Ngoài kia cuộc chiến đang từng bước phát triển, nhưng còn trong phòng ngủ vẫn ấm áp yên tĩnh như trước.
Phương Thanh ngủ rất thoải mái, cảnh tượng mỹ lệ trong mơ, chưa bao giờ kề cận rõ ràng như bây giờ, làm cho cô cảm thấy rất vui sướng.
Hồ nước đối diện căn nhà nhỏ được nắng chiều dịu dàng nhuộm thành sắc màu ấm áp. Lá đỏ phía xa xa, phủ kín núi non, như màn sương mờ màu đỏ rực. Trong bầu không khí là mùi hương cây cỏ ngọt lành. Giữa làn sương mịt mù màu ráng mây, có một người đang đứng quay lưng về cô, nói với cô điều gì đó.
Trong cõi mộng đó, cô chỉ biết giọng nói kia thật dịu dàng, nhưng lại không nghe rõ ràng lắm. Mãi đến cuối cùng, hắn cười nói: “… Trên đường về hái được mấy nhành hoa quế. Ta sẽ nấu chút mật hoa quế, để ăn kèm cháo…”
Chỉ vì một câu này, mà bờ môi bỗng cảm thấy có vị ngọt ngào mềm mịn, vương vấn mãi không tan đi.
Cô thỏa mãn tỉnh lại, đôi môi mím lại, chậm chạp không muốn mở mắt, thầm nghĩ muốn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào trong mộng kia. Thế nhưng bầu không khí trống vắng yên tĩnh đã quét hết phần ngọt ngào kia đi, cô mất mát mở to mắt, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, hiu quạnh như trước…
“Lâm Xuyên…” Cô không tự chủ mà bật thốt lên, xong lại bị chính bản thân mình làm cho hoảng sợ. Cô cúi đầu cười khẽ, sau rồi lại cảm thấy lo lắng. Không xong, không nên ham ngủ … Nơi này là phủ Cức Thiên, nếu chàng xảy ra chuyện, biết làm sao đây.
Cô nghĩ đến đây, cũng chẳng để ý đến y phục cùng hài tất, vội vàng đứng dậy, định ra ngoài tìm hắn. Đúng lúc này, một đoàn người hầu đi vào trong viện, đẩy cửa phòng ra.
Phương Thanh thấy bọn họ tiến vào, liền đứng thẳng người, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Rồi sau đó, cô vừa đưa mắt nhìn thì thấy bọn họ đang nâng Lâm Xuyên vào. Nhìn hắn trông rất mỏi mệt, đang mê man.
Cô không hỏi, đám người hầu cũng không mở miệng. Bọn họ chuẩn bị xong ao nước ấm, tiện thể cởi quần áo cho hắn, cẩn thận dìu hắn vào nước, rồi yên lặng lui ra ngoài.
Phương Thanh nhíu mày, hơi khó hiểu. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh ao, làm các động tác kiểm tra, sau khi xác thực là hắn chỉ bị hao lực, không có gì đáng ngại, thì mới yên tâm. Cô nén nỗi lo lắng trong lòng, lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn ngồi trong nước, đầu gối lên phiến đá bên cạnh. Nước ấm bốc lên làn hơi mù, như tấm màn mỏng đang phất phơ. Hơi nước ẩm ướt bám lên lông mày và lông mi của hắn, khi làn mi kia run rẩy, dòng nước khẽ trượt xuống hai má hắn như lệ rơi. Lòng cô bỗng thấy xúc động, đến khi hoàn hồn, thì ngón tay cô đã chạm lên má hắn từ lúc nào. Ngón tay chạm đến làn da ấm áp mềm mại, làm cho tâm cô càng thêm rung động. Cô để mặc mình trôi theo lòng tham của mình, để ngón tay vuốt ve gương mặt hắn, rồi chạm lên đầu vai hắn, sau đó rơi xuống ngực hắn.
Dưới bàn tay, trái tim của hắn đập kiên định, khiến cô an tâm hơn nhiều. Cô theo bản năng nâng tay lên, ấn lên lồng ngực của mình.
Bắt đầu từ lúc nào, cơ thể của cô lại lạnh băng yên lặng như vậy? Và bắt đầu từ khi nào, cô ở nơi đây? Vì sao trí nhớ của cô lại chỉ có một màu nhợt nhạt, không bằng lấy một phần diễm sắc trong mộng kia… Vì sao giờ phút này, cô lại khao khát muốn biết quá khứ của chính mình đến vậy?
Càng cố gắng suy nghĩ, thì đầu cô càng đau đớn, tựa hồ đang phản đối không muốn cô đào bới tìm tòi. Cô càng không muốn buông tha, khi định đi sâu vào thêm thì nước trong ao bỗng dập dềnh, khuấy lên bọt nước. Hắn đã tỉnh lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phương Thanh, Lâm Xuyên hơi kinh ngạc. Hắn cười than một tiếng, quay lưng đi, vô lực nói: “Thật là nói thế nào cũng quên…”
“Nói cái gì?” Cô dừng mạch suy nghĩ, hỏi hắn.
“Nam nữ khác nhau.” Lâm Xuyên lại than một tiếng.
Cô cười cười, chẳng muốn xoắn xuýt với hắn về vấn đề này nên hỏi ngược lại: “Chàng làm gì vậy? Sao bị suy nhược như thế?”
Lâm Xuyên trầm mặc một lát, nhưng không đáp, chỉ vốc một vốc nước nóng lên, cười nói: “Thì ra là thế…” Hắn rốt cuộc cũng hiểu được Phương Thanh vì sao thích ngâm mình trong nước ấm. Cơn đau đang xâm chiếm thân thể, cùng sự mệt mỏi lạnh lùng lan tràn khắp thân, chỉ có làn nước ấm này mới có thể làm giảm bớt. Hắn thường trách cô lười biếng, nhưng chưa từng nghĩ tới nguyên nhân, hắn thật ngu dốt…
“Rốt cuộc chàng làm sao vậy? Nói cho ta biết.” Thấy hắn không đáp, Phương Thanh có chút lo lắng, cố dò hỏi.
Những lời này, như đang đem quá khứ đảo ngược lại. Đã từng, hắn đã từng nhiều lần hỏi cô như vậy, nhưng cô chỉ cười mà không đáp. Vì thế, hắn quyết định trả thù, lém lình cười lại một lần nữa tiếp tục đánh trống lảng, nói: “Cô đã ăn chưa ?”
Phương Thanh không để ý tới câu hỏi, tiếp tục hỏi: “Nói cho ta biết.”
“…” Hắn cúi đầu, vẫn trầm mặc như cũ.
“Nói cho ta biết.” Giọng cô nghiêm lại, hỏi lần thứ ba.
Hắn đầu hàng, bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là đồng ý luận bàn cùng Dạ Điệt thôi, không cần lo lắng quá mức đâu.”
“Thật sao?” Cô hỏi.
“Ừ.”
Câu trả lời bâng quơ nhẹ nhàng như vậy, càng khiến cô nghi hoặc hơn. Cô dứt khoát xoay người xuống nước, vòng đến trước người hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, lại hỏi một lần nữa: “Thật sao?”
Hắn càng thêm bất đắc dĩ, cười nhìn cô, vuốt cằm nói: “Thật.”
Cô lặng im một lát, cuối cùng đành tin hắn, hỏi: “Ai thắng?”
“Hắn.” Lâm Xuyên đáp xong, xoay người, đưa tay với lấy quần áo trên bờ. Phương Thanh thấy vậy, lại cười vươn tay ra ôm lưng hắn, không cho hắn đứng dậy.
“Nếu thua, thì chắc đang rất mệt, cứ ngâm mình thêm một lát có sao đâu? Mà ta cũng sẽ không cho chàng đi đâu.” Cô cười nói.
Nước ấm, nhẹ vỗ lên da, thấm ướt y phục mỏng manh trên người cô. Da thịt kề nhau, khiến thân thể thoải mái, chọc ghẹo tâm trí. Cánh tay đang vươn ra của hắn chậm rãi buông xuống, thả lỏng người, nhẹ giọng đáp lại cô: “Được.”
Câu trả lời như vậy lại làm cô kinh ngạc, “Không phải nên mắng ta ‘Làm càn’ mới đúng sao?”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cô, xoay người lại, trên mặt hơi hơi xấu hổ, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng vào cô.”Ta đồng ý với nàng…” Hắn mở miệng, trong thanh âm mang theo thỏa hiệp ngoan ngoãn, “Về sau đều nghe theo lời nàng.”
Nụ cười cửa cô vì những lời này mà càng rạng rỡ xinh đẹp hơn, cô không suy nghĩ nhiều, lập tức nghiêng người hôn lên môi của hắn, làm bằng chứng xác thực sự lời hứa của hắn.
Quả nhiên, lúc này đây, hắn không hề kháng cự né tránh, thản nhiên để mặc cô muốn làm gì thì làm. Cô vui mừng không thôi, đang lúc định được một tấc lại muốn tiến một thước thì lại không ngăn được một tia nghi hoặc lo lắng. Cô khẽ nhíu lại mày, ngẩng đầu hỏi hắn: “Sư phụ chàng cô ấy…”
Hắn cười, nâng bàn tay nhẹ vén lọn tóc trên má cô lên, “Cũng như là nàng.”
Bên trong những lời này tựa hồ như đang cất giấu bí mật nào đó, khiến cô càng thêm lo lắng. Cô đang định hỏi thêm, thì bỗng nghe thấy tiếng động từ xung quanh truyền đến, có lẽ là mấy nữ đồng Dạ Điệt để lại. Không chờ cô mở miệng đuổi, Lâm Xuyên đã lại gọi Uyên Rừng ra, khẽ nói: “Kính ảnh hư không.”
(Uyên Rừng – Uyên: sâu thẳm, Rừng: trong veo ^^)
Trong phút chốc, ánh sáng từ tấm gương tràn ra ảo ảnh bao trùm xung quanh hai người, ngăn chặn hết những ánh mắt đang nhìn lén bên ngoài.
Cô bật cười, đã quên hết những lo lắng vừa nãy, nói: “Sợ bị người khác nhìn thấy à?”
“Ừ.” Hắn vuốt cằm đáp, rồi sau đó hắn không chút rụt rè ôm lấy cô, khẽ hôn lên môi cô, nỉ non hỏi bên môi cô: “Ngủ lâu như vậy, có đói không?”
Hành động của hắn, làm cho lồng ngực yên tĩnh của cô bỗng nảy lên bối rối rung động, cô rất muốn đón ý hùa theo, rồi lại sợ hãi kháng cự, thậm chí có thêm vài hành động thừa thãi. Cô cố nén hơi thở đang run rẩy, cười đáp: “Thật ra ta là ma vật, không cần phải ăn uống.”
“Cho nên khi nàng nói đói là để gạt người ?” Hắn cởi quần áo vốn đơn bạc của cô ra, quở trách hỏi cô.
Cô lắc đầu nói: “Đúng là đói mà…Nhưng không phải từ dạ dày, mà chính là từ sự đói khát của tâm hồn thôi…”
Hắn cười thật dịu dàng, lại hỏi nàng: “Ăn ngon không, đồ ăn ta làm ấy?”
Ngay lúc hắn nói, bàn tay ấm áp di chuyển dọc theo thắt lưng của cô nhẹ nhàng vuốt lên trên. Sự xa lạ đến tê dại, làm cho cô hơi nhíu mày. Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, thành thật trả lời hắn: “Rất ngon.”
Hắn ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng để người cô dựa vào vai của mình, một tay che lên tâm khẩu*. Sự hoảng hốt lẫn run rẩy của cô, khiến người ta thương tiếc, làm cho lòng hắn càng đau đớn hơn. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói bên tai cô: “Ta rất muốn nấu cho nàng một bát mật hoa quế…”
(* tâm khẩu: vùng lõm thượng vị).
Nghe thấy cái tên ngọt ngào kia, khiến cô hơi thất thần. Rồi ngay sau đó, một luồng lực cường đại từ lòng bàn tay của hắn chạy vào mạch của cô. Toàn thân cô bị kiềm hãm, không tài nào cử động được.
“Nàng còn nhớ không, trước kia, nàng thi triển thuật Kính Ánh trên người ta, lại bị ta đoạt mất bảo kính.” Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như trước, “Có lẽ đây là dị năng do ma chủng trong người trao cho… Sáu năm qua, ta luôn cố gắng tu luyên để triệu hồi bảo kính của nàng, và cũng đồng thời tập luyện được một thuật pháp. Ta đặt tên cho nó là ‘Thôn minh’ … Ta sẽ tiếp nhận bảo kính Cửu Hoa, để từ nay về sau, sẽ không ai có thể bắt nàng thi triển thuật Kính Ánh nữa, nàng sẽ không phải chịu đau đớn nữa.” Hắn nói tới đây, buồn bã ngừng lại một chút rồi nói, “Sư phụ, những chuyện còn lại, hãy để đồ nhi làm nốt…”
(*Thôn minh: Nuốt ánh sáng)
Và chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trong mơ bỗng trở nên rõ ràng. Người đứng giữa làn sương màu ráng mây từ từ xoay người lại, nở nụ cười dịu dàng. Cô kiệt lực muốn nói với người đó, nhưng chỉ có thể mấp máy không tiếng động mà gọi:
Lâm Xuyên.
…
Ở ngoài phân đà, khói mù trong cốc Hủ Tức càng dày đặc hơn, nặng nề như một tấm màn.
Sau trận chiến với Hồng Lộ, Thương Hàn đưa Nghi Huyên đến một cái đầm nước trong vắt để nghỉ ngơi. Nghi Huyên điều tức một lúc, mới hóa giải được kình lực của mê hương kia. Cơ thể vẫn hơi nóng, nhưng ý thức đã tỉnh táo hơn nhiều. Cô thử đứng dậy, nâng mắt nhìn Thương Hàn đứng bên đầm nước, có vẻ đang suy tư.
Cô cố gắng đi qua, còn chưa kịp mở miệng, Thương Hàn đã phát hiện ra, nói thẳng: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta sẽ không trả lời.”
“Ngươi không phải là ta, ngươi làm sao biết được!” Nghi Huyên dùng hết sức lực, cố nói chuyện to tiếng như mọi khi, “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc là địch hay bạn?”
Thương Hàn trầm mặc, thật lâu sau mới hờ hững trả lời: “Ta không biết.”
Nghi Huyên tức giận, “Sao ngươi lại không biết? Còn nữa, ngươi rốt cuộc có gia nhập vào phủ Cức Thiên không?”
Lại là một đoạn im lặng nữa, hắn giống như đang cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, kiên nhẫn đến cực độ, nói: “Ta không gia nhập vào phủ Cức Thiên… Năm đó sau khi ta rời khỏi Dịch Thuỷ đình, du lịch khắp nơi, tu luyện võ học. Rồi một ngày, ta đi tới núi Mặc Lưu, không ngờ bị ma vật tấn công bất ngờ, bản thân bị trọng thương. Khổ chiến mấy ngày, ta vẫn không thể phá được vòng vây. Ngay phút sinh tử, thì người của phủ Cức Thiên đã cứu ta…”
“Đó căn bản không phải là cứu! Ngươi vốn bị bọn chúng gây thương tích, đây rõ ràng là âm mưu!” Nghi Huyên ngắt lời hắn, tức giận nói.
“Ta cũng nghĩ như vậy… Nhưng đến khi ta khôi phục, thì ta đã hấp thu xong ma chủng.” Thương Hàn nói đến đây, quay đầu nhìn Nghi Huyên, “Ta đã trở thành ma vật .”
Nghi Huyên ngạc nhiên, nhất thời không biết phải nói sao.
“Thật ra với ta mà nói, là tiên hay là ma cũng không quan trọng. Ta rời khỏi Dịch Thuỷ, cũng chỉ vì muốn trở nên mạnh hơn. Mà một viên ma chủng, đã hoàn thành mục tiêu giúp ta.” Hắn nói xong, tháo nút buộc vạt áo, kéo vạt áo ra.
Nghi Huyên hoảng sợ, che mắt nói: “Hỗn đản, ngươi làm gì vậy? !”
Thương Hàn cũng không thèm để ý đến cô, tiếp tục nói: “Ma chủng cấy vào người, giúp thân thể ta trở nên khỏe mạnh hơn. Cho dù bị thương nghiêm trọng đến đâu, đều có thể hồi phục rất nhanh…”
Nghe hắn nói như vậy, Nghi Huyên do dự mở tay ra, nhìn về phía hắn. Đúng như lời hắn nói, thương tích khi chiến đấu lúc nãy, giờ phút này đã lành hơn nửa. Thắt lưng bị độc châm ghim vào, cũng chỉ còn lại một vết đỏ nhạt.
Thương Hàn chậm rãi kéo quần áo lại, nói: “Ngươi cũng thấy đấy… Tuy là ma vật đầy tội lỗi, nhưng lại có thể khôi phục xương thịt nát rữa, nối lại gân mạch bị đứt. Không chỉ có thế, sức mạnh cũng gia tăng nhanh chóng một cách phi thường. Cũng nhờ vật ấy, ta mới có thể luyện thành kỹ thuật ‘Kính ảnh chiếu song’. Vì thế ta tự hỏi chính mình, ‘Có gì không thể’ ?”
Nghi Huyên vốn định mắng hắn làm mất khí phách của Cửu Nhạc, đắm mình trong trụy lạc. Nhưng khi cô định mở mồm nói những lời ác nghiệt thì cô lại nhớ tới Lâm Xuyên.
Thân mang ma chủng, nhưng đâu hoàn toàn là ma vật? Đạo lý này cô đã tự phủ định từ rất lâu. Nhưng ma chủng thì đã sao, chỉ cần tâm vẫn thuần lương, vẫn có thể hướng thiện. Thì có gì là không thể?
Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, nhưng lại ngỡ ra một chút manh mối rõ ràng, cô nhíu mày, lại chất vấn hắn một lần nữa: “Vậy vì sao ngươi giết Phương Thanh sư tỷ?”
Thương Hàn nghe vậy, lại trầm mặc. Hắn hạ mắt, vẻ mặt ngập trong cô đơn. Rồi sau đó, nhẹ giọng gọi bảo kính Tiềm Tịch ra.
Chỉ thấy phía trên mặt gương u tối đó ngưng tụ ra một giọt nước màu đen, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của hắn. Giọt nước màu đen bắt đầu khuếch tán, nháy mắt đã kết thành viên ngọc. Ánh sáng chói lọi lan tỏa, đẩy lùi sắc đen, phát ra sắc màu rực rỡ.
“Đây là gì?” Nghi Huyên khó hiểu nhìn viên ngọc kia, hỏi.
“Đây là nội đan của Phương Thanh.” Thương Hàn đáp.
“Hả? ! Vì sao nó lại ở trong tay ngươi…” Nghi Huyên buột miệng hỏi, rồi tự mình hiểu ra, “Lúc ấy, ngươi đã đoạt nội đan của sư tỷ? !”
Thương Hàn nhìn viên ngọc kia, nói: “Ngay cả khi ta không ra tay, thì cô ấy cũng sắp chết rồi. Trong thiên hạ, chỉ có phủ Cức Thiên mới có thuật Nghịch chuyển sinh tử. Huống chi sư muội có tên ‘Tuyệt Cảnh’, chỉ cần góp lời một chút, thì có thể thành công.”
Hắn nói đến đây, đưa tay đem viên ngọc đưa cho Nghi Huyên.
Nghi Huyên nhìn hành động của hắn, vẫn cảm thấy khó hiểu như trước.
“Nếu ngươi gặp Phương Thanh, thì đưa nội đan còn cô ấy. Nó sẽ khôi phục tâm mạch cho cô ấy, và cô ấy sẽ chân chính ‘Phục sinh’ .” Thương Hàn nói.
Nghi Huyên gật đầu, cẩn thận nâng viên ngọc lên nhìn. Thân ngọc ấm áp, làm cho cô hơi kinh ngạc. Cô suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hàng năm đều sử dụng thuật Kính Ánh, nội đan của sư tỷ hẳn là phải…”
“Ta đã tu sửa lại nó.” Thương Hàn nói một câu bình thản rồi xoay người cất bước đi.
Nghi Huyên giật mình, nhìn về hướng hắn đi, cuống quít gọi hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Thương Hàn vừa đi vừa nói: “Liên quan gì đến ngươi.”
“Chẳng lẽ lại muốn ra đi như trước kia sao? Chuyện là do ngươi gây nên, tốt xấu gì cũng phải cứu sư tỷ ra khỏi phủ Cức Thiên trước chứ!” Nghi Huyên lòng đầy căm phẫn.
Thương Hàn ngừng bước, hờ hững nói: “Ta đã thua…”
Nghi Huyên mờ mịt trong chốc lát, rồi chợt nhớ đến nguyên nhân, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác bất lực. Cô đuổi theo vài bước, hậm hực nói:
“Ngươi một vừa hai phải cho ta nhờ! Đừng có ngay cả chuyện ‘Bị chiếm thân xác’ cũng phải tranh cao thấp!”
Tác giả có việc muốn nói: viết xong chương này, ta thật sự đã tưởng tượng ra ánh mắt lấp lánh của mọi người:
Mọi người xem đi, ta đã tẩy sư huynh sạch long lanh nha [email protected][email protected]~~~
Chương sau:
Vũ lực, là cách giải quyết tranh chấp cuối cùng!