Vương Nguyệt đứng sau một bụi hoa lớn, len lén quan sát tình hình. Tình huống bây giờ có chút cảm giảm giống như bắt gian tại trận, hình như cũng có chút kích thích. Đây có thể gọi là gì nhỉ? Nam sủng dưới trướng và bạch nguyệt quang lén lút gặp nhau bị bắt gặp sao? Thú vị thật! Nhưng mà nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của Vĩnh Ninh quận chúa nàng sẽ bị ném đi hết. Chậc chậc, như vậy là không được rồi.
Vì khoảng cách khá xa nên nàng không nghe được họ đang nói cái gì, Cảnh Nghi lại còn quay lưng về phía nàng. Nàng thấy Giai Kỳ sau khi kích động nói gì đó thì có đi lên, nhưng ngay lập tức Cảnh Nghi liền lui lại, còn có ý đẩy người ra. Nàng nhận ra tình huống bây giờ đã trở nên không ổn. Nếu có người bắt gặp chắc chắn sẽ có tai tiếng. Vậy là nàng liền đi ra, vờ kinh ngạc hỏi: “Cảnh Nghi? Sao ngươi lại ở đây? Còn có Thẩm đại tiểu thư nữa?”
“A… thỉnh an quận chúa.” Giai Kỳ thoáng tái mặt, sau đó lại duy trì vẻ trấn định mà hành lễ. Cảnh Nghi thấy nàng cũng hơi chột dạ liền bước nhanh về phía nàng, nói: “Quận chúa đã nói chuyện với bệ hạ xong rồi ư? Sớm hơn ta tưởng.”
Vương Nguyệt lén liếc hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng là “Sớm hơn ngươi tưởng nên ngươi mới không kịp phòng bị đấy ư? Ta ở thêm một lát để ngươi cho ta đội nón xanh à?”
“Miễn lễ đi.” Nàng lạnh nhạt nói. Trước cứ lo người này cái đã, còn Cảnh Nghi cứ từ từ mà xử hắn sau.
“Mong quận chúa đừng hiểu lầm, thần nữ chỉ là lâu ngày không gặp ca ca nên muốn hàn huyên một chút.” Thẩm Giai Kỳ vội nói. Vương Nguyệt lơ đãng nhìn nàng ta rồi nhìn sang xung quanh một chút. Bên dưới là vườn hoa rực rỡ, bên trên là ánh trăng dịu dàng, khung cảnh hoa nguyệt e ấp thế này mà bảo là hàn huyên… hơ hơ, chó nó tin ngươi!
“Ta chưa từng hiểu lầm.” Vương Nguyệt đáp. “Nhưng Thẩm đại tiểu thư nếu muốn hàn huyên cũng có thể gặp ở đại điện, ở chốn đông người chứ đừng hẹn ra nơi vắng vẻ thế này, dễ sinh lời dị nghị.”
“Vâng, thần nữ đã biết.” Giai Kỳ thẹn thùng gật đầu. Vương Nguyệt lại nhìn sang Cảnh Nghi, nghĩ một chút rồi nói: “Cửa phủ quận chúa cũng không có đóng kín miễn tiếp khách hay khó ra vào như hoàng cung. Nếu Thẩm đại tiểu thư đã muốn gặp ca ca thì có thể tới tìm, ta cũng không quản.” Mặc dù có đôi chút khó chịu, nhưng nàng sẽ không chia cắt uyên ương đâu, hai người họ tình nghĩa mặn nồng thế mà.
“Vâng…” Giai Kỳ đáp. Nhưng Cảnh Nghi đã ngắt lời: “Quận chúa không phiền nhưng ta có thấy phiền. Nếu muội đã tới phủ quận chúa thì nên bồi chuyện với quận chúa chứ đừng tìm ta, ta không rãnh tiếp muội.”
Vương Nguyệt thầm trầm trồ, sao tự nhiên lại vậy ta? Hay là giận dỗi gì đó chăng?
A! Hay hắn cảm thấy bản thân không còn sạch sẽ, không muốn làm dang dở Giai Kỳ nên mới muốn xa cách, làm nàng ta chết tâm? À! Ra thế! Nhưng cũng không cần lấy nàng làm tấm chắn đâu!
“Ngươi ở trong phủ thì bận gì chứ?” Nàng nhìn đôi mắt hơi đỏ cùng vẻ mặt hoang mang của Giai Kỳ, có chút mủi lòng mà hỏi.
“Ta bận hầu hạ quận chúa.” Hắn thản nhiên đáp lại. Giai Kỳ vì thế mà càng hoang mang thêm. Nhưng cái danh đệ nhất tài nữ không chỉ nói lên tài năng mà còn có cả cung cách của nàng ta. Giai Kỳ rất nhanh lấy lại được sự bình tĩnh, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: “Ở đây cảnh đẹp ý vui, quận chúa và ca ca cứ tiếp tục ở lại thưởng thức, thần nữ xin cáo lui trước.”
“Ừ.” Không làm ngươi khó xử nữa. Nhưng cảnh đẹp ý vui gì chứ? Cảnh đẹp ý vui cũng là hai người các ngươi thưởng thức hết rồi.
Thân hình mảnh mai đi rồi, Cảnh Nghi mới nhìn nàng, hỏi: “Quận chúa có gì không hài lòng sao? Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Ngươi lợi dụng ta làm lá chắn?” Nàng nhướng mày hỏi. Cảnh Nghi sửng sốt trả lời: “Ta không có. Sao quận chúa lại nghĩ như vậy?”
“Hừ, các ngươi lưỡng tình tương duyệt thế kia mà. Ta ở đằng kia từ nãy, quan sát từ đầu rồi.” Nàng nói, sau đó xoay người. Trăng rất đẹp, nhưng tâm tình mới tốt lên một chút của nàng cũng đã bị phá hỏng rồi. “Lần sau chú ý một chút, đừng làm ra chuyện làm mất mặt phủ quận chúa.”
Cảnh Nghi nhíu chặt mày, đáp: “Ta chỉ xem nàng là muội muội mà thôi, quận chúa đừng nghĩ nhiều.”
“Ta không nghĩ nhiều.” Nàng gắt. “Nhanh quay lại yến tiệc đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”