Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý

Chương 19-1




Phong Trản bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Ngay vào khoảnh khắc y mở mắt, bên ngoài đột nhiên có mưa, mưa rất lớn, hơn nữa càng lúc càng lớn, không lâu lắm, Phong Trản bị tiếng mưa làm ồn đến đau đầu, y ôm đầu ngồi trên giường, lòng càng lúc càng sợ.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng sấm, cả người Phong Trản cứng lại rồi, y ngơ ngác ngồi, đột nhiên cảm thấy đầu mình đặt biệt đau, giống như có người cầm đao hung hăng đào khoét ở bên trong, y còn chưa kịp nhúc nhích một ngón tay, liền hôn mê bất tỉnh.

Ngay lúc này, Thiên Trọng Xuyên cũng đang giãy giụa đứng lên, miễn cưỡng đi vài bước, lại quỳ rạp xuống đất thở dốc, lặp lại vài lần, Thiên Trọng Xuyên chỉ có thể dùng cánh tay máu chảy đầm đìa để chống, bò tới bên hồ.

Hắn muốn về nhanh một chút, sợ Phong Trản tìm không thấy hắn.

Tuy rằng Phong Trản sẽ không mới vừa đi liền trở lại… Thiên Trọng Xuyên nghĩ như vậy, hắn nhảy vào hồ nước lạnh buốt.

Hắn cảm thấy mình rơi vào một vực sâu không đáy, vẫn luôn rơi xuống, hắn vừa đau vừa chóng mặt, cả người có chút vô lực, cứ rơi thẳng xuống dưới, hắn đột nhiên nện xuống dưới mặt đất, bị nện đến phun ra một búng máu.

Hắn nhìn thấy bầu trời âm u, cùng đất đai cháy đen, Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển hồi lâu mới đứng dậy.

Lúc này phải tốn thời gian gấp ba lần, Thiên Trọng Xuyên mới khập khiễng về đến nơi, hắn cố cầm cự múc một thùng nước giết lạnh buốt, xối sạch máu trên người mình, màu đỏ đầy đất, chính là miệng vết thương còn chưa khép lại, máu vẫn còn thấm ra ngoài, Thiên Trọng Xuyên không quản được nhiều như vậy, lảo đảo nằm xuống giường, hắn gần như là trước mắt tối sầm, lại hôn mê.

Kỳ thật hắn cũng không bất tỉnh quá lâu, bên ngoài có mưa, mưa thật sự lớn, ồn đến hắn đau đầu, trên người lại đau, Thiên Trọng Xuyên thầm nghĩ, nếu như có Phong Trản thì tốt rồi, mình có thể ôm y một cái, khẳng định sẽ không khó chịu như vậy.

Hắn cảm thấy hẳn là mình sẽ không chết.

Sấm đánh liên tiếp không ngừng, Thiên Trọng Xuyên nhắm mắt nghe, mũi hắn đều là mùi máu tanh, cũng có lẽ là vì có một chút máu mũi chảy ra, Thiên Trọng Xuyên nghĩ vậy, dùng mu bàn tay lau lau.

Hắn cứ ngủ mê man hai ngày như vậy, không cơm nước gì, có lẽ thân thể ác quỷ thật sự có thể gánh vác được thương tích, hắn chậm rãi tốt hơn, ít nhất miệng vết thương không còn tiếp tục chảy máu.

Lúc Phong Trản tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, y ôm đầu nằm nghiêng, đột nhiên cảm thấy một bàn tay xoa xoa trán y.

“Tiểu Bảo, đệ làm sao vậy?” Phong Hà có chút khẩn trương.

“… Tỷ.” Tay Phong Trản nắm chặt khăn trải giường, y nhỏ giọng: “Tỷ đưa đệ đến nhìn hắn một chút được không?”

Phong Hà không trả lời y, nàng luôn muốn để cho đệ đệ mình cách ác quỷ kia càng xa càng tốt, chính là Phong Trản mò mẫm cầm tay nàng, không ngừng khẩn cầu, nàng không thể nhẫn tâm được, đành phải nói: “Đưa đệ đi xem một cái liền về.”

Phong Trản vội vàng gật gật đầu, y sợ Phong Hà đổi ý, chính là thật sự đã đến trước cửa miếu, y lại không muốn chỉ đi liếc mắt một cái nữa, tâm tình của Phong Hà không được tốt, nàng mang theo chút tức giận: “Buổi tối lại tới tìm đệ!”

Phong Trản mất hồn mất vía, nghe Phong Hà đi rồi, liền lảo đảo đi vào trong miếu, y càng đến gần căn phòng của người kia, càng cảm thấy hoảng hốt, chờ đến khi y thật sự đi vào, chỉ cảm thấy cả phòng đều là mùi máu.

“… Thiên Trọng Xuyên!” Y vội vàng hô, đến gần mép giường, tay y run rẩy sờ qua.

“Làm sao vậy?” Thiên Trọng Xuyên miễn cưỡng để cho giọng nói bình thường, hắn không nghĩ Phong Trản đột nhiên tới như vậy, theo bản năng né qua một bên, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Phong Trản không được tốt, lại vươn tay sờ sờ mặt y.

Phong Trản cầm tay hắn, chạm tới rất nhiều vết thương ngang dọc, y há to miệng, đau lòng hỏi: “Sao lại thế này?”

Thiên Trọng Xuyên ài một tiếng, ho khan nói: “Không có việc gì, qua cho ta ôm một cái.”

Phong Trản đột nhiên vươn tay sờ soạng người hắn, sờ đến đều là miệng vết thương sâu sâu cạn cạn, y đã hoàn toàn hoảng loạn rồi, run rẩy hỏi Thiên Trọng Xuyên: “ Sao lại thế này, ngươi nói a!”

“Suỵt….” Thiên Trọng Xuyên nói: “Đừng la, ngoan, ngươi còn chưa ôm ta đâu.”

Phong Trản buông tay hắn, không dám dùng sức đụng, y thở thật gấp, trong đầu hiện lên rất nhiều thứ, y hỏi Thiên Trọng Xuyên: “Là đệ đệ ngươi —— đệ đệ của ngươi làm sao?”

“Ma Trĩ Đa sao?” Thiên Trọng Xuyên thấp giọng: “Ngươi cũng quá đề cao gã rồi.”

Phong Trản còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy Thiên Trọng Xuyên nói một cách thỏa mãn: “Tiểu Bảo, ta trả lại viên đá kia rồi.”

“Viên đá gì?” Phong Trản còn chưa kịp phản ứng.

“Viên đá ấp ra cùng với ngươi, ta trả lại nó cho Phật Đà rồi…” Thiên Trọng Xuyên sờ mặt y: “Về sau ngươi sẽ không còn thấy thứ gì kỳ quái nữa, cũng sẽ không còn nguy hiểm, chờ đến khi ngươi nhìn thấy, hai chúng ta liền ở bên nhau, đổi chỗ ở, được không?”

Thiên Trọng Xuyên còn muốn nói tiếp cái khác, chính là hắn còn chưa nói ra, môi của hắn đã bị Phong Trản vội vàng hôn lên, dùng lưỡi liếm cắn không hề có kết cấu giống như một con mèo con chó, Thiên Trọng Xuyên chớp chớp mắt, hắn vươn đầu lưỡi vào trong miệng Phong Trản, Phong Trản cắn đầu lưỡi hắn, mút vào không chút kỹ xảo, Thiên Trọng Xuyên nếm đến vị mặn chát, hắn nhìn thấy Phong Trản chảy nước mắt.

“Đừng khóc,” Thiên Trọng Xuyên hổn hển nói, hắn và Phong Trản tách ra, thở dồn dập dùng ngón tay lau sạch nước mắt của y: “Mấy vết thương này đau một chút liền hết, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta đau bao lâu cũng không hết được.”

Phong Trản đã hoàn toàn không biết nói gì cho phải, y hoảng hốt lau sạch nước mắt, qua thật lâu mới hỏi: “Ngươi có đói bụng không?”

“Không đói,” Thiên Trọng Xuyên thật sự không cảm thấy đói lắm, hắn dịch vào trong, lại để cho Phong Trản nằm bên cạnh mình, chậm rãi kéo y vào: “Ngươi nằm cùng ta một hồi, ta liền đỡ, mấy ngày nay nằm một mình, lúc nào cũng nhớ ngươi.”

Mặt Phong Trản kề sát mặt hắn, trong lòng đau đến không thở nổi, y không nghĩ tới Thiên Trọng Xuyên sẽ vì mình mà làm đến mức này, Phong Trản thầm nghĩ, sau này mình chính là người nhà của hắn.

Thiên Trọng Xuyên ôm thân thể ấm áp của Phong Trản, tuy rằng đụng phải vết thương, nhưng lại cảm thấy không đau, hắn hôn hôn môi Phong Trản, muốn nói mấy câu với y.

“Ngươi biết ta đi nơi nào không?” Thiên Trọng Xuyên thấp giọng.

Phong Trản lắc đầu, y buồn bực nói: “Không biết.”

“Đi Lam Bì Ni Viên, nơi ra đời của Phật Đà,” Thiên Trọng Xuyên không nói hắn chịu khổ, chỉ nói: “Ta cũng không biết có phải mình nằm mơ hay không, nhìn thấy ngươi ở chỗ đó.”

“Ta làm gì?” Phong Trản đau lòng ôm đầu hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của hắn.

“… Ngươi đỡ ta đứng lên,” Thiên Trọng Xuyên cười nói: “Đưa ta đến bên hồ Lam Bì Ni Viên, lại hôn ta một cái, ta mới có mệnh trở về.”

Phong Trản trầm mặc hôn hắn, Thiên Trọng Xuyên bị y hôn trong lòng rất ngứa, lại muốn cười, hắn ôm Phong Trản, thấp giọng: “Không phải như vậy.”

Hắn ôn nhu hôn môi Phong Trản, nghiêng đầu, cuốn lấy đầu lưỡi mềm của Phong Trản liếm mút, hô hấp của hai người quấn lấy nhau, Phong Trản không dám động.

Thẳng đến khi Thiên Trọng Xuyên hôn đến mỹ mãn, hai người mới tách ra, hắn ôm Phong Trản, dựa mặt vào cổ y cọ cọ: “Ôm ngươi ngủ một lát, tỉnh dậy liền tốt rồi, buổi tối làm đồ ngon cho ngươi ăn, không được lộn xộn.”

Phong Trản ừ một tiếng, y hôn hôn mái tóc ngắn cứng cứng của Thiên Trọng Xuyên, vòng tay qua cổ hắn, y không nhìn thấy, không biết trên quần áo Thiên Trọng Xuyên đều dính máu.

Một giấc này của Thiên Trọng Xuyên vẫn luôn ngủ thẳng tới ban đêm, Phong Hà đã tới một lần, nhìn thấy đệ đệ mình cùng hắn ôm nhau, tức giận đến suýt nữa ra tay, nhưng khi nhìn thấy Thiên Trọng Xuyên máu me đầy người, đành phải nhịn xuống, Phong Trản nhỏ giọng giải thích với nàng, lại khẩn cầu không ngừng, Phong Hà trợn mắt, thấp giọng: “Đây là ân nhân của đệ, ta không quản được đệ!”

Nàng thật sự không thích Thiên Trọng Xuyên, có thể nhịn không ra tay độc ác với hắn, đã là xem ở trên phần hắn cứu một nhà mình lần trước, Phong Trản về sau khả năng sẽ không có việc gì, nàng đương nhiên vui mừng, nhưng nhìn thấy bộ dạng bảo bối đối với hắn kia của Phong Trản, nàng lại cảm thấy ngứa tay.

“Dẫn hắn về nhà, được không?” Phong Trản cầu nàng: “Đợi chữa khỏi thương lại cho hắn trở về.”

“Không được!” Phong Hà không chút suy nghĩ, từ chối.

“… Nhưng hắn là vì đệ mới bị thương.” Phong Trản ôm chặt Thiên Trọng Xuyên.

“Đệ cầu hắn sao? Vậy không phải là chính hắn tự nguyện* sao?” Phong Hà quay mặt đi không xem: “Hai người các đệ rốt cuộc.. rốt cuộc đã tới bước nào rồi?”

(*Ngu yên v ăn 上赶 着 thư ợng c ản tr ứ: tí ch cự c, ôm chuy ện và o ngư ời. V ô cùn g chủ động làm thỏa mãn đ ối ph ương. )

Phong Trản giống như bất chấp, y cắn răng, thấp giọng: “Cái gì đều làm!”

Phong Hà tức giận hung hăng cho y một bạt tai, Thiên Trọng Xuyên bị đánh thức, hắn thấy Phong Hà ở chỗ này, giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chính là Phong Trản ôm Thiên Trọng Xuyên thật chặt, nửa bên mặt bị đánh hồng: “Đệ chính là yêu hắn, hai chúng ta đều đã làm hết rồi, tỷ đánh chết đệ cũng vô dụng!”

Thiên Trọng Xuyên vội che miệng y, Phong Hà mặt đỏ tai hồng mà nhìn hai người bọn họ, nàng mắng Phong Trản: “Đệ có xấu hổ hay không?”

“Đệ liền không biết xấu hổ!” Phong Trản gỡ tay Thiên Trọng Xuyên ra, y tức giận, không quan tâm mà nói: “Nếu đệ là cô nương thì đứa nhỏ cũng đã có rồi!”

Cả phòng yên tĩnh, Phong Hà nhìn đệ đệ mình, cảm thấy sắp tắt thở, nàng tức đến tay run, chính là Phong Trản ôm chặt lấy cổ Thiên Trọng Xuyên, lại là bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, y bụm miệng Thiên Trọng Xuyên không cho hắn chen vào: “Hắn có gì không tốt, nếu sau này phu quân của tỷ có thể vì tỷ làm đến nước này, cha cùng mẹ khẳng định thích chết.”

Phong Hà đã quá quen bộ dáng kia rồi, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần y quyết định chủ ý gì, liền sẽ lộ ra biểu tình này, mặc kệ người khác nói thế nào, khuyên thế nào, cản thế nào, đều là vô dụng.

Nàng không ngừng hít sâu, cắn răng nghiến lợi: “Nuôi đệ còn không bằng nuôi một con chó!”

Phong Trản thấy bộ dạng kia của nàng, trong lòng an ổn, y thả lỏng một chút, sờ sờ miệng Thiên Trọng Xuyên: “Tỷ nói đệ là gì đệ chính là cái đó.”

Phong Hà vẫn không đồng ý để Thiên Trọng Xuyên đến trong nhà.

Nhưng nhìn bộ dạng kia của đệ đệ, cũng không thể đi như vậy, đến phòng bếp làm chút đồ ăn cho Thiên Trọng Xuyên bưng tới đây, hung hăng trừng Phong Trản một cái, xoay người ra cửa.

Phong Trản ngồi sát Thiên Trọng Xuyên, ngoan ngoãn bưng bát cho hắn, Thiên Trọng Xuyên ăn vài miếng cơm nóng, cảm thấy có chút sức lực, hắn dùng trán cọ cọ mặt Phong Trản, cũng để cho Phong Trản ăn một chút.

Thiên Trọng Xuyên nhìn bộ dạng chậm rãi nhai cơm của y, cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, cũng rất an ổn, đó là cảm giác hắn ít khi có.

“Sao lại lớn gan như vậy, cũng dám nói lung tung với tỷ tỷ ngươi,” Thiên Trọng Xuyên thấp giọng: “Đánh ngươi có đau không?”

Nửa bên mặt của Phong Trản đều sưng lên, một dấu tay rất rõ ràng, chính là y không hề để ý: “Ta nói không phải sự thật sao? Có gì mà không thể nói, ta cũng không sợ bị người khác biết…”

Thiên Trọng Xuyên sờ sờ mặt y, lại đau lòng, lại không nhịn được muốn cười, hắn ăn hết cơm rồi, lại để cho Phong Trản cầm bát qua một bên, ôm y vào trong ngực.

Phong Trản đưa tay sờ vết thương của hắn, chỉ đụng nhẹ một cái, Thiên Trọng Xuyên lấy tay y ra, thấp giọng: “Đừng đụng, qua mấy ngày là khỏi rồi.”

“Qua mấy ngày mới có thể khỏi?”

Thiên Trọng Xuyên không trả lời y, vươn tay sờ làn da nhẵn nhụi của y, một đường đi xuống, vuốt vuốt bụng y.

“Trước khi ngươi đi nhất định sẽ khỏi,” Thiên Trọng Xuyên hôn hôn mặt y: “Nằm trong ngực ta một hồi đi.”

Hai người chậm rãi nằm bên nhau, Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản, hài lòng nhắm mắt.