dao Anh đưa lưng về phía họ, nói chuyện với thân binh ở sườn núi xa xa, nàng vì giấu dáng người lả lướt, chèn trong tay áo hẹp rất nhiều bông, nhưng chẳng thấy béo mà chỉ thấy mềm mại, bóng lưng ngây thơ thật thà.



Đàm Ma La Già nhìn một lúc, không bước đến, trực tiếp về đại trướng.



“Hai quân lập tức nhổ trại, hậu quân ở lại áp vận lương cỏ phối hợp tác chiến.”



Tất Sa thở dài, đáp vâng, cất bước đuổi theo.







Trong lúc Lý Huyền Trinh và Tất Sa nói chuyện, Dao Anh đi gặp ưng nô xem phía Cao Xương có hồi âm gì không



Nàng muốn xác nhận Lý Trọng Kiền có bình an đến Cao Xương chưa.



Ưng nô nói: “Công chúa, có là ưng đưa thư nhanh nhất cũng không thể mới đó mà vừa đi vừa về, ít nhất cũng mất tầm ba ngày.” Dao Anh đành phải dặn dò ưng nô có tin tức phải thông báo ngay.



Thân binh tới truyền lời: “Công chúa, mấy người A Sử Na Tướng quân vừa rời đi.”



Dao Anh quay lại lều, xốc màn lên thấy Lý Huyền Trinh đổ xuống thảm nỉ, mặt trắng bệch, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Hắn đã gượng nửa ngày, thực sự duy trì không được.



Dao Anh nhíu mày, ra hiệu thân binh đỡ Lý Huyền Trinh nằm xong, ngồi vào bàn sách tiếp tục xem văn thư.



Vừa mới xem hết một quyển, nghe ngoài lều có một trận kèn du dương vang dội, tiếp theo là tiếng khẩu lệnh từ quan tướng, giọng một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh truyền khắp toàn bộ quân doanh, vô số người lặp lại khẩu lệnh, tiếng nghe vừa chỉnh tề vừa rõ ràng, như tiếng hô to chỉ của một người.



Một lính truyền tin đến báo: “Bộ lạc Ô Cát Lý nhổ trại, công tử Bayan không cần kinh hoảng.”



Dao Anh vén rèm nhìn ra ngoài, chỗ quân doanh của bộ lạc Ô Cát Lý đang ngay ngắn trật tự xuất phát, từng lá cờ đang di chuyển tới chân núi.



Tiếng vó ngựa lộc cộc đến gần, một con ngựa ô rời ngược đội ngũ, chạy đến lều của nàng, tới gần, vị nam tử trẻ tuổi lập tức nhảy xuống lưng ngựa, sải bước đi đến nàng, khuôn mặt sâu sắc, vết sẹo cạnh gò má hoàn toàn không làm bớt đi vẻ anh lãng tuấn tiếu của cậu.



“Công chúa, tôi phải nhổ trại rồi.”



Mạc Bì Đa cởi một thanh dao găm ngắn từ bên hông, nhanh chóng chìa trước mặt Dao Anh.



“Công chúa là người con gái xinh đẹp nhất đời mà tôi được gặp, như thần nữ trong tranh vậy. Ở quê hương tôi, thần nữ chúc phúc có thể phù hộ dũng sĩ trong tộc, lần này ra trận, tôi sẽ đối đầu trực tiếp với kỵ binh tinh nhuệ Bắc Nhung, trước khi chuẩn bị đi, công chúa có thể chúc phúc cho tôi không?”



Dao Anh mỉm cười, nhận thanh dao găm, gác lên trán Mạc Bì Đa, “Vương tử thiếu niên anh hùng, gan dạ nhất ba quân, lần xuất chinh này chắc chắn có thể đại phá quân địch, bình an quay về.”



Mạc Bì Đa nhếch miệng cười, đưa tay. Dao Anh cúi đầu, trả thanh chủy thủ cho cậu.



Sau một khắc, tay Mạc Bì Đa vòng qua bờ vai nàng, ôm nàng thật chặt.



Dao Anh sửng sốt.







Cách đó không xa, thấy Mạc Bì Đa ôm Dao Anh vào lòng, đám Tất Sa ngồi trên lưng ngựa khẽ hô một tiếng, bỗng quay đầu.



Đàm Ma La Già cũng giống anh ta đang nhìn hướng lều doanh, không nói một lời.