Nguyệt Luyến Lạc Hoa

Chương 1: Vĩnh Ninh quận chúa




“Vĩnh Ninh quận chúa, cấu kết với gian thần, âm mưu tạo phản, xét máu mủ và chiến công nàng lập được, trẫm niệm tình chỉ tịch thu toàn bộ gia sản, giờ Ngọ ngày mai lăng trì xử trảm.” Lời công công the thé, vang vọng cả sân rồng đang yên ắng. Những kẻ bị trói bên dưới khấu đầu kêu oan, kẻ đứng mặc quan phục chỉnh tề lại cười trộm sau lưng kẻ khác. Duy chỉ có một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, dung mạo tuyệt mĩ, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm. Nàng ấy bình tĩnh nhìn thẳng long nhan, miệng lẩm bẩm: “Hoàng thúc… tại sao…?”

“Quận chúa à, đi thôi.” Lính lệ tới kéo phạm nhân về nhà ngục. Vì vẫn còn chút lòng thành kính, hắn vẫn gọi nàng là quận chúa. Nhưng nàng chỉ cười nhạt, đáp: “Ta không còn là quận chúa nữa.”

Nàng được hắn đưa đi, song vẫn ngoái đầu nhìn lại người đàn ông ngồi trên ngai vàng, kế cạnh là người phụ nữ uy nghiêm và một thiếu nữ nghịch ngợm. Mà sau lưng thiếu nữ đó, một nam nhân đứng thẳng, mắt nhìn thẳng vào nàng, không chút e dè. Hắn… từng là nam sủng của nàng, cũng chính hắn là kẻ đẩy nàng vào cảnh này.

Trong ngục giam ẩm thấp, nàng qua song cửa nhìn ánh trăng lần cuối. Trăng rất tròn, như phô ra hết vẻ đẹp để nàng tận hưởng đêm cuối một cách thật trọn vẹn. Nàng chậm rãi hồi tưởng lại dòng đời vừa qua của mình, cảm thán nàng đúng là xấu số.

Nàng tên Lý Vương Nguyệt, nữ nhi duy nhất của Phiên vương phủ. Phiên vương vốn được định sẵn là Thái tử, chiến công oai hùng, thế nhưng lúc sắp lên ngôi thì lại bị ngã ngựa, hai chân vì thế mà bị tàn phế. Hắn từ một con giao long hùng mạnh bỗng chốc trở thành phế nhân, hoàng vị đến ngay trước mắt lại vuốt khỏi tầm tay, rơi vào tay đệ đệ khác mẫu. Mà Phiên vương chỉ có một vương phi, sinh ra một đích nữ duy nhất là nàng. Năm nàng sáu tuổi, phụ mẫu cũng gặp sơn tặc mà chết.

Nàng luôn nghĩ hoàng đế Lý Thụy – hoàng thúc của nàng, thật lòng yêu thương nàng cho đến cái ngày hắn dẫn người đến phủ quận chúa bắt gian, nàng mới hiểu rõ đó chỉ là thủy tinh bọc đường, nuốt vào chính là con cá đã mắc câu, chỉ chờ chết. Từ sáu tuổi đến mười ba tuổi, nàng được nuôi nấng trong cung cùng các hoàng tử, công chúa, đặc ân không kém gì long tử phượng nữ trong cung. Nàng thích võ thuật, cung kiếm, hắn cũng chiều lòng mà cho người dạy nàng. Sau, lúc nàng đến tuổi cập kê, hắn phong cho nàng hào Vĩnh Ninh, tước quận chúa, lập phủ riêng ở ngay cạnh hoàng cung, hàng tháng đều có lương bổng và ban thưởng hậu hĩnh. Năm nàng mười sáu muốn ra chiến trường, hắn lại cho tướng giỏi theo phò tá nàng. Nàng thắng trận trở về, hắn thưởng lớn, mở tiệc ăn mừng mấy ngày đêm. Rồi sau đó, hắn lại đưa vào phủ nàng rất nhiều nam sủng, tất cả đều là con cháu thế gia, hoặc là tân khoa trạng nguyên, thám hoa hay tướng giỏi lính tài. Cả ca cơ vũ công nam, tài tử khắp kinh thành đều được cử ra vào phủ quận chúa. Nơi đó hào nhoáng chẳng khác nào trong cung.

Nhưng! Đừng vì cái lợi đó mà cho rằng hắn thật sự tốt với nàng.

Lúc nàng ở trong cung, bên ngoài lại xuất hiện lời đồn đoán nàng ỷ sủng sinh kiêu, khinh bạc hoàng tử công chúa, hay ghen ghét lại thích tranh giành. Nàng muốn học võ, lại bảo nàng không phải nữ nhi gia bình thường giỏi cầm kì thi họa, thêu thùa may vá. Phong hào và phủ quận chúa hào nhoáng mà hắn cấp cho nàng lại biến thành nàng vòi vĩnh suốt bên tai mới có được. Mà đó chỉ là chuyện nhỏ, hoàng tộc có tính tình như thế cũng không hiếm lạ gì, những điều sau đó mới triệt để phá hủy mọi thứ của nàng.

Nàng ở chiến trận, bao nhiêu thắng lợi gửi về chỉ có mình hắn biết, cái người dân biết là ngân khố chi cho lương thực, thủ thành và hàng loạt những thất bại đã được làm tăng lên gấp bội trước khi chiêu cáo thiên hạ, phần còn là để vòi tiền. Mãi đến lúc nàng gửi thư báo sắp thắng trận, hắn lại gửi Thái tử ra biên cương. Vậy là khi khải hoàn, bao nhiêu chiến công đều thuộc về Thái tử.

Chuyện đó nàng cũng không quản, thế nhưng hắn lại gửi nam sủng vào phủ liên tục, bên ngoài lại thêm tiếng nàng hoang *** vô độ. Hơn nữa, việc bắt con các quan trong triều, các trạng nguyên đã làm phật ý chúng quan và dân. Thế nên khi nàng gặp họa, mọi người chỉ mừng chứ không ai đứng ra giúp đỡ.

Lúc nàng đang suy tư, cánh cửa lao ngục mở ra, âm thanh cót két thật sự rất khó chịu. Nàng quay sang nhìn, một thân y phục nổi bật đập vào mắt làm nàng bật cười thành tiếng: “Công chúa về đi, người không hợp với nơi này.”

“Biểu tỷ vẫn lạnh lùng như vậy.”Nàng công chúa kia mỉm cười. “Nể tình ta cùng tỷ lớn lên với nhau bảy năm, ta tới chào tạm biệt tỷ.”

“Tạm biệt? Ta như thế này còn không phải do các ngươi gây ra sao?” Nàng dựa lưng vào tường đá, tay chân thả lỏng làm ra bộ dáng lười biếng, đôi mắt lại híp lại đầy vẻ nguy hiểm.

Nàng công chúa kia bật cười, giọng cười lảnh lót: “Chỉ trách tỷ quá nổi bật, vậy nên phụ hoàng mới không thể thu lưu tỷ, tránh cho hậu họa về sau.”

Ha? Hậu họa? Nàng thật lòng xem họ là người nhà, hết lòng phò tá, vậy mà lại bị xem là “thứ” nguy hiểm, quả là nực cười!

“Ta cũng không muốn dây dưa với tỷ. Ta tới chỉ để hỏi, tỷ có biết vì sao Cảnh Nghi lại phản bội tỷ không?”

Nghe tới cái tên này, nàng không khỏi nhíu mày, không nhịn được mà hỏi lại: “Vì sao?”

“Là vì ta đã nói, chính phụ thân tỷ đã hại phụ thân hắn, nên hắn mới nghe lời. Ha ha, ta biết tỷ có chút thích hắn mà. Sao? Cảm giác bị người mình có cảm tình phản bội, vui không?”

“Ha, trơ trẽn.” Vương Nguyệt nhếch môi cười, không tiếp chuyện nữa. Nàng công chúa kia cũng không thiết tha gì, quay lưng bỏ đi: “Ta tới tiễn tỷ đoạn đường cuối thôi, chúc tỷ thượng lộ bình an. Kiếp sau, nếu biết điều thì đừng có mà ngáng chân ta nữa, biết đâu kết cục sẽ khá hơn đó.”

Nàng ta đi rồi, nhưng giọng cười lanh lãnh hãy còn vọng lại. Vương Nguyệt không phản kháng, phó mặc cho mọi thứ. Bởi nàng biết, kì tích sẽ không xảy ra. Nàng cũng không hận chúng, hận súc sinh cũng không có ý nghĩa gì, nàng chỉ hận bản thân đã quá ngu ngốc.

Hôm sau, đúng giờ Ngọ, nàng bị mang đi hành hình. Khi ánh nhìn cuối cùng chạm phải tầm mắt rét lạnh của hoàng đế, nàng cười lớn: “Nếu có kiếp sau, ta sẽ đòi lại tất cả, chờ đó!”

Rồi trước mắt là một mảng đỏ tươi, lại dần tối đen như mực. Nàng có cảm giác mình đang trôi lơ lửng trong một nơi nào đó tăm tối, cho tới khi có tiếng gọi: “Quận chúa, may quá người tỉnh rồi!”