Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)

Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ) - Quyển 1 Chương 1




Bắc Quốc đầu mùa xuân, hộ vệ của Hạnh Hoa lâu hung dữ kéo một nam tử không thương tiếc mà ném ra ngoài cửa. Tiếp đó một nữ tử thân vận phiên lĩnh[1] màu thạch thanh áo khoác ngoài ngân thử, váy trứu sa[2] đỏ thẫm đi ra. Nàng trang điểm thật sự tinh xảo khéo léo như một bức tranh nguyên thủy, chẳng qua là trải qua một đêm không ngủ, liền mất đi vẻ đẹp tinh tế nhưng lại tạo ra một sự biến đổi nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt mông lung buồn ngủ trông thật xứng. Từ xa nhìn lại, nàng tựa như bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc[3].

Nam tử nằm trên mặt đất phì một tiếng bật cười. Y mặc phong phanh duy nhất bộ nội y bằng sợi đay, râu mọc đầy mặt, mặc dù khuôn mặt dài với đường nét ngũ quan coi như đoan chính nhưng bên trái mày có một hắc chí[4]nên nhìn không ra được vẻ tuấn lãng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giống như một sự cám dỗ nói không nên lời.

” Thật khó cho tẩu, đại tẩu, nơi này tẩu cũng có thể tìm được.”

Nàng kia bộ dáng giận dữ, nhưng dường như đang kiệt lực áp chế tức giận, nói: ” Phụ thân cùng đại ca ngươi hôm qua từng người từng người bị triều đình triệu tiến cung, bây giờ còn chưa thấy trở về, ngươi không biết quan tâm, lại ở phong hoa tửu nguyệt uống rượu vui chơi, đến nỗi râu mọc đen như trời đêm thế kia.”

Bị nàng nói như thế, nam tử nọ tựa hồ muốn nâng mình dậy nhưng vị rượu đêm qua vẫn còn nên y miễn cưỡng ngồi dậy, ôm lấy đầu, ân một tiếng, rồi mới uể oải nói: “Bọn họ vốn là ngự y, thâu đêm suốt sáng không về, hiển  nhiên là trong cung có người hoạn bệnh nặng, tẩu không cần khẩn trương như vậy, phân phó Tiểu Phúc Tử vào cung nghe ngóng một chút làđược.”

“Vấn đề là phái Tiểu Phúc Tử  đi, hắn không có trở về.” Nàng kia thanh âm run nhè nhẹ nói: “Ta lại phái Tiểu Tường Tử  đi, hắn cũng không trở về.”

Nam tử thấy nữ tử lộ ra vẻ lo sợ không yên, không kềm nổi hòa nhã nói: “Tử Thanh, không cần lo lắng, đệ đi thay tẩu xem một chút.” Hai người trong một lúc cùng nhau không nói gì, cách một hồi lâu, Tử Thanh mới nói: “Ngươi còn không mau đứng lên, trời mùa đông giá rét, đệ xem đệ mặc như vậy…”

***

Lục Triển Đình ở Thần Vũ môn lĩnh  bài, liền thẳng đến Dưỡng Tâm điện. Đương kim Hoàng thượng thân thể vi cùng[6], phụ thân cùng đại ca hơn phân nửa là vì thế ở lại. Lục Triển Đình tuy rằng cũng là ngự y, nhưng ngoài mặt thì lại là ác danh,ngoại trừ tiểu miêu tiểu cẩu được người nào quý nhân trong triều nuôi dưỡng bị bệnhthì ai cũng sẽ không thật sự để y bắt mạch chẩn bệnh. Lục Triển Đình một mạch đi tới Dưỡng Tâm điện, nơi ấy bấy giờ không người canh gác. Dưỡng Tâm điện cửa khép hờ, Lục Triển Đình nhịn không được nhẹ nhàng đẩy ra. Y đi thẳng đến nội thất, bên trong không những không có thị vệ, ngay cả nội thị thái giám cũng không thấy một ai. Lục Triển Đình vô cùng kinh ngạc đi vào, y có ý muốn rời đi, nhưng trong nội thất lại truyền ra tiếng rên rỉ …

Đó là tiếng thở dốc của người sắp chết, Lục Triển Đình vô luận như thế nào cũng bước không ra cước bộ. Y cắn răng một cái vào nội thất, gặp một hoàng y lão nhân đang nửa nằm trên tháp, nghe được tiếng bước chân, liền thốt ra âm giọng khàn khàn kêu khát. Lục Triển Đình vội vàng nửa quỳ vái chào: “Thần, nội y Lục Triển Đình khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế.”

Lão nhân run rẩy chỉ trứơc ấm trà, như trước kêu nước. Lục triển đình cũng ngoảnh lại nhìn, không hơn lão mà kêu lên một tiếng, vội vàng cầm chén trà mang đến lão nhân trước mặt. Lão nhân kia ôm đồm lấy chén trà trên tay y hướng lên trên uống một hơi. Lão thấy Lục Triển Đình nhíu mày nhìn, liền thở dốc hỏi: “Liệu có phải hay không trẫm sẽ không qua được?”

“Bẩm Hoàng Thượng, thứ thần mạo phạm, cho phép thần nhìn kỹ xem sao?”

Lục Triển Đình được lão nhân chấp nhận, vươn tay bắt mạch, kiểm tra cổ gáy lão, y thấy bên mép lão có một vật thể màu vàng, bèn lấy tay thấm ướt, vói vào miệng, lập tức sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Lưu hoàng[5].” Y quay đầu hỏi lão nhân: “Là ai cho Hoàng Thượng uống lưu hoàng?” Lão nhân còn chưa đáp, chợt nghe phía sau có người nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Đúng là Lục đại nhân ngài a.” Một người thân mặc áo mãng bào[6] màu lam tơ vàng của thái giám đang tủm tỉm cười đứng ở cửa.

Lục Triển Đình giật mình đứng lên, hỏi: “Ta?”

Trong lúc bọn họ một hỏi một đáp, mắt lão nhân đột nhiên ửng đỏ, hô hấp dồn dập, Lục Triển Đình ngoảnh lại không cùng thái giám tranh luận, khẽ lật ống tay áo lộ ra hàng ngân châm ngay ngắn, ngồi vào bên giường, nâng tay muốn châm kim, nhưng lại bị tên thái giám kia túm lấy hô to: “Người đâu, có người ám sát Hoàng Thượng.” Lập tức bọn thị vệ nhanh như gió tiến vào, đem Lục Triển Đình hai tay bẻ ngược về phía sau. Lục Triển Đình hét lớn: “Ta có thể cứu Hoàng thượng, mau thả ta ra!” Lão nhân kia thở dốc một trận kịch liệt, sau đó phun một ngụm máu tươi vào mặt Lục Triển Đình.

Lục Triển Đình trơ ra sững sờ ở nơi đó, tùy ý thị vệ đem y kéo ra ngoài.

***

“Lục Triển Đình, Hoàng Thượng mặt đỏ mắt đỏ, cổ gáy có nốt màu tử  ám của bệnh thuỷ đậu, miệng khô muốn nước, này rõ ràng là chứng nhiệt, ngươi cư nhiên còn cho Hoàng Thượng ăn lưu hoàng, loại dược này rất nóng, ngươi căn bản là muốn hành thích vua!”

Lục Triển Đình được treo ở phòng thẩm vấn, bị đánh tổn thương khắp người, y chậm rãi ngẩng đầu, uể oải nở nụ cười, nói: “Ngươi không bằng cáo ta tội thần giết vua còn thỏa đáng một chút, tất thảy trong triều ai mà chẳng biết ta chỉ chẩn bệnh cho tiểu miêu tiểu cẩu, Hoàng Thượng thời điểm sống chết đến phiên ta coi?”

“Lục Triển Đình, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Quan tra hỏi đè thấp thanh âm  nói: “Ngươi thế nào đi nữa cũng không qua được, tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ cũng tuyệt không tha ngươi.”

“Người đó sẽ đăng cơ?”

“Đương nhiên là Thập thất hoàng tử Diệc Dụ, nhi tử độc nhất của Hoàng hậu, nhân phẩm võ nghệ đều là nổi bật nhất, không phải hắn còn có thể là ai?”

“Kia thật sự là làm cho hắn như nguyện.” Môi Lục Triển Đình khẽ cong một cái.

“Xem ra thì không bằng ý nguyện của ngươi.” Một nam nhân mặc áo mãng bào dựng đứng hương thơm mát màu bạch hồ lộ ra. Nam tử đó phi mi ngọc diện ngày thường cực kỳ xinh đẹp, ngay cả khi hắn cười lạnh làm cho người ta nhìn qua cũng phải thưởng tâm duyệt mục,nhưng Lục Triển Đình đối với bộ dáng tươi cười đó không tự chủ được rùng mình một cái, y biết điều mà cúi đầu.

“Thập thất hoàng tử!” Quan tra hỏi vội vàng tránh ra một chút, nam tử nhẹ nhàng ngồi dậy, hỏi: “Hắn thừa nhận  chưa?”

“Hắn vẫn chưa thừa nhận.” Quan tra hỏi lấy tay lau mồ hôi, cười mỉa nói: “Bất quá hắn sẽ rất nhanh, rất nhanh thừa nhận thôi.”

Diệc Dụ cười nhạo, hắn phất tay, nói: “Đem vào đây.”

Lục Triển Đình len lén liếc mắt một cái chăm chú nhìn khay nước sơn màu đen kia, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ. Diệc Dụ mỉm cười vươn đôi bàn tay trắng từ khay lấy ra một cây đằng điều màu lục, cười nói: ” Có thể hình quan của Đại Lý tự tài nghệ không tinh, cơ bản xưa nay không biết tra tấn, cái này cũng là một môn học vấn, các ngươi vốn là phải hảo hảo cùng Lục đại nhân học hỏi. Trước hết phải biết làm thế nào để chọn một cây roi… Không quá nhẹ. Nhẹ, không có nghĩa là ko có trọng lượng…quất lên pham nhân sẽ không biết đau. Nhưng không thể quá nặng, không tới cái quất xuống thứ một trăm, ngươi liền sẽ mệt mỏi… Loại đằng điều này là tốt nhất hơn nữa phía trên còn được bao phủ bởi các gai nhọn, gai mọc rất tinh tế, rất dài, lại rất bền vững kiên cố. Nó có thể hoàn hảo đâm vào da thịt ngươi với diện tích lớn nhất và cũng sẽ không lưu lại vết thương trên bề mặt. “

“Thập thất hoàng tử thật sự là học vấn uyên bác, tiểu nhân….”

Diệc Dụ mỉm cười cắt ngang lời hắn: “Các ngươi sai rồi, học vấn uyên bác chính là Lục đại nhân. Lúc nhỏ Thập ca cho ta ăn vài miếng điểm tâm, không biết thế nào lại kén ăn, chính là lục đại nhân phát minh ra loại đằng điều này, ta vừa mới quất hai roi, liền đả thông kinh mạch bế tắc, chữa hết chứng kén ăn của ta. Phụ hoàng vì thế càng xem trọng hắn, nếu không thì chỉ với bản lĩnh chuẩn bệnh cho chó mèo, hắn có thể vào được nội y!!”

Lục Triển Đình cười gượng  hai tiếng.

Diệc Dụ mỉm cười nói: “Lục đại nhân còn dạy ta một cái chí lý, hắn nói, cho dù là một con ngựa tốt đi nữa, cũng là phải quất nó, bằng không nó sẽ dễ dàng có chứng kiêu ngạo không coi ai ra gì, đến lúc đó sẽ rất có hại.” Hắn nói rồi đem đằng điều ném vào tay quan tra tấn.

Quả nhiên bọn họ thấy được hiệu quả của đằng điều. Một roi quất xuống, Lục Triển Đình cả người liền kéo căng thẳng đứng, y cắn môi dưới để không bật ra tiếng, nhịn không được đầu ngưả ra sau, lộ ra cái gáy thon dài, đủ thấy được hết sức thống khổ. Bàn tay Diệc Dụ đột nhiên nắm chặt trên bàn, không thể nói rõ là hưng phấn hay khẩn trương. Loại đằng điều này hiệu quả thực rõ rệt, số lần Lục Triển Đình bất tỉnh chết đi sống lại rõ ràng gia tăng rồi. Tới khi y bất tỉnh lần thứ ba, Diệc Dụ mới ra hiệu dừng lại, hắn phất tay bảo mọi người ra ngoài.

Lục Triển Đình mềm rũ nằm trên mặt đất, mở to con mắt bị ướt bởi mồ hôi, khó hiểu nhìn Diệc Dụ đang ưu nhã cởi quần áo. Lúc Diệc Dụ cởi quần tách hai chân y ra, y mới ý thức được y phải làm cái gì, khàn giọng nói: ” Không, không…” Y từ trước tới giờ phóng đãng vô ki, chưa từng thể nghiệm qua giờ khắc sợ hãi này.

—————-

Chú giải:

[1] phiên lĩnh: áo  cổ bẻ.

[2]váy trứu sa: Vải nhỏ, các hàng dệt thứ nào có vằn trun lại  gọi là trứu.

[3]tranh thủy mặc: Tranh thủy mặc hay tranh thủy mạc, là một loại hình hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc. Thủy(水) là nước. Mặc (墨)là mực. Tranh thủy mặc được vẽ bằng mực nước, hay còn gọi là mực tàu trên giấy hoặc lụa. Tranh thủy mặc là loại hình phát triển cùng với nghệ thuật thư pháp Trung Hoa. Các chủ đề chính trong tranh thường là cây cối, hoa, phong cảnh, chim thú, người… và thường kèm theo thơ chữ.

[4]hắc chí: nốt ruồi đen.

[5] lưu hoàng: Lưu hoàng tức Diêm sinh còn gọi là Thạch Lưu hoàng, Hoàng nha, dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh, là một nguyên tố có sẳn trong thiên nhiên hay được chế từ những hợp chất có Lưu hoàng (Sulfur trong thiên nhiên). Tùy theo nguồn gốc và cách chế biến khác nhau, Lưu hoàng có thể là dạng bột màu vàng không mùi hoặc là dạng bột màu vàng hoặc không mùi hoặc là dạng cục to nhỏ không đều, màu vàng tươi hơi có mùi đặc biệt, không tan trong nước, rượu và ête, tan nhiều hơn trong dầu. Khi đốt lên Lưu hoàng cháy có ánh lửa xanh và tỏa ra mùi khét khó chịu

[6] áo mãng bào: lễ phục của quan lại thời nhà Thanh Trung Quốc.