Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 106




Sau hừng đông, A Sử Na Tất Sa dẫn đầu bộ hạ Trung quân chỉnh đốn trật tự, kiểm tra đội ngũ, thu nạp tàn binh, ấn danh sách đi trang viên bắt Vương công quý tộc tham dự ám sát Tô Đan Cổ.



Cận vệ nâng lụa vàng, nhanh như điện chớp, đồng thời rong ruổi tới các trấn quan trộng khác nhau tuyên chiếu, thế gia trở tay không kịp, lại mất đi quyền khống chế quân đội, sau khi cân nhắc đã từ bỏ chống cự.



Chờ lửa lớn ngoài thành dập tắt, khi dân Thánh Thành vụng trộm kéo cửa phòng ra nhìn lén phố dài, trong triều đã long trời lở đất.



Tất Sa đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành cả ngày, loay hoay chân không chạm đất. Buổi chiều, anh cố ý vòng qua phủ Công chúa, định gặp công chúa Xích Mã tí, chưa tới gần đã nghe tiếng gào khóc.



Ngoài phủ công chúa một đám người quỳ kín, con nít thơ ngây có, phu nhân đầu đầy châu ngọc có, con em thế gia áo gấm có, ông lão tóc bạc có, khóc ròng.



Tất Sa nhíu mày, ghìm ngựa dừng lại. “Có chuyện gì thế?”



Trưởng sử phủ công chúa bước ra hành lễ, nói: “Tướng quân, mấy người này tìm đến công chúa cầu tình, khóc một ngày rồi, dù tôi khuyên như nào cũng không chịu đi.”



Đàm Ma La Già ở cách biệt bên ngoài, vừa dùng thủ đoạn chỉnh lưng thế gia, hoàng thân quốc thích trong thành hiện không dám đến trước mặt chàng khóc lóc kể lể, đành cầu xin ở trước cửa phủ công chúa Xích Mã cho người nhà của mình.



Tất Sa vung roi ngựa, cả giận nói: “Trong thành giới nghiêm, dù là quan viên hay dân thường cũng không cho ở bên ngoài, ai cho phép họ ở đây quỳ xin!”



Trưởng sử khó xử nói: “Công chúa không cho phép xua đuổi họ, bảo cứ để tùy họ.”



Tất Sa giong ngựa chạy lên bậc thềm, giận dữ vung roi ngựa: “Vương đã ký chiếu lệnh, trước mặt trời mọc, không ai được phép ra ngoài, nếu trái lệnh, xử theo tội mưu phản! Các ngươi nhanh chóng về phủ, không được tự tiện ra ngoài, nếu không vào ngục làm bạn với các phạm nhân ám sát Nhiếp Chính Vương đi!”



Nhóm quý thích gào khóc than thở, căm tức nhìn Tất Sa. Anh ta vỗ vỗ bội đao hông. Mấy người nhớ đến hỗn chiến ngoài thành đêm qua, co rúm lại mấy bận, đứng dậy ôm hận rời đi.



Tất Sa căn dặn trưởng sử: “Nói với công chúa, mấy ngày này trong thành rất loạn, đừng ra cửa.”



Trưởng sử nhỏ giọng: “Tướng quân, công chúa không trong phủ, ngài đã đi Vương Tự.”



Tất Sa biến sắc: “Khi nào thế?”



Trưởng sử chần chừ một lát, ấp a ấp úng: “Mới tức thì ạ… Công chúa nghe nói sáng nay Vương luận công ban thưởng, Đô thống đề bạt một vị họ Trương… liền nổi giận, ngay lập tức sai người gác cổng chuẩn bị xe đi Vương Tự ạ…”



Đêm qua, lúc đại doanh bốn quân bị chia rẽ, một hậu nhân của Trương gia thừa lúc loạn la hét, thuyết phục đồng bào cùng đầu hàng với y, rồi đốt đuốc kịp thời chỉ đường cho kỵ binh bộ lạc chạy đến, lập công lớn. Sáng nay Đô thống tiếp quản bốn quân khích lệ binh sĩ, luận công ban thưởng, thiếu niên họ Trương thăng liền ba cấp, thành một cấm quan.



Công chúa Xích Mã vô cùng thù hận Trương gia, nghe tới nổi điên, co chân đi ngay Vương Tự, muốn Đàm Ma La Già thu hồi lệnh đã ban. Trên người cô ta có đồng phù Tất Sa đưa cho,cận vệ Trung quân không dám ngăn cản.



Tất Sa không dám trì hoãn, lập tức thúc ngựa quay đầu, đuổi theo về Vương Tự.







Vương Tự.



Dao Anh bước từ tháp cao xuống muốn về viện tử mình, nàng đã ngủ ở thiền thất một đêm, tốt nhất khi còn chưa ai chú ý nên lặng lẽ rời đi, nếu không, truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ kéo theo nhiều chỉ trích.



Ba Murs khó xử: “Khi Vương đi đã dặn dò tôi bảo vệ Công chúa, Vương còn chưa về, lỡ có việc gì sơ suất tôi sẽ khó lòng ăn nói với Vương.”



Dao Anh thấy mình đã an toàn, không cần ở lại thêm, nhưng Đàm Ma La Già cũng vì lo cho an toàn của nàng, trước mắt Vương Đình bận rộn, vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của ngài.



Nàng quay lại thiền thất, ngồi xếp bằng xuống, mắt đảo qua quyển kinh trên trường án. Đàm Ma La Già viết chữ Phạn, nàng xem không hiểu.



Nàng nghĩ đến một việc, tìm Ba Murs lấy giấy bút mực, viết một bức thư ngắn gọn báo cho mấy người Tạ Thanh sai người đưa qua viện tử.



Tăng binh đưa tin vừa rời khỏi, lại nghe tiếng ầm ĩ cách một bức tường, xen với tiếng phụ nữ nổi giận đùng đùng quát lớn.



Duyên Giác Bát Nhã hiện đều không có đây, tăng binh vào xin chỉ thị của Ba Murs: “Công chúa Xích Mã muốn gặp Vương, thuộc hạ đã bẩm răng Vương không ở thiền thất. Công chúa không tin, cứ nhất định xông vào.”



Ba Murs trù trừ nói: “Ta đi giải thích với ngài ấy.” Nói xong, quay lại nhìn Dao Anh. “Văn Chiêu công chúa, mời người vào phòng tạm lánh trước, ngộ nhỡ công chúa Xích Mã xông vào… bắt gặp người ở đây…”



Dao Anh hiểu ý, lùi vào phòng trong.



Phòng trong của thiền thất là nơi ngày ngày Đàm Ma La Già sinh hoạt, trong phòng bày biện đơn giản thanh nhã, bố trí giường nằm bàn ngắn, trên đất trải thảm nhung Ba Tư, màn gấm tơ vàng rũ xuống, dưới cửa có giá đỡ ưng, trên giá sách dựa vách tường chất đầy quyển kinh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ trên cao chiếu vào phòng, trong không khí phất phơ bụi ánh vàng, cả phòng tràn ngập một mùi thơm hơi có vị đắng.



Dao Anh không đụng vào mấy quyển kinh trên bàn hay giá sách, ngồi xếp bằng trên nệm nhung một thoáng thì nghe tiếng bước chân nặng nề từ ngoài hành lang.



Ba Murs gõ vang cửa, ra hiệu công chúa Xích Mã đã đi khỏi. Dao Anh đứng dậy đi ra, nhìn thấy người sóng vai cùng Ba Murs vào thiền thất, hơi ngạc nhiên.



Tất Sa kẹp một cái mũ sắt dưới nách, nhìn nàng cười cười, vẻ mỏi mệt, quay lại dặn Ba Murs: “Nếu công chúa Xích Mã lại đến thì các ngươi hãy phái người báo cho ta.”



Ba Murs vâng, gãi da đầu nói: “Tướng quân, khi công chúa Xích Mã nổi cơn thật sự ngang ngược, chỉ có Tướng quân mới khuyên được ngài.”



Tất Sa cười khổ, lần này Xích Mã thật sự tức giận, vừa rồi phải phí hết cả mớ miệng lưỡi mới khuyên người quay về.



“Chuyện Trương gia phiền phức thật…” Anh ta lẩm bẩm.



Dao Anh hơi động, “Trương gia có chuyện gì thế?”



Tất Sa thở dài, kể lại những gì đã thấy trước phủ Công chúa, cuối cùng nói: “Vương hạ lệnh cải cách quân chế, trong quân luận công thăng chức. Hậu nhân của Trương gia lập công lớn, nhận được phần thưởng, công chúa Xích Mã trong phút chốc không thể tiếp nhận.”




Mày Dao Anh nhẹ chau lại. Tất Sa vẫn sầu thảm nói: “Trương Húc là con cháu dòng chính của Trương gia, vì chuyện Trương Húc được thăng chức mà công chúa Xích Mã bất mãn, cũng là chuyện thường tình.”



Dao Anh mím môi, hỏi: “Ai nói chuyện này cho Xích Mã công chúa thế? Sáng nay quan tướng thăng chức nhiều thế, sau chỉ có mỗi tin Trương Húc được thăng chức được lan nhanh?”



Tất Sa khẽ giật mình, nghĩ ngợi, nói: “Mấy thân quyến thế gia đang quỳ xin trước phủ công chúa, có thể do họ nói.”



Dao Anh ngước mắt, hạ giọng: “Tướng quân, tốt nhất cậu nên phái người đi theo Xích Mã công chúa, ngài ấy không gặp được Pháp sư, lửa giận không có chỗ phát tiết, ngộ nhỡ bị người xúi giục, trực tiếp đi tìm vị Trương cấm quan kia sinh sự, e là kết quả không hay.”



Đôi mắt Tất Sa trợn lớn, kịp phản ứng, vẻ mặt chợt trầm xuống, “Đa tạ công chúa nhắc nhở.”



Anh ta quay người sải bước rời đi. Dao Anh đưa mắt nhìn bóng lưng lo lắng của anh ta đi xa, khẽ thở dài.



Thế gia phản công nhanh chóng đến mức đó. Họ cho phụ nữ lão ấu trước quần chúng quỳ lạy khóc lóc để tranh thủ sự đồng cảm, lên án Đàm Ma La Già lãnh khốc. Lại báo Xích Mã việc hậu nhân Trương gia, là khích bác ly gián, vừa xúi giục Xích Mã, vừa cảnh cáo Trương gia.



Nếu Xích Mã phát sinh xung đột với Trương đô thống, Đàm Ma La Già nên đứng về phía ai?



Thiên vị Xích Mã, tất nhiên những người mới nổi dậy bất mãn trong lòng.



Thiên vị Trương cấm quan, họ hàng Vương thất do Xích Mã dẫn đầu chịu từ bỏ ý định sao?



Họ lợi dụng mọi thời cơ, như giòi trong xương, luôn chờ đợi lợi dụng sơ hở của Đàm Ma La Già châm ngòi sinh sự.



Khó lòng phòng bị đây.







Tất Sa vội vàng đuổi theo ra Vương Tự, phát hiện quả nhiên công chúa Xích Mã định đi tìm Trương Húc, sợ không thôi, vội chặn xe ngựa, lấy luôn đồng phù từ tay hào nô.



Xích Mã vén rèm, mặt giận dữ: “Ngươi làm gì vậy?!”



Tất Sa nhìn cô ta, giọng nén tức giận: “Xích Mã, tôi không nên cho người tấm đồng phù này.”



Trong thành từ quý tộc tới dân thường không thể ra vào tùy ý, anh ta lo Xích Mã có việc gì gấp, cố ý để cho cô một tấm đồng phù để tiện đi lại, ai ngờ suýt chút thành sai lầm lớn.



Nếu anh ta thả lỏng, Xích Mã thật sự đến chỗ Trương Húc quậy một trận rét lạnh lòng người, thế gia có cớ khơi lại chuyện, châm ngòi Đàm Ma La Già và bốn quân vừa mới quy thuận, chắc chắn sẽ dao động lòng quân. “Trương Húc đã được phong Cấm quan, là quân sĩ trung thành với Vương, người đừng đi tìm y gây phiền phức.”



Xích Mã trầm mặt, cả giận nói: “Tướng sĩ có lòng trung thành nhiều như vậy, sao La Già lại muốn đề bạt Trương Húc? Nó thả hậu nhân của Trương gia, ta chấp nhận, giờ còn trọng dụng người Trương gia, Trương gia sống dậy từ tro tàn thì ta có thể ngồi nhìn mặc kệ à? Ta và người Trương gia không đội trời chung!”




Tất Sa ra hiệu hào nô quay về Phủ công chúa, trầm giọng nói: “Mọi người đều là con dân của Vương… Xích Mã, trong mắt người chỉ có thù hận, còn trong mắt Vương là yên ổn của Vương Đình.”



Xích Mã hừ lạnh: “Nó mà quan tâm ai, Đàm Ma gia trong mắt nó còn không bằng Trương gia.”



Tất Sa nhíu mày, đưa cô ta về Phủ công chúa, dặn dò trưởng sử trông chừng, cất đồng phù và ấn tín của Phủ công chúa, nói: “Tạm thời lúc này nếu có ai đến bái phỏng công chúa, toàn bộ đuổi đi, không cho công chúa gặp ai.”



Trưởng sử vâng dạ.



Sắc mặt Xích Mã âm u: “Tất Sa, ngươi muốn giam lỏng ta à?”



Tất Sa đuổi Trưởng sử, thở dài nói: “Xích Mã, tôi chỉ còn cách đó, không thể dung túng cho người làm loạn được.”



Xích Mã không thể ngăn Đàm Ma La Già đề bạt Trương Húc, vốn đã lửa giận xông vào tim, nghe thế càng thêm phẫn uất, “Vì sao ngươi cứ luôn thiên vị La Già thế? Yêu cầu của ta rất quá đáng à?”



Tất Sa vuốt mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Xích Mã, cho tới giờ, người tôi thiên vị luôn là người. Không phải tôi ba lần bốn lượt giải vây thì vừa rồi bọn Ba Murs đã cưỡng ép đưa người về rồi.”



Cơn giận trên mặt Xích Mã không giảm. Tất Sa còn có việc phải bận rộn, không thể nói nhiều, mềm giọng đi phần nào: “Người biết điều chút, đừng lên cơn nữa, đợi tôi xong việc sẽ dẫn người ra phố chợ xem vũ nhạc Quy Tư biểu diễn.”



Nói xong, vội vàng rời đi. Xích Mã nổi giận đùng đùng, rầm một tiếng, lật đổ bàn trà.



Không thể tiếp tục như thế này nữa.







Tất Sa rời Phủ công chúa, tìm Duyên Giác, “Vương đâu?”



Duyên Giác đáp: “Vương từ Vương cung về đã đi gặp Pháp sư Đề Đa.”



Tất Sa vội vàng đến Hình đường, đã gần xế chiều, Hình đường âm dưới mặt đất, ánh sáng u ám, tiếng bước chân quanh quẩn nơi lối đi nhỏ yên tĩnh, nghe có phần dọa người.



Anh ta đi hết đường hẻm, bước nhanh phòng sám hối, vừa định gõ cửa thì nghe tiếng trầm đục vang từ bên trong. Từng tiếng tiếp từng tiếng.



Đàm Ma La Già đang nhận phạt.



Tất Sa đứng tại chỗ, hai tay từ từ siết chặt đấm.







Mười mấy năm trước, Tất Sa cũng đứng ở đây, lần đầu gặp Đàm Ma La Già bị cầm tù.



Khi đó, triều chính do họ Trương gia nắm quyền, Đàm Ma La Già lớn lên trong chùa, người Trương gia không cho phép chàng ra khỏi chùa cũng như đại thần không được vào chùa gặp chàng, chỉ cho phép Pháp sư Ba La Lưu Chi tuổi già sức yếu dạy chàng Phật pháp. Ba La Lưu Chi luôn khen ngợi Đàm Ma La Già thông minh, Tất Sa không phục lắm, từ nhỏ đã rất muốn một lần gặp La Già.



Năm đó, trong chùa cử hành Pháp hội, anh ta và mấy tử đệ thế gia vụng trộm vào Hình đường.



La Già người nhỏ gầy mặc một bộ áo sư màu xám, ngồi trong lao thất xem kinh thư, mấy dải nắng rót xuống Hình đường, loang lổ đổ lên mặt chàng, chiếu một khuôn mặt sâu sắc, trong ngày hè nắng chói chang muôn hoa rực rỡ, từ người chàng lại tỏa ra một ánh sáng âm u lạnh lẽo.



Trong chớp mắt đó, Tất Sa và đám con cháu quý tộc như không dám hô hấp, sợ quấy nhiễu đến Vương của họ. Cho đến khi họ nhìn rõ kinh thư Đàm Ma La Già đang học bằng tiếng Phạn thì không thể không tâm phục khẩu phục, sư tôn không phải thiên vị La Già, La Già đúng là học trò thông minh nhất của ông ấy thật.



Sau này, Tất Sa trở thành một trong những cận vệ phụng dưỡng Phật Tử. Những năm qua La Già chịu đựng bao nhiêu, anh ta rõ ràng nhất.



Lúc bé, La Già bị nhốt thiếu ăn thiếu mặc, không thấy ánh mặt trời, mãi khắc khổ ra sức học hành. Nhìn thấy một họ Đàm Ma bị tàn sát, ngài ấy vẫn luôn giữ tâm Phật, không giống như Xích Mã kia luôn u ám dễ giận, không thèm nói đạo lý.



Tu tập công pháp, chịu đựng thống khổ, dùng thủ đoạn Tu La để bảo vệ chúng sinh rồi một mình yên lặng lãnh phạt.



Mấy năm qua, Tất Sa chưa từng thấy La Già cười.



Một lần cũng không.



Cứ như từ khi sinh ra La Già đã hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình, sinh ra để làm Vương, từ nhỏ đã nổi danh thông minh, không chỉ cần phát dương Phật pháp mà còn gánh chịu kỳ vọng của dân chúng, còn phải gánh vác Vương triều.



Phật Tử Tu La tập trung lên một người, ngài ấy có thể kiên định luôn giữ tỉnh táo sao?







Nhớ đến phản ứng của Đàm Ma La Già sau khi mất khống chế công pháp, lời nhắc nhở của Ba La Lưu Chi trước khi lâm chung lại trỗi dậy trong lòng.



“Đừng để La Già trở thành Tướng quân Tái Tang Nhĩ thứ hai…”



Tất Sa nhắm mắt, đè nén nỗi lo lắng xuống tận sâu đáy lòng.



Đợi mãi, tiếng trượng đánh trong phòng sám hối đã dừng, sau một cuộc nói chuyện chầm chậm, cửa từ từ mở, Đàm Ma La Già bước ra, áo cà sa rộng rãi che phủ thân hình, bước chân trầm ổn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.



Tất Sa thu lại cảm xúc bước lên đón, xin lỗi trước rồi nhỏ giọng bẩm lại chuyện Xích Mã. “Vương, tôi đã khuyên công chúa Xích Mã rồi, người bị người ta xúi giục, nổi cơn căm phẫn nhất thời nên mới lỗ mãng thế, xin ngài khoan thứ.”



Đàm Ma La Già liếc qua, nói: “Trông chừng tỷ ấy.”



Mặt Tất Sa ửng đỏ, La Già biết Xích Mã nóng nảy đã từng nhắc nhở qua, dặn anh ta xem chừng Phủ công chúa, nếu không phải tự anh ta đưa đồng phù cho Xích Mã, cơ bản công chúa không có cơ hội ra phủ.



“Thần nhớ rồi ạ, sẽ không để Xích Mã công chúa làm khó Trương Húc, thật ra công chúa làm vậy cũng dễ hiểu, chỉ cần đuổi người xúi giục người, người sẽ yên tĩnh thôi.”



Tất Sa mặt đầy tự trách, đôi mắt Đàm Ma La Già nhìn ra bầu trời đêm đen kịt, không nói gì nữa.







Mãi đến tối mịt Đàm Ma La Già mới về thiền thất.



Ba Murs tận trung trách nhiệm, không chịu thả Dao Anh về viện tử, thấy sắc trời tối đen, nàng đứng dậy, thỉnh thoảng vén màn nỉ nhìn ra ngoài, không biết đợi bao lâu, thấy có ánh đèn lay động nơi hành lang rồi tiếng bước chân vang lên, giữa đám cận vệ áo lam bào trắng Đàm Ma La Già chậm rãi đi về hướng thiền thất, bóng người thẳng tắp, hoa văn vàng kim trên tấm cà sa tỏa ra ánh sáng dìu dịu.



Dao Anh thở phào thật dài, cuối cùng ngài ấy cũng về rồi. Ba Murs vén màn, Đàm Ma La Già bước vào thiền thất.



“Pháp sư.” Một tiếng gọi mềm mại, Dao Anh bước tới đón.



Đàm Ma La Già hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tươi cười của nàng. Khóe miệng Dao Anh giật giật, không phải ngài ấy quên mình vẫn luôn đợi ngài ấy ở thiền thất này chứ?



“Pháp sư nghỉ ngơi cho thật khỏe, tôi về đây.” Dao Anh lui ra ngoài thiền thất.



Ba Murs lúng túng gãi đầu: “Công chúa… Sắp nửa đêm rồi, cửa thông với ngoại viện đã khóa, giờ mà ngài về sẽ kinh động tất cả mọi người.”



Dao Anh dừng bước, nghĩ ngợi rồi, hỏi: “Vậy trong Tự có viện lạc nào còn trống không?” Dù gì trời sáng thì nàng có thể về viện tử, tùy tiện tìm một chỗ chờ mấy canh giờ là được.



Ba Murs lắc đầu.



Hai người đang lúng túng thì một bàn tay khớp xương rõ ràng vén tấm màn.



Đàm Ma La Già đứng trước cửa, đôi mắt xanh biếc nhìn Dao Anh, giữa hai đầu lông mày đậm vẻ vô cùng mệt mỏi.



“Vào đi.”



Chàng thản nhiên nói, không mang theo chút tình cảm.



Dao Anh rút chân đi ra không tự chủ lại rụt về.