Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 121




Quả nhiên đúng như dự đoán của hai người, ba ngày sau, thánh chỉ tứ hôn đồng loạt được đưa tới phủ đệ của cả hai.

Tiết lão phu nhân nghe xong liền ngất xỉu tại chỗ. Điều này sao có thể? Con của bà lại bất chấp tất cả, đường đường chính chính thành thân với một nam nhân? Thực là gia môn bất hạnh!

Số mệnh quả nhiên có luân hồi, nhưng ngắn ngủn mấy năm đã luân hồn ở ngay tại nhà mình, quả thật khiến Tiết lão phu nhân không chịu đựng nổi. Cả đời bà cam chịu cuộc sống hôn nhân hữu danh vô thực, nay đến cả con bà cũng giẫm lên vết xe đổ, hãm sâu vào vũng bùn đến không kiềm chế được. Chỉ có điều, trượng phu của bà thì lựa chọn trốn tránh, còn con trai bà lại lựa chọn cách làm hoàn toàn khác ngược.

“Ngươi… thật sự muốn thành thân?” Tiết lão phu nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ thẳng mặt Tiết Thừa Viễn đang quỳ trước mặt mình hỏi.

“Vâng!” Tiết Thừa Viễn đáp. Chuyện đã tới nước này, nếu như y và Công Lương Phi Tuân đã danh chính ngôn thuận được Hoàng Thượng tứ hôn, mẫu thân dù không đồng ý cũng không còn cách nào khác.

“Ngươi có biết làm như vậy là trái luâ thường đạo lý hay không?” Tiết lão phu nhân quát lớn.

Tiết Thừa Viễn cung kính trả lời: “Con chỉ biết mình yêu hắn, đời này chỉ muốn được bên hắn mỗi ngày.”

Tiết lão phu nhân nghe y nói như thế, suýt chút nữa không thở được. Số mệnh, đây quả là số mệnh!

“Tại sao lại lựa chọn một người như vậy? Hắn có thể cùng ngươi làm bạn trăm năm, đầu bạc răng long sao?” Tiết lão phu nhân hỏi với hai hàng nước mắt.

Tuy đứa con này không phải con ruột của bà, nhưng trước nay Tiết lão phu nhân luôn coi Tiết Thừa Viễn như chính mình sinh. Bà thật không muốn nhìn con mình sống một cuộc sống khác biệt, cuối cùng lại chộn vùi hạnh phúc đời mình trong đó.

“Chúng con có thể! Nương, kính xin nương chấp thuận ý nguyện này của con.”

Âm điệu của Tiết Thừa Viễn tuy không cao, nhưng nét mặt bình tĩnh, nhận ra được sau mấy ngày suy nghĩ, cân nhắc, nay lại có thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, Tiết Thừa Viễn đã có thể chắc chắn tâm nguyện này của y sẽ thành.

Việc đã đến nước này, Tiết lão phu nhân còn có thể nói gì được đây? Giờ này ngày này, ngay cả Hoàng Thượng đều hạ chỉ rồi, chẳng lẽ bà có thể kháng chỉ sao?

Có điều, chuyện này, về tình về lý, lòng của bà không thể nào chấp nhận được.

Tiết Thừa Viễn vốn còn đang cân nhắc có nên nói chuyện Công Lương Phi Tuân có thai cho mẫu thân của mình hay không, nhưng do dự một hồi, cảm thấy vẫn nên chọn ngày khác thì hơn. Dù sao chuyện quan trọng nhất trước mắt là làm sao có được một lễ thành hôn viên mãn.

Tiết lão phu nhân gạt lệ không nói, thật lâu sau, đứng lên đi khỏi. Trong khoảnh khắc lướt qua đứa con trai đang quỳ dưới đất của mình, bà nói khẽ một câu: “Đại sự cả đời của con, con tự mình làm chủ đi.”

Tiết Thừa Viễn biết trong lòng mẫu thân không dễ chịu, từ khi lớn đến giờ, y chưa từng làm chuyện gì trái ý mẫu thân, chuyện này là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần duy nhất.

Tiết Thừa Viễn nở một nụ cười cay đắng, im lặng tiếp nhận sự chấp thuận không chân thành này mẫu thân.

Đột nhiên, y nhớ lại lời năm đó Phụ vương nói với mình lúc ở Nguyên Tây. Lời nói đó giúp Tiết Thừa Viễn kiên định trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình, không vì ánh mắt thế tục mà lùi bước. Y nghĩ, con người chỉ sống một lần, nếu đã vậy, cần gì phải hối tiếc.

*

Cứ như vậy, chuyện Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn thành thân liền trở thành tin tức nóng nhất trong Kinh thành. Mọi người bàn tán xôn xao, đường đường là một Uy Vũ Tướng quân cùng một thái y Thiên Vân quốc, sao có thể kết thành phu thê? Hay là phu phu?

Mà trong hôn sự này, rốt cuộc ai là vợ, ai là chồng đây?

Công Lương Phi Tuân bụng càng ngày càng lớn, sau khi bệnh nặng thân thể vẫn còn suy yếu, làm việc cũng gặp khó khăn, cho nên việc chuẩn bị hôn lễ đều do một tay Tiết Thừa Viễn.

Tiết Thừa Viễn biết chuyện này được Hoàng Thượng cho phép đã là không dễ, cho nên không thể quá phô trương, nhưng vẫn cho Công Lương Phi Tuân một hôn lễ đủ thể diện mới là nguyện vọng lớn nhất trong lòng y. Đời người chỉ có một lần, y hy vọng hắn có thể được vui vẻ, hạnh phúc. Khởi đầu tốt đẹp, cuộc sống sau này cũng sẽ ngọt ngào, hạnh phúc.

Ngày đại hôn, trong ngoài Công Lương tướng phủ đều là bầu không khí tưng bừng vui vẻ. Gấm thêu lụa đỏ, đèn lồng bọc vải nhiều màu treo từ cửa phòng khách đến dọc hành lang, gió mát trong lành, mặt trời rực rỡ.

Hôn lễ tuy người chủ hôn bên phía Tiết Thừa Viễn vắng mặt, khách mời cũng không nhiều, nhưng khiến Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân xúc động là Mộ Dung Định Trinh đứng ra là chủ hôn cho bọn họ. Chuyện này khiến cho hai người dù trước đó đã hưởng rấ nhiều ân phúc Hoàng thượng ban cho vẫn không ngờ đến được.

Nếu đã được người chí cao vô thượng nhất thiên hạ này thành tâm chúc phúc, bọn họ còn lý do gì để không hạnh phúc, hòa thuận đây.

Khi Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân mặc hỉ bào đỏ thẫm lạy thiên địa, rồi Đế Vương, Mộ Dung Định Trinh mỉm cười gật đầu, khoát tay ý bảo Tằng Khâm Cách bưng một dải lụa đỏ bước tới.

Mộ Dung Định Trinh đứng trước mặt hai người, cầm lấy dải lụa, tự tay buộc tay họ lại với nhau rồi kết lại.

Mộ Dung Định Trinh nhìn hai người trước mặt, ấm áp nói: “Trẫm chúc phúc các người vĩnh kết đồng tâm, đến già đầu bạc.”

Công Lương Phi Tuân nhìn Mộ Dung Định Trinh, hai mắt thoáng chốc ngấn nước. Tiết Thừa Viễn cũng cảm động nghẹn ngào.

“Tạ Hoàng Thượng!” Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân cùng hành lễ nói.

Hai tay Mộ Dung Định Trinh đặt lên vai hai người ấn một cái, gật đầu nói: “Thế gian này chân tính khó tìm, quý trọng, quý trọng!”

Đám người trong sảnh đường đều bị những lời này của Hoàng Thượng làm cho xúc động. Có lẽ trước hôm nay, có rất nhiều người nghi ngờ tình cảm của hai người, những vào giờ khắc này, lại không còn nghi vấn nào nữa cả.

Tùng Minh Thành yên lặng đứng trong một góc xa, bình tĩnh nhìn diễn biến trước mắt. Người đó đã là của người khác, hắn biết mình mãi chỉ có thể là một trong những người đứng xem, không là gì khác cả. Nhưng hắn vẫn thật lòng hi vọng Tướng quân được hạnh phúc.

Mà chuyện dũng cảm nhất Công Lương Phi Tuân làm không phải là thành thân với Tiết Thừa Viễn, mà là trước mắt bao nhiêu người không hề che dấu chuyện mình đang mang thai. Hắn hi vọng con của bọn hắn có thể bình thản đi tới thế gian này, có được danh phận cùng sự yêu thương của hai người.

Nói thật, rút lui trở về một năm trước khi, Công Lương Phi Tuân cùng Tiết Thừa Viễn cũng không nhưng dự tính vận mệnh của bọn hắn có thể như thế biến hóa, mà cho đến ngày nay, lại cảm thấy trong đời định số vốn là dọc theo một con đường thuận theo tự nhiên đi xuống.

Yêu hay không yêu, chia xa hay cùng nhau, không phải cưỡng ép là có được.

Ở giữa những tiếng chúc phúc, hạnh phúc này của bọn họ cứ ngỡ là mơ vậy. Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân nhìn xuống hai cánh tay được Hoàng Thượng dùng lụa đỏ buộc lại, ăn ý nhìn nhau cười. Vì giờ khắc này, bọn họ sẽ luôn nắm tay nhau trải qua mọi khó khăn, hạnh phúc…

Nụ cười này, dù sau này có phải trải qua gian khổ thế nào, cũng sẽ trở thành một khoảnh khắc vĩnh hằng.