Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 15: Có phải cậu ấy không còn giống như trước




Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn

Hôm kiểm tra sức khỏe Tạ Đạc không cần dậy sớm đi làm nên Thẩm An Đồ được tỉnh dậy trong vòng tay Tạ Đạc một lần hiếm hoi, dù chả buồn ngủ nhưng cậu vẫn ôm Tạ Đạc để hưởng thụ một chút rồi mới dậy rửa mặt.

Lúc ra ngoài, xe Tạ Đạc đã đỗ sẵn ngoài cửa, một người đàn ông bước ra từ ghế lái và mở cửa hàng ghế sau cho họ.

"Đây chắc là lái xe thường chở anh đi làm à." Thẩm An Đồ quan sát người thanh niên đầy vẻ anh tài trước mặt, ăn mặc chỉnh tề y hệt Tạ Đạc, mặt cũng nghiêm túc không một nét cười, như thể anh ta được sản xuất từ cùng một nhà máy với Tạ Đạc vậy. Có khác thì Tạ Đạc là phiên bản nâng cấp hơn.

Tạ Đạc: "Không phải, cậu ấy là thư ký của anh, Trần Húc."

Thẩm An Đồ gật đầu đã hiểu.

Trần Húc khẽ cúi đầu: "Chào anh Thẩm."

"Chào cậu." Thẩm An Đồ cười với cậu, nhưng mau chóng bị Tạ Đạc giục lên xe.

Lần đầu ra ngoài với Tạ Đạc khiến Thẩm An Đồ có đôi phần phấn khích, cậu nói với Tạ Đạc về bộ phim hôm qua vừa coi chung với Tạ Văn Hiên.

"Nội dung hơi non nhưng hình ảnh hoành tráng lắm, xây dựng nhân vật ổn, phim này chiếu hơn mười năm rồi mà bây giờ xem vẫn không hề thấy lỗi thời."

Tạ Đạc đang dùng điện thoại để gửi mail: "Nhờ bộ phim này nên cô diễn viên ấy đã bứt phá hẳn lên, trở thành tượng đài gần hai năm liền."

"Cô ngôi sao ấy đẹp thật, không biết đã 36 tuổi luôn ấy anh nhỉ, kỹ năng diễn xuất không có gì để bàn cãi. Tạ Văn Hiên cho em xem bài phỏng vấn của cô ấy, nói chuyện khá sâu sắc, phong cách chững chạc dễ chiếm được cảm tình của mấy cậu trai trẻ lắm. Nhưng ở tuổi này mà cô ấy vẫn còn độc thân ư?" Hôm qua Thẩm An Đồ cũng hỏi Tạ Văn Hiên, Tạ Văn Hiên nói vẫn độc thân chắc như đinh đóng cột, nhưng cậu đồ rằng chỉ là suy nghĩ của riêng cậu ta thôi.

Tạ Đạc: "Lúc trước từng kết hôn, nhưng bây giờ độc thân."

"Sao anh biết?" Thẩm An Đồ tò mò: "Cô ấy có phải nghệ sĩ của bên anh đâu? Em nghe nói Tạ Văn Hiên muốn kéo cô ấy sang, cô ấy thuộc công ty nào vậy?"

"Sang năm là đến hạn hợp đồng rồi, anh có ý định kéo về thật." Tạ Đạc cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cậu: "Công ty hiện tại của cô ấy là công ty giải trí Cẩm Thịnh."

"Ồ, lợi hại lắm hả?" Thẩm An Đồ vẫn ngây thơ.

"Cũng được." Tạ Đạc nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trần Húc nhìn lướt sếp mình qua gương chiếu hậu.

Thẩm An Đồ cũng nhìn theo anh: "Wow, đằng kia có tiệm bánh bao."

"Khám sức khỏe xong sẽ dẫn em đi ăn."

"Em nói vậy thôi. Lâu nay đồ ăn anh mua ở đâu vậy?"

"Không biết, tài xế mua."

"Tại sao hôm nay lại là Trần Húc lái xe mà không phải tài xế vậy anh?"

"Bởi vì hôm nay tài xế nghỉ."

Thẩm An Đồ giống như một đứa nhỏ ba tuổi lần đầu xa nhà cùng cha mẹ, cậu có rất nhiều sự tò mò đối với thế giới bên ngoài, cái gì cũng đều muốn hỏi.

Trần Húc ngồi phía trước còn cho rằng sếp mình sẽ mất kiên nhẫn mà bảo Thẩm An Đồ trật tự giống như vẫn làm với Chu Minh Huy. Nhưng Tạ Đạc không hề làm vậy, anh cực kỳ kiên nhẫn giải thích từng vấn đề một cho Thẩm An Đồ, mặc dù đáp án có phần không thật, tỉ như vì sao hôm nay không phải là tài xế, lý do thật sự là vì Tạ Đạc không muốn cho quá nhiều người ngoài nhìn thấy Thẩm An Đồ, mà hôm nay Trần Húc lại có trách nhiệm giám thị cậu.

Thẩm An Đồ và Tạ Đạc trò chuyện cả một quãng đường như thế, hơn một giờ sau, Trần Húc lái chiếc xe vào cửa sau của viện an dưỡng, lái xe vào tầng hầm.

Lúc xuống xe, Tạ Đạc đeo khẩu trang và mũ cho Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ phàn nàn nói nóng quá, muốn kéo khẩu trang xuống mũi nhưng bị Tạ Đạc cương quyết kéo lên.

Ba người đi thang máy lên thẳng khu vực đặc biệt ở tầng cao nhất, Dương Vũ đã đợi ở đó. Thẩm An Đồ và Dương Vũ cũng tiếp xúc với nhau được vài ngày, cậu biết vị bác sĩ trẻ mập mạp này rất dễ nói chuyện, không cần Tạ Đạc nói gì thêm, cậu đã đi theo Dương Vũ.

Tạ Đạc và Trần Húc vào phòng chờ của Dương Vũ.

Tạ Đạc nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Trần Húc nên hỏi hắn: "Có phải cậu ta rất khác với lúc trước không?"

Trần Húc gật đầu.

Lúc trước hắn thường tham gia những bữa tiệc cùng với Tạ Đạc, cũng đã gặp Thẩm Lẫm vài lần, lần nào trông cậu ta cũng như một chú khổng tước với chiếc đuôi sặc sỡ đi vòng quanh hội trường, lộng lẫy lại đầy sự khiêu khích, và hoàn toàn không thèm đoái hoài đến những người không hợp với mình, ví như Tạ Đạc.

Còn Thẩm An Đồ bây giờ vừa nhã nhặn cởi mở lại vừa lễ phép, đôi khi sẽ tìm vài câu buồn cười nào đó để trêu chọc nhưng đều nằm trong phạm vi chấp nhận được, nếu như ngày trước chưa gặp cậu, có lẽ Trần Húc đã cho rằng cậu là một người rất tốt.

Tạ Đạc nhìn đồng hồ: "Một lần kiểm tra ít nhất phải hơn một tiếng, cậu ra ngoài mua chút đồ ăn, tốt nhất là tiểu long bao."

"Vâng."

Viện an dưỡng nằm ở nơi hẻo lánh nên Trần Húc phải tốn kha khá thời gian mới mua được tiểu long bao, sau khi hắn quay lại thì không lâu sau đó Thẩm An Đồ cũng đi ra.

Tạ Đạc cầm báo cáo xét nghiệm máu rồi ra ngoài cùng Dương Vũ, để Thẩm An Đồ ở lại văn phòng với Trần Húc.

Thẩm An Đồ thấy tiểu long bao trong túi giữ nhiệt thì cảm ơn Trần Húc rối rít, Trần Húc hơi không quen với sự nhiệt tình như vậy, nói thẳng ra là do Tạ Đạc dặn dò hắn, hắn chỉ theo lệnh mà làm thôi.

"Vẫn nên cảm ơn cậu chứ, chạy xa vậy cũng vất vả lắm chứ, ăn với tôi không? Tôi thấy mua nhiều lắm." Thẩm An Đồ lấy hai bịch sữa đậu nành, hai xửng bánh, có cả trứng luộc, quẩy và bánh rán vừng.

Trần Húc nói: "Tôi đã ăn sáng rồi, cái này là đồ ăn sáng cho anh và giám đốc Tạ."

Sáng nay Thẩm An Đồ kiểm tra sức khỏe nên phải để bụng rỗng không được ăn sáng, Tạ Đạc cũng không ăn sáng cùng với cậu, lúc đầu cậu muốn để Tạ Đạc ăn trước, nhưng anh muốn tiết kiệm thời gian nên từ chối.

"Nhưng bánh ngon lắm, không thử thật à?" Nói chuyện một hồi mà Thẩm An Đồ đã nhét đến cái bánh thứ ba vào miệng, tiểu long bao của quán luôn có độ nóng vừa phải, cho vào miệng, cắn một miếng là nước canh ngọt lừ bên trong tràn ra, cả lưỡi và dạ dày trống rỗng của Thẩm An Đồ đều đã được thỏa mãn.

Có lẽ nhìn nhìn Thẩm An Đồ ăn ngon miệng quá khiến Trần Húc nhịn không được mà nuốt nước miếng, thế là vẫn dùng đôi đũa kẹp một cái bỏ vào miệng, dùng răng cắn nhẹ một cái, lớp vỏ bánh mỏng manh vỡ ra, nước trào vào miệng.

Thẩm An Đồ nhìn hắn với vẻ mặt đầy chờ mong: "Sao nào? Ngon đúng không?"

Trần Húc tán thành bằng cả trái tim: "Ngon lắm."

"Thêm cái nữa đi."

"... Thôi, giám đốc Tạ còn chưa ăn."

"Còn nhiều mà, cậu ăn thêm đi, tôi thử bánh quẩy."

Lúc Tạ Đạc và Dương Vũ vào thì bắt gặp Thẩm An Đồ và Trần Húc đang ăn sáng với nhau, chụm đầu vào một chỗ, cười nói rúc rích.

Trần Húc đứng lên trước, cố dùng vẻ mặt nghiêm túc để che đi tội ác ăn vụng của mình, nhưng vẫn còn dầu bám trên miệng.

Dương Vũ che miệng nín cười, liếc mắt nhìn sang Tạ Đạc.

"Ăn đủ chưa?" Giọng Tạ Đạc đầy sự lạnh lùng và vô vị.

"...Đủ rồi ạ." Mặt Trần Húc xám xịt.

"Vậy ra ngoài chờ kết quả kiểm tra sức khỏe."

"Vâng..."

Trần Húc sượng người đi ra theo mệnh lệnh.

"Anh đừng dữ như vậy, là em bảo cậu ấy ăn, Trần Húc đi xa để mua đồ ăn sáng, ăn hai cái bánh bao thì có sao đâu." Thẩm An Đồ kéo Tạ Đạc ngồi xuống bên cạnh, kẹp một cái tiểu long bao đưa lên miệng anh: "Há miệng."

Tạ Đạc há miệng ăn, cảm thấy mùi vị cũng không tệ: "Thích cái này à? Sáng mai mua thêm cho em."

Thẩm An Đồ vui vẻ đồng ý: "Được ạ."