Biên tập: Thủy Nguyệt
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Người biết chuyện – Quý Viễn nhìn Thẩm An Đồ, thầm nghĩ câu hỏi của Tạ Văn Hiên quá đỉnh. Tuy bên ngoài chỉ là hỏi chuyện tình cảm nhưng chính vì thế nên mới khó trả lời, bởi vì bọn hắn đều biết trước kia Thẩm An Đồ rất đào hoa, riêng Quý Viễn cũng thấy ba cô "bạn gái" rồi.
Nếu Thẩm An Đồ không lôi tấm chắn đạn "mất trí nhớ" ra dùng thì hoặc là cậu thừa nhận mình có – vậy sẽ phá hỏng tình cảm giữa cậu và Tạ Đạc, ít nhất là mặt ngoài, hoặc là cậu phủ nhận không có – đó chính là nói điêu.
Nếu Thẩm An Đồ vẫn nói mình không nhớ ra thì lại mâu thuẫn với chuyện nhận ra Quý Viễn, nhớ được người quen cũ lại không nhớ ra quá khứ chơi bời của mình?
Hai người nín thở chờ thì nghe Thẩm An Đồ tự nhiên nói: "Trong trí nhớ của tôi thì không có."
"Điêu toa!" Quý Viễn không giữ được bình tĩnh lập tức phản bác: "Tôi gặp cậu ở quán bar được ba lần thì có hai lần cậu dắt theo bạn gái."
Thẩm An Đồ vươn ngón tay trắng trẻo đẩy đống bài trên bàn, lật ra con K, chuyển qua lại giữa các đầu ngón tay: "Chẳng qua cũng chỉ là bạn giới tính nữ thôi, đâu thể chứng minh được tôi và họ có cái gì."
Quý Viễn kích động, hắn cảm thấy mình cuối cùng đã tóm được đuôi cáo của Thẩm An Đồ: "Bạn gái cũ người Tây tóc vàng của cậu là bạn học của tôi. Sau khi bị cậu đá cô ấy đã tìm tôi khóc lóc kể lể, nói không ngờ em khóa dưới nhìn lịch sự ga lăng như cậu hóa ra lại là thứ đàn ông rác rưởi."
Thẩm An Đồ nhíu mày: "Bạn học của cậu gọi tôi là khóa dưới? Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai sáu. Cậu đừng có đổi chủ đề."
Thẩm An Đồ dường như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: "Vậy năm bao nhiêu cậu lên đại học?"
Quý Viễn không rõ lắm: "Năm 2012, cậu hỏi cái này làm gì?"
"Năm 2011 tôi bỏ thi đại học đi nước A, cậu năm 2012 lên đại học lại gọi tôi là khóa dưới? Nói cách khác ít nhất năm 2013 tôi mới đỗ vào đại học A, vậy xin hỏi từ năm 2011 đến 2013 tôi đang làm gì? Tôi không nhớ ra, Quý Viễn, cậu biết không?"
Thẩm An Đồ cười, đuôi mắt đào hoa cong lên, khóe miệng khẽ nhếch, rõ ràng là nụ cười khiến người ta mặt đỏ tim đập lại làm Quý Viễn lạnh sống lưng.
Chín năm trước, tại một quán bar ngầm ở nước Y, âm nhạc Rock n' Roll đinh tai nhức óc, nam nữ trên sàn nhảy lắc lư thân thể, rượu, thuốc lá và tình dục đốt cháy bầu không khí.
Trong đó nổi bật một thanh niên tuấn mỹ mặc áo ba lỗ đen nhảy vô cùng hăng hái, đèn pha liên tiếp rọi về phía cậu, tất cả mọi người cuồng nhiệt tung hô, vô số bàn tay nam nữ sờ mó lên cậu.
Quý Viễn nhân lúc cậu xuống nghỉ ngơi uống rượu ngăn người lại, nhét một tờ tiền vào trước ngực áo cậu, hào khí ngất trời nói: "Bao cậu một đêm, nếu làm tôi hài lòng sẽ thưởng gấp đôi."
Thanh niên móc tiền ra nhét vào cạp quần hắn, giơ ngón trỏ lên lắc lư trước mặt hắn, sau đó cúi đầu ghé vào tai hắn mập mờ nói: "Một đêm của tôi ít nhất phải số này, một tháng chú em được bao nhiêu tiền tiêu vặt chứ, về nhà sớm đi!"
"Hai năm đó tôi làm gì vậy? Quý Viễn." Thẩm An Đồ vẫn đang hỏi, ngữ khí không hề hùng hổ, dọa dẫm.
Nhưng Quý Viễn vẫn rùng mình ớn lạnh.
Cảnh tượng trong trí nhớ biến đổi. Xứ xa bụi bặm ánh sáng lập lòe, một đôi mắt âm lãnh như rắn hiện lên, Quý Viễn bị người khống chế ấn lên tường, gáy và lưng bị cấn đến phát đau.
"Đương nhiên là Quý Viễn cậu có thể nói mọi điều mình biết với bất cứ ai, nhưng làm gì cũng nên nghĩ tới hậu quả, đúng không? Tôi không muốn đánh mất đàn anh khóa trên này, chắc là cậu cũng không muốn mất đi một đàn em khóa dưới đâu nhỉ? Nên là tôi đề nghị cậu thế này, chuyện một năm trước quên hết đi, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt, cậu là chủ nhà nhiệt tình, tôi rất thích nhà của cậu nhưng giá cao quá nên không đàm phán xong, được không nè?"
Quý Viễn chớp mắt, đôi mắt trước mặt cùng đôi mắt trong trí nhớ chồng lên nhau.
Vẫn là phòng khách sáng sủa rộng rãi, đèn thủy tinh trên đầu tỏa ra ánh sáng như sương chiều nắng vãn, những lá bài rải rác trên bàn như một loại mật mã quái lạ, rượu vang trong ly thủy tinh chân cao ánh lên sắc đỏ quỷ dị, chiếc điện thoại Tạ Đạc mới cho trong túi quần cấn lấy bắp đùi, tựa như một khẩu súng lục luôn chực chờ cướp cò.
Đôi mắt khô khốc của Quý Viễn nhìn về phía Tạ Văn Hiên ngồi đối diện, hầu kết giật giật cầu cứu trong im lặng, nhưng Tạ Văn Hiên không phải đồng đội của hắn, Tạ Văn Hiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Sắc mặt Quý Viễn trắng bệch, cổ họng khô khốc, hơn nửa ngày mới tìm được thanh âm: "Tôi... tôi không biết, khi đó tôi chưa biết cậu..."
Thẩm An Đồ híp mắt cười nhìn Quý Viễn, đột nhiên lại nhìn Tạ Văn Hiên: "Tiểu Hiên chắc là biết chứ?"
Tạ Văn Hiên đột nhiên bị nhắm đến xém chút chịu không nổi.
Ai cũng không biết hai năm đó Thẩm An Đồ đi đâu làm gì, dù Tạ Đạc dùng bao nhiêu nhân lực cũng không tra được hành tung của cậu ở nước A, đương nhiên ở Trung Quốc cũng không. Cậu giống như bỗng dưng biến mất, rồi hai năm sau lại hoa lệ xuất hiện, kiếm về cái tiếng lãng tử phong lưu.
Vấn đề này ai cũng có thể hỏi nhưng không thể để Thẩm An Đồ chính miệng hỏi, vì chỉ cần cậu mở miệng sẽ nhận được một lời nói dối, mà bản thân cậu lại có thể dùng lời nói dối này ngụy trang chính mình.
Nhưng Tạ Văn Hiên không còn cách nào nữa.
"Ừm, hai năm trước anh dâu không thích ngành học mình chọn, hình như là đại học G, sau đó thì xin chuyển sang đại học H mới bị trễ hai năm."
"Đại học G?" Thẩm An Đồ nhíu mày, Tạ Văn Hiên ngồi nghiêm chờ tiếp chiêu, kết quả lại nghe hắn nói: "Muốn đánh tiếp không? Tạ Đạc vẫn chưa về nữa."
Bầu không khí nặng nề tràn ngập trên bàn bỗng chống tan biến, ba người lại đánh bài như chưa có gì xảy ra.
Đánh được một lúc ngoài cửa truyền tới tiếng đóng cửa xe quen thuộc, Thẩm An Đồ vứt bài chạy ra cửa, để lại Tạ Văn Hiên và Quý Viễn mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Văn Hiên buông tay thả bài xuống bàn, chỉ vào mình cùng Quý Viễn: "Tôi đi dọn đồ ăn, anh dọn bàn đi, hầu hạ chủ nhân xong là chúng ta có thể chuồn êm."
Tạ Văn Hiên nói xong liền vào bếp, Quý Viễn dọn bài vào hộp.
Đang làm bỗng hắn quét qua lá bài rơi trên ghế Thẩm An Đồ, hắn nhặt lên xem, là J bích, động tác của Quý Viễn dùng lại, đột nhiên đổ bài trong hộp ra tìm.
Một... hai... ba... bốn, bốn cây J, vậy cây J bích này ở đâu ra?
Quý Viễn bỗng nhớ tới Thẩm An Đồ đánh ba K một J, quả nhiên bí quyết thắng liên tiếp là gian lận. Hắn đang muốn cầm lá bài kia đi chất vấn Thầm An Đồ, lúc quay người chỉ thấy trước cửa hai thân ảnh quấn lấy nhau.
Thẩm An Đồ và Tạ Đạc đang hôn nhau.
Thẩm An Đồ quay lưng lại chỗ Quý Viễn, dán sát vào ngực Tạ Đạc, một người đàn ông cao như vậy đứng cạnh Tạ Đạc lại như chim non nép vào lòng.
Từ góc độ của Quý Viễn chỉ có thể thấy mặt Tạ Đạc, gương mặt lạnh lùng hờ hững dần thay đổi, chỉ một cái nghiêng đầu, đôi mắt vô tình kia liền phủ kín sương mù tình dục...
Quý Viễn ngây người.
"Nếu còn muốn hai mắt nguyên vẹn tôi khuyên anh lập tức quay người lại."
Âm thanh như hồn ma của Tạ Văn Hiên vang lên sau tai dọa Quý Viễn suýt nhảy dựng lên, hắn hoang mang bối rối cất kỹ bài, tay run rẩy vô cùng.
Tạ Văn Hiên cười nói: "Giờ thì tôi tin cậu với anh ấy không phải cùng hội rồi, nhưng tôi vẫn khuyên anh nên nói chuyện cẩn thận chút. Dù sao Thẩm Lẫm cũng là Thẩm Lẫm, biết đâu một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ lại hết, đúng không?"
"Hai người đang nói gì vậy?"
Thẩm An Đồ cuối cùng cũng chịu tách khỏi Tạ Đạc, người sau lên tầng thay đồ, người trước muốn dọn bàn ăn, xem thì lại thấy mọi thứ đã làm xong cả.
Trước đó Tạ Văn Hiên đã nói muốn dẫn Quý Viễn ra ngoài ăn ngon nên dì Triệu không làm cơm cho hai người.
"Bao giờ thì Quý Viễn đi làm?" Thẩm An Đồ hỏi.
"Thứ hai."
"Vẫn còn mấy ngày nữa nhỉ." Thẩm An Đồ nheo mắt, bất thiện nhìn hắn rồi lại nhìn Tạ Văn Hiên.
Quý Viễn không rõ lắm, Tạ Văn Hiên giơ tay đầu hàng: "OK, chỉ cần anh không đào lại mấy chuyện xấu hổ của em."
Thẩm An Đồ lại nhìn Quý Viễn.
Quý Viễn hoàn toàn không bắt được sóng: "Sao cơ?
Tạ Văn Hiên vỗ vỗ vai hắn, nói với Thẩm An Đồ: "Em là sếp cậu ta, em đồng ý."
Quý Viễn mơ hồ: "Rốt cuộc hai người muốn tôi làm gì?"
Bên trên truyền xuống tiếng Tạ Đạc đi xuống, Tạ Văn Hiên ôm cổ Quý Viễn lôi ra ngoài: "Mai gặp nhé anh dâu!"
Thẩm An Đồ tiễn ra tận cửa: "Tạm biệt."
Bóng lưng Quý Viễn dần dần biến thành một mớ dấu hỏi: "Này, cuối cùng là chuyện gì thế?"