Nguyệt Kim Thiên Hà

Chương 32: Tráo đổi




Mặt trời lúc một rút xuống núp sau chân núi làm cho ánh sáng cũng mờ nhạt dần đi. Giờ đã là giờ Thân nên trời tối cũng là điều dễ hiểu, tình hình hiện tại không mấy khả quan. Lý Nhuyễn đã leo dốc núi này suốt một quãng đường dài bằng ba canh giờ. Cứ cái đà này mà không tìm được tung tích gì của pháp khí thì không khéo lại phải qua đêm ở nơi hẻo lánh không người này. Cô nghĩ mà nuốt nước bọt, sự bồn chồn bắt đầu dâng lên:

- "Không được... Thuốc mê trong phòng chỉ cầm cự được nhiều nhất là bốn canh giờ thôi. Nếu không về trước lúc đó thế nào cũng sẽ bị tra hỏi."

Mặc dù toàn thân đã thấm mệt sắp không còn sức lực, chân đã mệt đến run không ngừng nhưng giờ không phải là lúc nghỉ ngơi. Cô từng bước từng bước đi nhanh hơn ban nãy, ánh mắt đảo trái phải qua lại ngó nghiêng tìm kiếm. May thay ông trời không phụ lòng người, cô đã nhìn thấy nơi cách chân mình khoảng năm mét cỏ cây mọc um tùm hơn so với những chỗ khác, đặc điểm này y như lời tả trong lá thư.

Lý Nhuyễn từ từ tiến gần đến nơi đó, chân lê bước chậm hơn vì bản thân có chút hồi hộp. Ngay lúc này đây, một thứ ánh sáng tím lóe lên chói lóa khiến hai mắt cô bất giác nheo lại theo phản xạ tự nhiên. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, những đợt rung liên hồi nối tiếp khiến cô đứng không vững nên ngã ngồi ra đất.

Và rồi một vật thể lạ từ dưới lòng đất vụt lên trên, uy lực của nó mạnh đến nỗi đất đá chỗ đó văng tứ tung. Vô tình một hòn đá nhỏ bằng nắm tay đập trúng ngay mắt cá chân của cô, làm cô đau điếng mà hét lên:

. "Á! Đau... Cái gì vậy?"

Lý Nhuyễn vừa bực mình vừa tò mò nên mở hé mắt ra xem thử tình hình xung quanh. Hình ảnh mà cô thấy được truyền thẳng tới đại não và cho cô biết rằng đó là thứ mà cô tìm kiếm hơn ba canh giờ này. Nhìn pháp khí đang chuyển động lơ lửng trước mắt như đớp được miếng mồi ngon nên cô vội vàng đứng dạy. Thế nhưng chỉ mới gồng sức thì lại khụy uỵch xuống đất, cô bèn nhìn lại chân mình mới phát hiện vệt máu đỏ tươi đang từ từ lăn dài. Cô xuýt xoa chạm nhẹ vào mắt cá chân rồi thiết nghĩ do hòn đá lúc nãy đập mạnh quá nên khiến mình bị thương.

Người ta thường nói "trong cái rủi có cái may" nhưng sao đối với cô thì cái rủi lại đến trước cái may thế này... Chắc tại số xui nên cô chỉ đành cam chịu không oán than lời nào. Giờ đây cũng đã tới lúc thực hiện mục đích chính, cô không chần chừ xé phanh tà áo rồi dùng mảnh vải băng quanh vết thương hở. Đôi môi nhỏ kia mím chặt lại không phát ra một tiếng động nào bởi lúc này dù có đau cũng phải cắn răng chịu đựng.

Sức lực dồn về hai chân, tay cô đặt lên hai bên đầu gối từ từ đứng dậy. Ngay thắt lưng lấp ló cán dao đen, từng đầu ngón tay cô tiếp xúc với cán dao ấy rồi dùng một lực nhẹ nắm chặt lấy mà rút dao ra khỏi vỏ. Lý Nhuyễn không lo sợ dứt khoát rạch một đường trên cổ tay. Đương nhiên cô đã rạch tránh chỗ mạch máu, phải chừa một đường sống cho bản thân để mà đi về. Máu tươi tuôn ra từng dòng dài nhưng chưa kịp chảy xuống thì đã bị pháp khí kia hút đi mất. Nó hút lấy hút để không để rơi một giọt dù là nhỏ nhất.

Dường như để trao đổi với nó thì phải cần một lượng máu khá lớn. Dần dần cô cảm giác đầu có chút choáng váng, cảnh vật xung quanh cũng dần mờ nhạt qua tròng mắt, toàn thân mất sức chao đảo không ngừng. Cô nhìn pháp khí Tráo Linh đang phát sáng trước mặt đang từng chút rút máu của bản thân mà không thể phản kháng lại. Tưởng chừng sẽ bị nó rút cạn máu cho đến ngất đi nhưng rồi nó dừng lại không hút nữa. Thay vào đó là một giọng nói trầm đặc lên tiếng:

- "Ngươi có thể nói yêu cầu trao đổi của bản thân rồi."

- "Ngươi... Ngươi biết nói chuyện?" Cô dùng ánh mắt ngỡ ngàng hỏi pháp khí.

- "Thì đã sao?" Pháp khí lạnh lùng hỏi lại.



. "Không... Không gì. Ta chỉ hơi bất ngờ thôi."Đây là lần đầu cô chính tai nghe đồ vật biết nói chuyện nên hơi không tin vào khả năng nghe hiểu của mình bởi vậy mới hỏi nó nhưng có vẻ pháp khí Tráo Linh này không thân thiện lắm. Nếu nó đã không muốn nói nhiều thì thôi cô không hỏi chuyện ngoài lề chi nữa, vào thẳng vấn đề chính.

- "Ngươi có thể tráo đổi dấu ấn giữa hai người không?"

- "Có thể. Nhưng người yêu cầu tráo đổi sẽ chịu nỗi đau tương đương với việc đập nát 24 chiếc xương sườn.

Những điều mà pháp khí nói như sét đánh ngang tai, ai nghe thấy mà tâm lại tĩnh được. Đúng thật cô đã có chút lung lay nhưng đã tính toán đi đến bước này rồi thì không thể bỏ cuộc dễ như thế. Chẳng phải là chịu đau thôi sao... cũng không phải sẽ gãy xương thật. Lý Nhuyễn một mực kiên định hướng mắt thẳng về phía pháp khí mà nói to:

-

- "Ta chịu được, ngươi tiến hành đi."

- "Ngươi cũng gan thật. Vậy bây giờ ngươi hãy nghĩ đến người mà ngươi muốn đổi dấu ấn này. Sau khi ngươi chịu đủ nỗi đau hai người tự khắc sẽ đổi cho nhau."

- "Um..."

Lý Nhuyễn làm theo lời pháp khí, cô nhắm chặt hai mắt, tâm luôn nghĩ đến hình ảnh của tỷ tỷ. Đột nhiên một cảm giác đau đớn tột cùng truyền đến làm cô mở trừng cả hai mắt, con ngươi bắt đầu giãn nở từng hồi. Cô cảm nhận được như có chiếc búa đang đập rất mạnh vào xương sườn đầu tiên. Sự đau đớn truyền đến đại não y như có dòng điện chạy qua và rồi cô lập tức ngã khuỵu xuống đất. Nỗi đau như gãy đi một khúc xương nó phải giày vò đến thế nào cơ chứ. Ấy vậy mà cô chẳng kêu rên hay la hét nửa lời. Cơ thể cô đau đến độ bất giác run liên tục, bàn tay bấu chặt vào mặt đất, tròng mắt bắt đầu hiện lên những tơ máu đỏ ngầu.Cô nghiến răng hứng chịu từng đợt nỗi đau kéo đến, nó đau đến tận cùng

xương tủy. Những giọt mồ hôi vươn đầy trên trán và cả nước mắt lấp đầy con ngươi như viên bi được bao bởi thủy tinh đủ để biết cô đau đến nhường nào. Mặc dù rất đau nhưng nếu cô la lên thì cô sẽ bị phân tâm bởi nỗi đau mà quên đi hình bóng của tỷ ấy. Không cho phép có bất kì sơ suất nào nên cô cố gắng nuốt ngược nỗi đau vào trong kìm nén chính mình.

Sau một khắc dằn vặt không ngừng từ nỗi đau như bị đập nát 24 chiếc xương sườn thì cô đã nằm liệt không cử động. Cứ tưởng chừng đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan thế nhưng tiếng nói vọng lại của pháp khí đã đánh thức cô tỉnh táo:

- "Ngươi quả thật là một người giỏi chịu đựng."

Thứ đầu tiên mà cô nhanh chóng xác định sau khi mở mắt chính là dấu ấn. Cô vực thân dậy, lết đến góc cây kế bên để tựa lưng. Lợi dụng ánh chiều tà ít ỏi len lỏi chiếu xuống kẽ lá để nhìn cho thật kĩ là đã đổi hay chưa thì cô mới yên tâm. Trên cổ tay cô bây giờ đang là dấu ấn Bạch Trạch, nhìn nó mà lòng cô như trút được gánh nặng. Giờ cũng nhẹ lòng được phần nào, coi như đã giải quyết xong một vấn đề lớn. Vốn tính nói lời cảm ơn với pháp khí nhưng khi cô nhìn quanh thì chẳng thấy nó đâu nữa. Chắc là nó đã ẩn đâu đó rồi, chờ đợi người tiếp theo đến trao đổi với nó.