Mùa đông năm nay hình như còn lạnh hơn những năm trước. Tuyết trắng xóa phủ kín Dịch Thủy đình. Ngay cả hồ Lân Thủy cũng kết thành tầng băng dày, nhìn mặt hồ thực sự giống như “Chỉ Thủy Minh Kính”- mặt nước sáng như gương.
Phương Thanh không thích mùa đông. Mặc dù cô đã luyện thành mười hai tầng của thuật Ngưng Kính, không cần phải sợ cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, nhưng khi nhìn đến tiết trời tiêu điều xơ xác lại khiến cô cảm thấy ưu sầu. Nhất là sau trận thảo phạt ma vật, cô thật sự quá mệt mỏi, cái cảm giác khi máu tươi nhớp nháp đầy người khiến cô thấy khó chịu và chán ghét công việc này của mình.
Khi cô trở về môn phái, vì cõi lòng đầy chán chường nên bước chân cũng trở nên nặng nề hơn. Cô không tình nguyện mà đi đến Đại điện để báo cáo với Chưởng môn.
Ngay khi bước tới gần võ trường thì nghe thấy một chuỗi tiếng cười vô cùng vui vẻ, giữa trời đông giá rét vậy mà lại nghe được những âm thanh ấm áp như vậy. Cô hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn vào võ trường bên cạnh đình nghỉ chân thì thấy các sư tỷ sư muội đang tụ tập trong đó. Từ nhỏ cô chỉ chuyên tâm để tu luyện, nên không khéo ăn nói, bởi vậy cũng ít giao lưu với các cô ấy. Nhìn các cô ấy nói chuyện vui vẻ mà Phương Thanh thấy ao ước, nhưng suy cho cùng thì cũng không thân quen, nên chẳng thể tùy tiện mà tham gia cùng bọn họ. Cô cúi đầu than nhẹ một tiếng rồi tiếp tục đi đến Đại điện.
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo gọi cô lại: “Phương Thanh sư tỷ!”
Cô hơi giật mình, bước chân cũng khựng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Người gọi cô là tiểu sư muội kém cô vài tuổi, tên là Nghi Huyên. Tuy là đồng môn nhưng lại khác sư phụ, vốn lúc đầu cũng không quen biết nhau. Nhưng vài năm trước, khi có chiến dịch ở núi Mặc Lưu, hai người cùng lạc đường rồi gặp nhau, bởi vậy nên quen biết từ đấy.
Đến khi Nghi Huyên mỉm cười đi tới gần thì Phương Thanh mới phát hiện, trong lòng cô ấy đang bế một đứa trẻ, chắc tầm hai tuổi. Nhìn quần áo mới biết là một cậu bé. Trời đông giá rét nên thằng bé mặc một chiếc áo bông dày, nhìn tròn xoe xoe. Hai má nó chắc vì lạnh nên ửng hồng, trông đáng yêu vô cùng.
“Sư tỷ đã về rồi ạ.” Nghi Huyên ân cần hỏi cô một câu, rồi nâng đứa bé trong lòng lên nói, “Tiểu Xuyên Nhi, gọi sư phụ đi.”
Lúc này Phương Thanh mới nhớ ra lai lịch của cậu bé con này. Mấy năm trước trên núi Mặc Lưu, cô từng cứu một đứa bé bị ma vật hại, rồi nhận nó làm học trò, gọi là “Lâm Xuyên”. Mấy năm gần đây, cô luôn phải ra ngoài chinh chiến, thảo phạt ma vật, không có thời gian chăm sóc nên đã nhờ môn phái chăm sóc hộ. Hôm nay gặp lại, cô thấy có chút xa lạ. Cô nhìn vào đôi mắt trong sáng của đứa bé, hơi lúng túng không biết phải làm gì, nên đành im lặng chờ nó phản ứng.
Có lẽ nó bị một thân đầy máu của cô dọa cho sợ nên nó chỉ mím môi nhìn cô một lát rồi quay đầu tựa lên vai Nghi Huyên, hiển nhiên là muốn trốn tránh cô.
Nghi Huyên thấy thế, liền bật cười nói, “Sao thế, sợ à, là sư phụ của con đó!”
Phương Thanh hơi xấu hổ, đành miễn cưỡng cười cười.
Lúc này, các sư tỷ sư muội khác cũng chạy sang buôn chuyện.
“Sư tỷ quanh năm ở bên ngoài, trẻ nhỏ sợ người lạ cũng không có gì kỳ quái. Từ từ rồi sẽ quen thôi!” Người vừa nói, là sư muội Tư Ngả.
“Đúng đó.” Mặc Trà bên cạnh nói, luận về vai vế thì phải gọi Phương Thanh là sư tỷ. Cô vừa nói vừa lấy một viên kẹo trong túi vải bên hông đưa cho Phương Thanh, “Cái này cho tỷ, rất dễ dỗ trẻ con đó!”
“Viên kẹo thì có ích gì. Cái chính là phải nhìn mặt ý, nhìn muội trời sinh hiền lành dễ thân thiết, rất được trẻ con yêu thích nè.” Hạ Vi ít tuổi hơn chút, lại gần nói, sau đó uốn éo giọng dỗ đứa bé, “Lại đây nào, Tiểu Xuyên Nhi, cho dì ôm một cái nào!”
“Cái gì mà ‘dì’ hả, phải là sư thúc! Muội nghe ai gọi ‘Sư dì’ bao giờ chưa!” Mạn Lễ im lặng suốt nãy, khinh thường phản bác một câu, sau đó cũng dùng chất giọng vô cùng nịnh nọt, gọi đứa bé, “Đừng để ý đến sư thúc Hạ Vi của con! Đến đây, để Mạn Lễ sư bá bế con đi xem con nai con nhé!”
“Lạnh thế này lấy đâu ra nai hả, làm nó ốm thì sao?” Cắt ngang lời Mạn Lễ là Mỹ Tích có vai vế lớn hơn chút.
Hạm Yên vốn thân với Mỹ Tích vội vàng giảng hòa: “Hay là chúng ta vào nhà, uống trà nóng ăn bánh ngọt thì hơn!”
“Ừ, ý kiến hay đó!” Nghi Huyên gật đầu, lại cúi xuống hỏi đứa bé, “Tiểu Xuyên Nhi, chúng ta đi ăn bánh ngọt nhé, được không?”
Lúc này đứa bé mới ngẩng mặt lên, gật đầu khe khẽ. Nhưng khi tầm mắt chạm đến Phương Thanh thì lại quay mặt đi.
Phương Thanh thấy nó phản ứng như vậy thì không nén được thất vọng. Mình thực sự đáng sợ như vậy sao? Lòng cô tràn đầy bất đắc dĩ, đang định lên tiếng cáo từ thì Nghi Huyên lại mở miệng nói với cô: “Sư tỷ đi gặp Chưởng môn à? Đi nhanh về nhanh nhé, rồi chúng mình cùng đi uống trà!”
“Ta cũng đi sao?” Phương Thanh vừa mừng vừa lo hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Nghi Huyên nói, “Đây là đồ nhi của tỷ mà, lẽ ra tỷ phải chăm sóc nó mới đúng nha. Nhưng cứ vậy cũng không được, hai người nên ở gần nhau nhiều hơn mới tốt.”
Cô vừa nói xong thì các sư tỷ sư muội khác cũng nói:
“Đúng đấy đúng đấy! Đồ nhi phải uốn nắn từ bé, lúc trưởng thành mới nghe lời!”
“Nói đúng đó! Chờ nó lớn thêm vài tuổi, chúng ta sẽ dạy nó cầm kỳ thi họa, chắc chắn sẽ nuôi dưỡng ra một thiếu hiệp hoạt bát!”
“Cầm kỳ thi họa của chính chúng ta có được không?”
Mọi người tỷ một câu muội một câu, nghe vô cùng sôi nổi náo nhiệt. Cảnh tượng vui vẻ ấm áp như vậy, khiến Phương Thanh không kìm được lòng mà mỉm cười. Sau khi gặp Chưởng môn xong, cô thay y phục, rồi cùng các cô uống trà nói chuyện phiếm. Tuy cô không thể nói nhiều chuyện, nhưng cũng có thể ngồi nghe các cô ấy nói, đối với cô đó cũng là một kiểu thân thiết. Cô cũng thử tìm cách gần gũi với đứa bé, nhưng cuối cùng vẫn không học được sự thân thiết dịu dàng như các cô ấy, làm thế nào đứa bé cũng không gần gũi với cô. Cô đành phải từ bỏ, giao đứa bé cho các sư tỷ sư muội.
Mấy năm sau, ma vật phủ Cực Thiên bị tiên gia truy kích và tiêu diệt, cuối cùng phải trốn chui trốn lủi không dám lộ diện. Ngày khải hoàn, sư môn khen ngợi cô dũng mãnh, ban thưởng danh hiệu “Hiền giả”.
Những ngày tháng yên ổn mới bắt đầu, nhưng cô lại ngày càng mỏi mệt chán chường hơn, mỗi ngày chỉ ở trong nhà tĩnh dưỡng. Chưởng môn biết cô mấy năm phải chịu nhiều vất vả nên cũng không can thiệp. Thỉnh thoảng khi cô thấy khỏe hơn chút thì mới tụ tập cùng các sư tỷ sư muội. Nhưng lần nào cô cũng là người về sớm nhất. Có lúc các tỷ muội thấy cô mê man không tỉnh táo thì lo sợ cô bị bệnh, nên khăng khăng kéo cô đi khám bệnh, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không xem ra bệnh gì.
Chỉ có mình cô là hiểu rõ, năm ấy khi cứu đứa bé kia, cô đã bị ma khí xâm nhập vào nội đan, tính mệnh mỏng manh như sợi chỉ. Cô dùng thuật pháp “Kính Ánh” của bản môn thay nó gánh lấy mọi thương tổn, nên mới cứu được nó. Bây giờ bảo kính vẫn ở trong người nó, và ma chủng vẫn liên tục gây hại, mọi đau đớn khổ sở, cô đều gánh hết. Cậu bé càng lớn thì tổn thương cũng ngày càng lớn hơn, cô cũng dần dần mất hết cảm giác. Những chuyện này, ngoài sư muội Nghi Huyên thì toàn bộ môn phái không ai biết, và cô cũng không muốn có bất kì ai biết. Nếu đã cứu giúp, thì tội gì phải làm khổ hắn. Huống hồ bảo kính cũng tạm thời chưa lấy ra được, vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Không biết những ngày tháng nhạt nhẽo đó trôi qua bao lâu, đêm rồi lại ngày, còn cô thì ngày càng ngại phải dậy hơn. Cô nằm trên giường, mệt mỏi nghe chim hót ngoài cửa sổ. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, ngực cô bỗng thắt lại, cuối cùng nhói lên đau đớn. Cô mở mắt, nhíu mày. Loại cảm giác này cô không hề xa lạ. Từ khi dùng thuật “Kính Ánh”, cứ mỗi khi đứa bé bị bệnh hoặc tâm trạng bị kích động làm khuấy động ma chủng, thì cô đều cảm nhận được phần nào.
Không biết hôm nay lại có chuyện gì đây…
Cô nghĩ, chậm rãi ngồi dậy. Khi tinh thần thanh tỉnh hơn, cô mới phát hiện ra bên ngoài có người, hình như đã đến được rất lâu. Cô nghĩ một chút rồi không tình nguyện mà xuống giường, đi chầm rì rì như rùa ra mở cửa phòng.
Đến khi nhìn thấy người ngoài cửa, cô lại bị hoảng sợ. Thời gian thấm thoát trôi đi, khi cô thờ ơ chẳng ngó ngàng tới, thì đứa bé ngày nào đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên tuấn tú. Hắn quỳ ngoài cửa, thấy cô ra mở cửa, hắn đưa mắt nhìn một cái rồi lại cúi đầu, cung kính nói: “Đệ tử Lâm Xuyên, xin thỉnh an sư phụ.”
Cô giật mình, vội hỏi: “Đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi.”
Lâm Xuyên không đứng dậy, mà tiếp tục nói: “Đệ tử bất hiếu, nhiều năm qua không hiếu kính với sư phụ, thỉnh sư phụ trách phạt.”
“Hả?” Cô suy nghĩ một chút rồi đáp, “Không sao. Ngươi đứng lên đi.”
Lúc này hắn mới đứng lên nói: “Cám ơn sư phụ.’
Cô chưa bao giờ gặp phải chuyện này, nên không biết phải nói gì tiếp theo, đành phải nhìn hắn.
Thấy cô không nói gì, hắn cũng hơi xấu hổ. Một lát sau, do dự mãi hắn mới nói: “Nếu sư phụ không căn dặn thêm, thì đệ tử xin cáo lui…” Hắn ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng giải thích thêm, “Đệ tử còn có buổi học sáng…”
Buổi học sáng? Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này buổi học cũng đã qua hơn nửa rồi, vậy mà hắn vẫn một mực quỳ ngoài cửa như vậy? Cô thấy áy náy vô cùng, nói: “ Sao ngươi không gọi ta dậy?”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Đệ tử không dám quấy nhiễu sư phụ.”
Cô không nói tiếp, chỉ đứng im lặng.
Hắn cẩn thận nhìn cô một cái rồi ôm quyền nói: “Đệ tử xin cáo lui.”
Cô gật đầu, đáp một tiếng. Nhìn thấy hắn đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật là, như vậy làm sao sống chung với hắn được chứ…
Cô bất đắc dĩ quay vào phòng, lại tiếp tục nằm ỳ trên giường.
Không ngờ, khi hoàng hôn xuống, hắn lại tới thỉnh an. Sau đó, những ngày tiếp theo lại lặp lại như thế. Nửa tháng sau, cô chịu không nổi nữa, đắn đo hồi lâu, cuối cùng nói với hắn: “Thực ra ngươi không cần ngày nào cũng đến thỉnh an đâu.”
Hắn nghe xong, lại nghiêm túc nói: “Đệ tử phụng dưỡng sư phụ, phải giống như đối với cha mẹ. Cho nên không thể lười biếng.”
Cô không biết phải làm sao mới xua được cái ý nghĩ đó trong đầu hắn, lòng đầy ai oán, nhẹ nhàng thương lượng với hắn: “Buổi chiều còn được, chứ sáng nào ngươi cũng đến, ta ngủ không được…”
Những lời khiến mày hắn nhíu lại, ‘Đệ tử ngu muội. Đệ tử tự thấy là mình vẫn chưa quấy nhiễu đến người, sư phụ nói thế là có ý gì?”
Cô nhất thời chột dạ. Nghĩ lại thì cô là sư phụ mà chưa từng dạy dỗ hắn một ngày nào, hắn lại kính cẩn như thế mà cô vẫn còn muốn chọn tam lấy tứ, xem chừng có vẻ quá đáng. Nhưng mà…
“Mặc dù ngươi chưa từng lên tiếng quấy nhiễu, nhưng ta biết ngươi quỳ ngoài cửa, làm sao có thể yên tâm?” Cô thành thật nói.
Đôi mày của hắn lại cau càng chặt hơn, chỉ nói: “Đệ tử quỳ gối, là việc nên làm. Sư phụ không cần phải lưu tâm.”
Cô không còn lời nào để nói, trong lòng càng bất đắc dĩ hơn.
Hắn thấy cô như vậy thì nghĩ là cô đã ngầm đồng ý. Đôi mày hắn giãn ra, cười nhạt nhẽo nói: “Sư phụ không cần lo lắng cho đệ tử. Thỉnh sư phụ dùng bữa.”
Cô đành chịu, không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp. Lại nói tiếp, từ khi hắn nói muốn “hiếu kính sư phụ”, ngày ngày sớm tối đến thỉnh an, đều mang theo bữa sáng cùng bữa tối đến. Buổi sáng vội vàng nên hắn không ở lại lâu. Nhưng đến hoàng hôn thì hắn nhất định phải hầu đến lúc cô ăn xong. Mặc dù cô không quen nhưng bây giờ cũng không dám nói gì thêm.
Đồ ăn ở Dịch Thủy đình rất thanh đạm, đến nay chỉ có món canh đậu phụ tề thái* và món đậu xanh xào. Cô không thích rau xanh, cũng không thích đậu phụ, chỉ gắp vài miếng.
(tề thái: cây rau họ cải, tên thường gọi là Tề Thái, vị ngọt, dịu, có tác dụng thanh nhiệt.)
Thấy cô như vậy, hắn yên lặng thu dọn bát đũa, kính cẩn hỏi cô: “Không biết ngày mai sư phụ muốn ăn gì?”
Nghe hắn hỏi vậy, cô chỉ cười cười, lắc đầu nói: “Món gì cũng được.”
Hắn nhìn đĩa rau mới chỉ gắp vài miếng, nhíu mày nói: “Nếu sư phụ không thích, thì nhất định phải nói với đệ tử, để đệ tử chuẩn bị.”
Cô cảm thấy hơi xấu hổ. Người tu tiên, thanh tâm quả dục. Chuyện kén ăn này vốn không thể có. Hơn nữa đây chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Cô than nhẹ một tiếng, đành nói với hắn: “Việc nhỏ mà thôi, không cần phải phiền phức vậy đâu.”
Hắn nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã là việc nhỏ, thì nói ra có sao đâu? Sư phụ không nói, đệ tử làm sao biết được. Hơn nữa khẩu vị ăn uống tuy là việc nhỏ. Nhưng từ chuyện bé mà suy ra chuyện lớn, nếu ngay cả việc này cũng không thể làm chu đáo, thì đệ tử sao có thể làm nên chuyện? Việc sư phụ gọi là “phiền phức”, thực ra lại khiến đệ tử thấy khó xử. Vậy nên thỉnh sư phụ hãy thông cảm và nói rõ ràng với đệ tử.”
Hắn nói một tràng như vậy, khiến cô giật mình sững sờ. Chưa từng có người nào để ý đến sở thích của cô, lại càng chưa bị người nào truy hỏi đến cùng không chịu buông tha như thế. Trong lòng cô chợt dấy lên một cảm xúc chưa từng có.
Hắn nhìn cô, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Ngày mai sư phụ muốn ăn gì?”
Cô chần chừ một lát, cuối cùng sợ hãi trả lời: “Bánh hoa quế.”
Hắn vừa nghe xong, sắc mặt hơi đổi, đôi mày càng nhíu đau khổ hơn, nói: “Sư phụ minh giám, bây giờ là đầu hạ, chưa có hoa quế!”
————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khụ khụ…
Đọc xong chương này, chắc mọi người hiểu lầm chuyện Phương Thanh nói “Lần đầu tiên gặp chàng”…Thực ra những lời này chẳng qua chỉ là lời thổ lộ của một người chất phác! Chỉ là bút pháp tu từ nhấn mạnh! Đại khái cũng giống câu tỏ tình kinh điển “500 lần ngoái đầu lại mới đổi được một lần kề vai, kiếp trước anh phải ngoái đến gãy cổ mới được ở bên em đó”!!!
Đó chính là lý do…Các đại gia chớ có chú ý đến chi tiết bé xíu này!!! Nước mắt ròng ròng!!!
Sở dĩ viết phiên ngoại là muốn trình bày với các đại gia là: Nuôi dưỡng trẻ nhỏ rất dễ dàng! [ quá sai lầm…]
Khụ khụ, được rồi, đúng ra phải là: “Vì sao đồ nhi của ta vừa gặp đã thích ta như vậy, tình cảm vô cùng chân chất đó!”