Nguyệt Lạc

Chương 34: C34: Sao lại một mình uống rượu ở đây




Chương 34: Sao lại một mình uống rượu ở đây?

-

Sau đó, không biếtTống Cảnh Minh cuối cùng năn nỉ ỉ ôi như nào với Giang Vọng mà một lúc sau anh thêm vào nhóm lại. Tống Cảnh Minh cũng không dám nhắc đến chuyện muốn trừ vào tiền lương của mọi người nữa.

Vì ngày mai là ngày nghỉ tết Thanh Minh nên họ cố ý chọn đi tụ tập vào tối trước khi nghỉ lễ.

Tống Cảnh Minh lúc gần tan sở mới đến, trong nhóm họ chỉ có Tống Cảnh Minh lái xe. Lúc anh đến liền nói xe mình chỉ chở con gái, bảo Mạnh Bình và Từ Nam tự bắt taxi đi đi. Mạnh Bình lẩm bẩm chửi thề đi đón xe, còn không quên hét to vềphía Tống Cảnh Minh: "Ông chủ, nhớ thanh toán!"

Lâm Tiểu Mộc có lẽ cảm thấy mình không quen Tống Cảnh Minh cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, cô kéo Tiêu Mộng ngồi vào ghế sau. Thịnh Ý không để ý lắm ngồi ghế lái phụ, lúc đang cài dây an toàn, cô nghe thấy Lâm Tiểu Mộc ngồi ở phía sau nói: "Vậy nên, tổ trưởng của chúng ta có đến không?"

ThịnhÝ không trả lời, Tống Cảnh Minh nói: "Cậu ta đến hay không đều không quan trọng."

Lâm Tiểu Mộc im lặng, có lẽ vì ngại anh là sếp nên suy nghĩ cẩn thận về cách dùng từ. Sau một hồi suy nghĩ, cô nói: "Anh ấy là tổ trưởng, sao lại không quan trọng?"

Tống Cảnh Minh khẽ cười khịt mũi: "Đó là vì các cô chưa từng ăn cơm cùng cậu ta." Anh nói, "Giang Vọng – thằng nhóc này, có lẽ không phải người."

Lâm Tiểu Mộc: ?

Tống Cảnh Minh: "Dù sao đến lúc đó các cô sẽ biết, cậu ta không ăn thức ăn, hầu như tôi chưa bao giờ thấy cậu ta ăn gì, chắc thằng nhóc đó uống sương mai mà lớn."

"Không ăn thức ăn thì cũng thôi đi, cậu ta cũng không thích nói chuyện, dáng vẻ giống như người khác thiếu tiền cậu ta vậy. Cậu ta có thể bình an trưởng thành như vậy chắc hẳn là nhờ tất cái khuôn mặt tạm được kia."

Lâm Tiểu Mộc nói: "Tổ trưởng rất đẹp trai."

Tống Cảnh Minh liếc nhìn Lâm Tiểu Mộc qua gương chiếu hậu, nụ cười trên môi dần tắt.

Anh quay sang nhìn Thịnh Ý, khiến lòng cô bỗng dấy lên một dự cảm không lành. Thịnh Ý chớp mắt,nghe Tống Cảnh Minh thong thả nói: "Nhưng đẹp trai cũng chẳng có ích gì,người ta đã có đối tượng ưng ý rồi. Thử hỏi Thịnh Ý mà xem?"

Cả khuôn mặt đều là vẻ chế nhạo, chỉ thiếu điều viết to "Giang Vọng và Thịnh Ý có quan hệ mờ ám" lên mặt. Lâm Tiểu Mộc sững sờ, thay đổi sắcmặt nhìn Thịnh Ý, thử thăm dò: "Chẳng phải chị nói, chị và tổ trưởngkhông,,,,,,,"

Thịnh Ý vội vàng  tiếp lời: "Đúng vậy, không có quen!"

Cô nói: "Chắc sếp Tống hiểu lầm chỗ nào rồi."

Khi cô nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh Minh. Tống Cảnh Minh còn tưởng cô muốn che giấu trước mặt đồng nghiệp nên khẽ ho một tiếng, liếc mắt đi chỗ khác, tỏ ý sẽ giữ bí mật cho họ.

Lâm Tiểu Mộc không để ý tới động tĩnh bên họ, chỉ hỏi: "Thật sao?"

Thịnh Ý nói: "Không quen thật."

Lâm Tiểu Mộc dựa ra sau, nhìn Thịnh Ý với vẻ suy tư.

Thật ra Thịnh Ý không thích trang điểm cầu kỳ, so với lớp trang điểm dày cộp của Lâm Tiểu Mộc và Tiêu Mộng, cô gần như có thể được coi là mộc mạc.

Nhưng cô có nhan sắc trời phú, làn da sau bao nhiêu năm vẫn trắng mịn như xưa, sống mũi cao cùng với đôi mắt to tròn có thần, khóe miệng tự nhiên cong lên, ngay cả khi không biểu cảm cũng giống như là đang mỉm cười.

Lâm Tiểu Mộc nói: "Có điều, chị Thịnh Ý xinh đẹp như vậy, chắc nhiều người thích chị lắm nhỉ."

Dù sao cũng hơn họ hai tuổi, Lâm Tiểu Mộc vừa lên tiếng, Thịnh Ý đã biết cô đang nghĩ gì. Cô khẽ thở dài, cảm thấy bất lực khi vô cớ bị coi là đối thủ giả tưởng. Nheo mắt lại, giọng điệu không khỏi trở nên hờ hững: "Em cũng rất xinh đẹp."

Tiêu Mộng vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh nghe các cô nói chuyện, hiển nhiên tâm tư tinh tế hơn chút. Cô nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của Thịnh Ý liền kéo tay áo Lâm Tiểu Mộc ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

Lâm Tiểu Mộc không nhận ra ý tốt của Tiêu Mộng, vẫn ồn ào hỏi: "Cậu kéo mình làm gì vậy?"

Tống Cảnh Minh đứng nhìn từ đầu đến cuối, khẽ cười lắc đầu. Lúc đợi đèn đỏ, Thịnh Ý nhận được tin nhắn WeChat của Tống Cảnh Minh.

[ Tống ] : Cô đi đâu mà tìm được những người này vậy?"

Thịnh Ý nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhất thời không biết nói gì. Sau một hồi suy nghĩ, cô trả lời anh một dấu chấm câu.

Cô không phải là thánh nhân, chỉ là hành vi của Lâm Tiểu Mộc hiện tại vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô. Ban đầu khi tuyển Lâm Tiểu Mộc, cô nhìn trúng chính là linh khí trong từng câu chữ của cô ấy.

Muốn tận hưởng ưu điểm của người khác, ắt hẳn phải chấp nhận cả những khuyết điểm đi kèm. Bởi vì, con người không ai hoàn hảo, bản thân mình còn đầy rẫy tật xấu, thì lấy tư cách gì để yêu cầu người khác phải hoàn hảo mọi lúc mọi nơi?

Hơn nữa, sau này mọi người còn phải cùng nhau làm việc, chỉ cần không đụng chạm đến giới hạn của mình, cũng không cần phải làm mọi chuyện quá khó xử.

-

Cả đoạn đường, tắc xe rất kinh khủng, họ mất gần một tiếng đồng hồ mới đến được Xuân Hương Lầu.

Phòng riêng đã được Tống Cảnh Minh đặt trước, Mạnh Bình và những người khác đã ngồi bên trong.

Vào trong, Thịnh Ý nhìn một lượt nhưng không thấy bóng dáng Giang Vọng.

Mạnh Bình cũng lẩm bẩm: "Lão đại cũng quá vô tâm rồi đi, bữa tiệc như thế này mà anh ấy cũng không đến?"

Tống Cảnh Minh nói: "Cậu còn chưa quen à?"

Mạnh Bình: "..."

Nhìn từ bên ngoài, nhà hàng này đã mang đậm phong cách cổ kính, bên trong càng thêm cổ điển và tao nhã. Căn phòng riêng mà họ đặt là vị trí đẹp nhất trong toàn bộ nhà hàng, ba mặt hướng ra hồ, phong cảnh đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời.

Thịnh Ý tùy tiện tìm một chỗ ngồi gần cửa, Tiêu Mộng vốn định ngồi cạnh cô nhưng Lâm Tiểu Mộc lấy lý do không muốn ngồi cạnh cửa mà từ chối, kéo cô ấy đi vào trong.

Trong lúc chờ món ăn, Ôn Cảnh đột nhiên gọi điện thoại cho Thịnh Ý. Cô nhìn lướt qua căn phòng ồn ào náo nhiệt, cầm điện thoại đi ra một đài quan sát gần đó.

Có lẽ vì lúc này mọi người đều đang ở bên trong ăn uống nên trên đài quan sát không có mấy người. Thịnh Ý đi đến bên lan can đứng yên, nhìn ra mặt hồ lấp lánh sắc màu bên ngoài, nghe điện thoại.

Ôn Cảnh đại khái chờ hơi lâu, vì thế hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Thịnh Ý nói: "Liên hoan công ty."

Ôn Cảnh liền cười: "Hội nghị à?"

"Không đâu." Thịnh Ý nói: "Chỉ là liên hoan bình thường thôi."

Ôn Cảnh nói: "Anh còn tưởng tiểu Thịnh Ý của chúng ta sắp bắt đầu tìm bạn trai rồi chứ."

Trước kia, anh rất thích gọi Thịnh Ý là "Tiểu Thịnh Ý". Lúc ấy, hai người vẫn còn nhỏ, Thịnh Ý cảm thấy không phục, rõ ràng tuổi tác hai người xêm xêm nhau, cô nhỏ chỗ nào chứ?"

Vì vậy, mỗi lần Ôn Cảnh gọi cô như vậy, cô lại hếch cằm phản bác.

Những người lớn khác ở trong hẻm Cảnh Đức thấy vậy cũng cố ý trêu chọc cô, học theo giọng điệu của Ôn Cảnh, cũng gọi cô là "Tiểu Thịnh Ý".

Đã lâu không nghe ai gọi như vậy, Thịnh Ý "ê" một tiếng, Ôn Cảnh lại hỏi: "Dì em không sốt ruột à, lớn thế này rồi mà còn chưa yêu đương?"

Thịnh Ý nói: "Chẳng phải anh cũng vậy sao?"

Ôn Cảnh nói: "Anh khác."

Thịnh Ý nói: "Khác chỗ nào chứ?"

Ôn Cảnh nói: "Anh có người mình thích, em có không?"

Khi anh nói câu này, giọng anh đột ngột khựng lại, Thịnh Ý khẽ sững người.

Gió xuân dịu dàng lướt qua mặt hồ, vén lên mái tóc trước trán cô, Thịnh Ý mím môi, nói: "Có một chuyện, em vẫn chưa nói với anh. Anh nghe xong, không được mắng em đấy nhé."

Ôn Cảnh hỏi: "Gì vậy?"

Thịnh Ý nói: "Thực ra em thích...." một người rất nhiều năm ròi.

Nói được nửa câu, Thịnh Ý đột nhiên liếc thấy một tia sáng lấp lánh chập chờn trong góc tối nơi ánh đèn không chiếu tới.

Vị trí đó là góc khuất, lúc nãy cô đi qua cũng không để ý có người ở đó, cũng không biết người đó đã ngồi ở đó bao lâu.

Thịnh Ý khựng lại, Ôn Cảnh hỏi: "Em thích...?

Thịnh Ý nheo mắt nhìn bóng người bên kia, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra mình bị phát hiện, anh chần chừ một lát rồi đứng dậy từ chiếc ghế mây, từng bước tiến vào ánh sáng.

Người đàn ông có dáng vẻ lười biếng, kẹp giữa hai ngón tay một điếu thuốc vừa bị dập tắt, chỉ còn hút một nửa. Vẻ mặt anh ta vẫn mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn, khi ánh mắt chạm vào Thịnh Ý, trong mắt anh ta thoáng hiện lên một nụ cười ngắn ngủi.

Thịnh Ý nín thở.

Ôn Cảnh ở đầu dây bên kia nói: "Tiểu Thịnh Ý?"

Tịnh Ý vội vàng thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói với Ôn Cảnh: "Bên này em còn có chút việc , để sau nói nhé."

Ôn Cảnh hỏi: "Sao thế?"

Thịnh Ý hạ thấp giọng: "Có người, không tiện nói....."

Ôn Cảnh dừng một chút: "Được."

Thịnh Ý im lặng hai giây rồi mới cúp diện thoại.

Giang Vọng nhìn động tác của cô, ngón tay xoa mũi, ngay cả giọng nói cũng có chút lười biếng. Lúc anh nói, âm đầu tiên sẽ luôn dài hơn trong vô thức kết hợp với giọng nói dễ nghe của anh, nó vang lên trong đêm vô cùng gợi cảm.

"Tôi không cố ý nghe cậu nói chuyện điện thoại." Anh giải thích. Vừa rồi anh định đi ra ngoài, nhưng chưa kịp bước đi thì đã nghe Thịnh Ý bắt đầu nói chuyện điện thoại.

Nội dung cuộc gọi có vẻ khá riêng tư, nếu anh lúc này đứng dậy đi ra ngoài, e rằng cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Vậy nên anh nghĩ rằng chi bằng ngồi thêm một lúc, đợi cô đi rồi anh mới ra ngoài. Không ngờ rằng một vài tia lửa nhỏ chưa kịp tắt hẳn lại có thể gây chuyện.

Cô nhéo nhẹ tai mình, khẽ "ừ" một tiếng, cũng không biết nên nói gì.

Hai người họ từ khi gặp lại đến nay, vẫn chưa từng ở một mình bên nhau như vậy, trước đây luôn đi cùng người khác. Thêm vào đó hai người đều không phải là người hay nói, cho nên tính ra từ lúc gặp lại đến nay, hai người họ thật ra vẫn chưa từng nói chuyện đàng hoàng.

Đêm đầu xuân vẫn còn se lạnh, Thịnh Ý cảm thấy gió thổi khiến tay mình buốt giá. Cô cất điện thoại rồi nhét vào túi áo, đợi mắt thích nghi với ánh sáng xung quanh mới nhận ra khu vực này cũng không quá tối.

Vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ hình dạng của một số thứ. Đằng kia là một cái bàn, hai cái ghế, có lẽ là dành cho người ta ngắm cảnh đêm. Trên bàn có đặt một lon nước ngọt.

Hương rượu thoang thoảng trong không khí, Thịnh Ý hỏi: "Sao cậu lại một mình ở đây uống rượu?"

Giang Vọng tùy ý đá viên sỏi dưới chân, khẽ "ừ" một tiếng như từ trong mũi. "Gió mát." Anh nói.

P/s: Hai người là bạn bè và quen biết nhau nên mình không xưng hồ là anh/ cô – tôi đâu nhé, nghe xa lạ lắm.

Thịnh Ý tìm chuyện nói: "Cũng khá lạnh đấy."

Giọng nói vô cùng gượng gạo, thái độ khác biệt hoàn toàn so với lúc nói chuyện điện thoại với người kia. Vừa rồi còn hoàn toàn thoải mái, tự nhiên nhưng bây giờ, Giang Vọng nghi ngờ nếu bây giờ cho cô một đôi cánh khéo cô có thể lập tức bay đi thật xa không biết chừng.

Còn về việc bay đi đâu cũng không quan trọng, chỉ cần có thể tránh xa anh là được.

Rõ ràng anh nhớ trước đây anh còn khá quan tâm đến cô, cũng không biết mình đã đắc tội chỗ nào với cô.

Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy có hơi khó chịu. Đồng thời, một chút xấu xa trong lòng cũng không biết từ đâu nổi lên, anh khẽ búng ngón tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

"Thịnh Ý." Anh đột nhiên gọi tên cô.

Thịnh Ý vốn đang suy nghĩ nên nói với anh thế nào để anh cho mình về phòng trước, bất chợt nghe anh gọi tên,  có hơi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Giang Vọng nói: "Có phải cậu. . ."

Thịnh Ý hỏi: "Gì vậy?"

Giang Vọng cười một tiếng: "Nói thật đi, có phải cậu thích tôi không?"

Tác giả có điều muốn nói:

Anh Giang sắp bắt đầu rồi. ( xoa tay )