Nguyệt Lạc

Chương 32: Thật ra, cậu vẫn còn thích cậu ấy phải không?




Chương 32: Thật ra, cậu vẫn còn thích cậuấy phải không?

-

Giọng nói của anh thường không có cảm xúc, chỉ là kể lể một cách đơn điệu. Tuy nhiên, có lẽ vì chất giọng đặc biệt nên khiến người nghe lại cảm thấy hơi lạnh lùng.

Vừa dứt lời, Mạnh Bình liền biết bản thân nói sai, anh cười gượng: "Em, em chính là bình hoa."

Giang Vọng liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì nhưng Mạnh Bình lại cảm thấy ánh mắt đó đầy sự chế giễu.

Ban đầu bọn họ định tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc chào đón Thịnh Ý, nói là chào đón, thực ra chỉ là mấy người đàn ông này lại nghĩ cách đi ăn uống vui chơi. Nhưng nghĩ đến sắp tới vẫn còn tuyển thêm người mới nên tạm thời coi như thôi vậy, chờ mọi người tập hợp đông đủ rồi tổ chức sau cũng được.

Nhiệm vụ tuyển người mới cũng bị Tống Cảnh Minh giao cho Thịnh Ý. Bọn họ thậm chí còn không có một nhân viên HR chuyên trách. Lần tuyển dụng trước, Thịnh Ý còn tưởng mình chỉ trò chuyện với một người, đến rồi mới biết, thực ra ai rảnh thì người đó sẽ lên trả lời tin nhắn của ứng viên.

Sau đó, tài khoản kia cũng bị ném cho Thịnh Ý, cô đăng nhập vào đăng tải thông báo tuyển dụng, liếc nhìn ảnh đại diện củaGiang Vọng rồi như vô tình hỏi: "Sao ảnh đại diện ở đây lại là Giang Vọng nhỉ?"

Nhữn người còn lại đều gọi anh là lão đại, chỉ có Thịnh Ý vẫn theo thói quen gọi tên Giang Vọng.

Bình thường, anh không ở chung một văn phòng với bọn họ. Anh có một văn phòng riêng bên trong, chỉ có anh và Tống Cảnh Minh ở đó. Tống Cảnh Minh có lẽ không chỉ có một công ty này nên phần lớn thời gian anh ấy không ở đây.

Thỉnh thoảng, Thịnh Ý nhìn qua lớp kính vào trong, thấy anh đang chơi game. Cô đoán anh chơi game bởi vì mỗi lần tan làm, cô đều thấy điểm số của anh trong trò chơi WeChat được cập nhật.

Có một lần, có lẽ là do nhìn thấy kỷ lục điểm số của Thịnh Ý ở trên, thuận miệng hỏi: "Cũng chơi trò này?"

Thịnh Ý sờ mũi nói: "Khi nào chán quá thì sẽ chơi một chút."

Giang Vọng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Kỷ lục trong trò chơi sẽ được thiết lập lại vào mỗi thứ Hai, vì vậy mỗi tuần Thịnh Ý đều mở ra chơi hai ván. Cô mơ hồ muốn duy trì mối quan hệ chơi cùng một trò chơi cổ điển này với anh, mặc dù có thể anh hoàn toàn không nhận ra điều này.

Lúc này, mọi người nghe được câu hỏi của cô, trên mặt lộ ra ý cười"Cái này cô không hiểu đâu", Từ Nam nói: "Lão đại đẹp trai, lấy ảnh anh ấy sẽ dễ dàng thu hút được người ta đến ứng tuyển."

Anh ấy có tính cách khá câu nệ, trả lời câu hỏi cũng đâu ra đấy.

Mạnh Bình bổ sung phía sau: "Đúng vậy, lợi dụng nhan sắc của lão đại để kiếm lợi cho công ty, biết đâu còn có thể tìm cho anh ấy một đối tượng, một mũi tên trúng hai đích, tốt quá."

Có người bên cạnh cười mắng: "Cậu tưởng đây là mai mối à?"

Mạnh Bình nói: "Không tin cậu hỏi Thịnh Ý xem, Thịnh Ý, dám nói không phải vì nhan sắc của lão đại mà đến đây không?"

Bọn họ ngày nào cũng ở văn phòng như vậy, bất đồng một câu là lại náo loạn, Thịnh Ý cũng đã sớm quen với việc này và đã thành công hòa nhập với họ.

Cô thở dài: "Thú thực, khuôn mặt lão đại của các anh, tôi đã nhìn nhiều năm rồi, nhìn đến chán rồi không còn cảm giác gì nữa."

Cô thực ra chỉ nói cho vui, mục đích chính là để chọc tức Mạnh Bình, ai ngờ vừa dứt lời, cánh cửa đối diện đột nhiên từ bên trong bị mở ra.

Người đàn ông có lẽ vừa ngủ dậy, mắt còn lim dim, mí mắt rũ xuống một cách uể oải.

Anh có làn da trắng, mái tóc cùng với đôi mắt đen láy, lười biếng đứng đó như thể bị tiếng ồn của bọn họ làm phiền, trên mặt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.

Cô chớp mắt, nghe thấy Mạnh Bình ở bên cạnh cố ý tố cáo: "Lão đại ơi, Thịnh Ý nói cô ấy nhìn mặt sếp chán rồi!"

Những người còn lại cũng hùa theo, khiến cho văn phòng trở nên náo loạn.

Gần đây, nhiệt độ ở Nam Thành lại bắt đầu tăng cao, cây cối đều toát lên sức sống mãnh liệt, gió bên ngoài thổi vào mang theo hơi ấm nồng nàn.

Thực ra, hiệu ứng cách âm của văn phòng rất kém, nhưng có lẽ vì những người còn lại ít khi ở trong đó nên không biết điều này, do đó, mỗi khi bàn tán chuyện phiếm, họ đều không hề kiềm chế âm thanh.

Giang Vọng đều nghe thấy hết những lời bọn họ nói ban nãy, anh vuốt tóc hơi nghiêng đầu sang, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Ý.

Thịnh Ý mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Suy cho cùng không còn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi nữa, trải qua bao nhiêu năm, không chỉ tuổi tác mà bản lĩnh cũng tăng lên. Dù khi mới gặp lại Giang Vọng, vì quá bất ngờ, cô có chút luống cuống và hoang mang.

Nhưng sau vài ngày chung sống, cô đã hoàn toàn có thể tự tin đối mặt.

Cô vẫn rung động trước anh, điều đó không thể chối cãi nhưng sẽ không còn như trước đây, chỉ cần nhìn thấy anh, đầu óc lập tức trở nên rối tung, không thể suy nghĩ thấu đáo.

Kỹ năng cơ bản mà mỗi người trưởng thành cần nắm vững chính là che giấu cảm xúc của bản thân không để biểu hiện ra ngoài.

Thịnh Ý thu hồi tầm mắt, mở miệng, cố gắng nói gì đó để giải thích cho mình.

"Là......"

Mấy chữ "Nói đùa thôi còn chưa kịp nói ra,

Chữ "đùa thôi" còn chưa kịp nói ra, sau một thoáng chần chừ, Giang Vọng đột nhiên bước tới chỗ cô.

Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào họ, vẻ mặt đầy hóng hớt.

Giang Vọng dừng lại bên cạnh bàn cô, chống hai tay lên bàn, khom người về phía trước một chút, khuôn mặt kề sát cô.

Hơi thở của anh thoảng qua chóp mũi cô, thoang thoảng như có như không.

Thịnh Ý cảm thấy như hơi thở của mình bị anh tóm lấy, cô mấp máy môi bổ sung: "... đùa thôi."

Giang Vọng dường như bật cười, giọng anh vẫn nhàn nhạt, nhưng lại ẩn chứa ý cười, âm cuối khẽ vút lên như móc câu.

Có chút khêu gợi.

Anh nói: "Nhìn chán thì cũng chẳng sao, không thì cậu cố tìm thêm ưu điểm trên mặt tôi đi?"

"Đệt......" Mạnh Bình lên tiếng trước, "Lão đại, anh....lẳng lơ thế."

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tìm ra một tính từ phù hợp nhất để miêu tả Giang Vọng, Giang Vọng quay đầu liếc anh một cái, người đã rời khỏi bàn Thịnh Ý, như thể hành động vừa rồi chỉ là nhất thời hứng thú.

Thịn Ý cố gắng kiềm chế sự bồn chồn trong lòng, véo nhẹ tai mình, suốt buổi trưa, trong đầu không ngừng tua lại cảnh Giang Vọng vừa nãy tiến lại gần cô.

Công ty họ có khu vực nghỉ trưa riêng, các chàng trai nằm ngổn ngang trong đó, Thịnh Ý ăn trưa xong, lại xuống lầu mua một cốc cà phê.

Ngay lúc sắp quay lại, Giản Hi - người đã biến mất mấy ngày nay, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho cô.

Mấy ngày trước sau khi cô phỏng vấn xong, nhân tiện kể lại quá trình gặp lại Giang Vọng cho Giản Hi nghe, chỉ là dạo này cô ấy đang theo đuổi một hạng mục mới, đến cả thời gian ngủ cũng không có cho nên lúc  đó chỉ kịp nhắn lại một câu nói rằng bận quá khi nào xong việc sẽ gọi lại sau.

Thịnh Ý bưng cà phê xuống tầng dưới công ty, ở bên dưới có một nơi nghỉ ngơi. Cô tiện tay đặt cà phê lên bàn bên cạnh, ngồi nói chuyện với Giản Hi.

Giọng Giản Hi lộ ra vẻ mệt mỏi: "Mấy ngày nay mệt chết tớ rồi, chưa bao giờ gặp khách hàng nào khó tính như này, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi. Cả đời này không muốn hợp tác cùng bọn họ nữa."

Không đợi Thịnh Ý tiếp lời, cô lại nói tiếp: "Hôm trước cậu kể cậu gặp phải Giang Vọng, mình quên còn chưa hỏi rõ, sao rồi?"

Thịnh Ý dừng hai giây: "Cũng không có gì, chỉ là bây giờ làm chung một công ty rồi."

"Lúc trước, chẳng phải cậu nói cậu ta đi đánh Esport sao? Sao lại đột nhiên gặp được ở đó? Mình thấy tên công ty cậu gửi cũng không phải xí nghiệp gì lớn lắm mà."

Giản Hi ừ một tiếng, đơn giản kể cho cô ấy nghe chuyện Giang Vọng bị cấm thi, Giản Hi tỏ ra rất ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy, nhìn cậu ấy đâu có giống người nóng tính như vậy?"

Thịnh Ý lắc đầu: "Mình cũng không rõ."

"Sao cậu vẫn còn giống lúc trước thế, cái gì cũng không biết." Giản Hi cười cười, tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ phía cô ấy, có lẽ là đang gọi xe, đến khi tiếng ồn dịu xuống, cô mới nói, "Thật ra, cậu vẫn còn thích cậu ấy phải không?"

Thịnh Ý suy nghĩ một lát: "Thực ra cũng không phải lâu lắm không gặp cậu ấy, cũng chẳng có tin tức gì về cậu ấy cả. Mình chỉ cảm thấy mọi thứ cũng ổn, vì bình thường làm nghiên cứu cũng rất mệt, không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện linh tinh, lúc đó tớ thực sự nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và cậu ấy chỉ đến vậy thôi - chỉ là một kỷ niệm đẹp trong tuổi trẻ."

Giọng cô chậm rãi, ánh mắt chăm chú nhìn đám mây xanh trên bầu trời bên ngoài.

Giản Hi nói: "Sau đó thì sao?"

Thịnh Ý nói: "Sau đó, đột nhiên nhìn thấy cậu ấy vào ngày hôm đó,mình... nói thế nào nhỉ? Giống như trong nháy mắt quay lại thời cấp ba, căng thẳng, lo lắng, không biết phải làm gì, mình nhận ra dường như mình vẫn rất thích, rất thích cậu ấy."

"Mình tự cho rằng bản thân đã không còn thích cậu ấy nữa, nhưng thực ra đó chỉ là do mình đã che giấu những cảm xúc đó vào sâu trong tiềm thức. Nhưng chỉ cần gặp một sự kiện khơi gợi, chúng lập tức trào dâng, cuộn trào trong cơ thể."

Những cảm xúc quen thuộc, đã lâu không gặp, khi thích một người, vừa e dè vừa vui mừng, trong nháy mắt lại tràn ngập trái tim.

Thích một người, theo một nghĩa nào đó, thực sự là một điều rất đẹp đẽ. Ví dụ, khi cô nói những lời này, mặc dù lòng có chút chua xót nhưng nhiều hơn vẫn là sự mềm mại và vui vẻ.

Giản Hi ngồi trong xe taxi, không chút hình tượng cởi giày cao gót, cả người thả lỏng ngồi nghe Thịnh Ý ở đầu dây bên kia nói chuyện, chậm rãi kể về mối tình thầm kín của mình.

Cho đến khi Thịnh Ý dừng lại, cô mới hỏi: "Vậy cậu có nghĩ đến việc sẽ cố gắng tranh thủ một chút không? Cố gắng một chút vì người cậu thích?"

Thịnh Ý ngẩn người.

Có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường sống, từ khi hiểu chuyện đến nay, niềm khao khát yêu thương của cô không lớn.

Hoặc cũng có thể do đã trải qua quá nhiều thất vọng nên vô thức, cô đã đóng chặt giác quan khao khát yêu thương của mình. Thích một người, hoặc muốn đối tốt với ai đó, chỉ cần âm thầm thích và âm thầm đối tốt với họ là được. Còn về việc đáp lại, có thì tốt nhất, nếu không có, tuy cô sẽ cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không quá thất vọng.

Đáng tiếc là cô cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, khó tránh khỏi việc vẫn có một chút mong đợi. Sẽ không quá thất vọng là vì cô chỉ dám ôm ấp một chút mong đợi nhỏ nhoi cho nên cũng không vì hy vọng hay thất vọng mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh quá tồi tệ.

Vì vậy, khi cô thích một người cũng như vậy, bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn cẩn thận ôm ấp chút ít tình yêu thầm kín của mình, lẻ loi bước đi trong đường hầm dài. Vì chưa bao giờ dám hi vọng xa vời sẽ nhận được lời hồi đáp từ anh nên chỉ dám đứng nhìn từ xa, không muốn làm phiền đến anh.

Chỉ cần để anh yên lặng làm ánh sáng trong lòng mình là được rồi - cô luôn nghĩ vậy, và cũng luôn làm vậy.

Cô ngẩn người quá lâu, cà phê trong tay dần nguội lạnh, Giản Hi ở đầu dây bên kia, vì mệt mỏi, giọng cô ấy nghe khàn khàn.

"Mình chỉ cảm thấy rằng, bao nhiêu năm nay, cậu cũng không yêu ai, nếu vẫn còn thích cậu ấy không bằng thử đi tranh thủ một chút?"

"Cuộc đời con người, gặp được người mình thích vốn dĩ đã khó khăn, cậu đã bỏ lỡ cậu ấy một lần rồi. Đây là cơ hội thứ hai mà ông trời ban cho cậu và ông trời sẽ không cho cậu cơ hội thứ ba nữa đâu."

Cô nói: "Thịnh Ý, cậu tự hỏi bản thân mình xem, cậu có thực sự cam tâm cả đời chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè với cậu ấy không?"

Editor có điều muốn nói:

Về xưng hô, Giang Vọng , Thịnh Ý và Giản Hi bằng tuổi nhau và Giản Hi biết Giang Vọng từ khi còn đại học nên mình vẫn giữ nguyên xưng hô là "cậu ấy" trong cuộc đối thoại của hai người nhé, kể cả trong cuộc đối thoại giữa Giang Vọng và Thịnh Ý, mình sẽ để là cậu - tôi, nghe anh/cô - tôi thấy xa lạ lắm.