Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 4: 4: Lần Đầu Gặp Gỡ2




Chậm rãi bước xuống kiệu, cuối cùng nàng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Thanh Ngọc, bởi vì trước mặt bọn họ vô số cỗ kiệu sang trọng, rất nhiều tiểu thư quyền quý đang lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán.Thời tiết tháng bảy, lại giữa trưa, thật làm khó các vị tiểu thư, Chỉ là chờ ở đây cả ngày cũng chưa chắc chắn được chọn.Nhược Ly quay đầu nhìn bốn phía hoàng cung, thực sự rất yên tĩnh, sau đó nàng nhìn thất một trà lâu phía sau bọn họ.



Xem ra việc này đây nhất định là vương gia hay đại thần nào khởi xướng, nếu không thì dân thường sao có dũng khí này?“ Thanh Ngọc, gọi hết thị vệ vào trà lâu uống chén trà đi, trời nóng quá.” Nhược Ly nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán rồi gọi Thanh Ngọc đến trà lâu đối diện, nàng không muốn bản thân phải chịu đựng cái nóng gay gắt, cũng không muốn bỏ mặc đám thị vệ phải chịu tội dưới mặt trời thiêu đốt.“ Tiểu thư.” Thanh Ngọc sửng sốt, nàng quay quay đầu nhìn đám mỹ nhân trước mắt: “ Nếu như Ngự lâm quân gọi vào, chúng ta sẽ không theo kịp.”“ Đã như vậy, chúng ta luôn đi phía sau bọn, nếu như muốn đi theo, chúng ta không thể lên trước.”Thanh Ngọc nhìn hàng dài phía trước đích thực có hơn chục vị tiểu thư, nhận thấy rất có lí, vì thế liền giơ tay ra ý cho đám thị vệ bên kia vào trà lâu uống trà.Thanh Ngọc là nha hoàn phụ thân phái riêng cho Nhược Ly, nghe nói nàng đã luyện tập nhiều kỹ năng tốt, nhưng Nhược Ly chưa từng thấy qua, bởi vì khi còn trong phủ, nàng cũng chỉ là nha hoàn bình thường, làm những việc giống như các nha hoàn khác làm.Vừa bước vào trong trà lâu, tiểu nhị trong quán ăn mặc chỉnh tề tiến lên giúp đỡ, Nhược Ly nào có yếu đuối như vậy, nói thế nào thì nàng cùng Nhị ca Mộ Dung Tấn cưỡi ngựa học võ suốt ba năm, tuy không thể nói lợi hại, nhưng trong thiên hạ cũng chẳng mấy ai là địch thủ của nàng.Nhược Ly một tay vịn vào ống tay áo sạch sẽ của tiểu nhị, cùng nhóm thiên kim tiểu thư chậm rãi lên lầu.





Ngồi xuống bên cạnh một cái bàn trang trí tao nhã.Đúng là gần hoàng cung khí thế cũng khác nhau, nếu là ở Mộ Dung phủ sao có thể nhìn thấy cảnh vật u nhã như vậy.



Đằng kia là cẩm y tiểu nhị*.



Cũng không biết là vị đại thần nào ra tay hào phóng , có thể xây trà lâu này không khác tòa lầu các.*: Trang phụ bằng gấm.Không lâu sau, tiểu nhị đã bưng ra một ấm trà liên hoa, nghe nói trà này được xưng là bách niên trà*, có ý nghĩa là trăm năm hòa hợp, nhưng không ai biết nguồn gốc đích thực của loại trà này.Nhược Ly vừa hạ chén trà bạch ngọc, những giai nhân tiểu thư đứng ngoài cổng hoàng cung cũng lên tầng hai trà lâu uống trà, tránh nắng.Trong vòng nửa nén hương, hơn mười vị mỹ nhân muôn hồng nghìn tía đã an vị chỗ này.“ Các vị tiểu thư, hôm nay là ngày hoàng cung tuyển tú, chủ nhân chúng ta mời các vị tiểu thư một chén trà thơm, nguyện chúc các vị tiểu thư vinh quang đăng phi vị.”Chưởng quầy trà lâu phong thái xuất hiện, y tuổi còn trẻ lại thập phần tuấn lãng, thoạt nhìn chắc không quá hai mươi lăm tuổi.Vương gia ư? Nhược Ly thẳng thắn nhấp một ngụm trà, thì ra vị Vương gia này đã tận dụng tình huống như bây giờ.



Vẫn nghe người đời nói rằng, hoàng thượngVân Hiên có hai hoàng đệ, một vị là hoàng tử tại kinh đô Liêm vương gia Vân Mạt.





Vị còn lại là Vân Duyên vương gia ngự tại Kinh Lăng phủ.Có lẽ, trà lâu này do Vân Duyên mở, nghe nói, y là vị Vương gia có tính tình ôn hòa, tướng mạo anh tuấn, không những được thiên hạ khen ngợi mà còn là con ruột của Hoàng thái hậu, vậy nên quyền uy trong cung chỉ thua mỗi Hoàng đế.



Đích thị là dưới một người, trên vạn người.Nàng thấy, tất cả những chỗ ngồi tao nhã ở lầu hai đều đã dọn sẵn một tách trà, mùi hương của trà thực sự có thể so sánh với mùi hoa quế tháng tám, nhẹ nhàng rót vào tâm phế, đây là đặc sản của Bạch Ngọc lâu, tên là: Bạch ngọc mỹ nhân.“Thì ra, Mộ Dung gia tam thiểu thư cũng ở trong trà thất của bổn vương.




Thật vinh hạnh.” Đột nhiên, một thanh âm điềm đạm truyền đến.






Từ cầu thang bằng gỗ đàn hương, một nam tử mặc triều phục tiêu sái bước tới.



HÌnh long đồ thêu ẩn trên y phục chính là đang tuyên cáo thân phận của Vương gia Vân Duyên.Vân Duyên khí thế lắc quạt ngọc trong tay, khóe miệng nở nụ cười tiêu sái, chậm rãi bước đến trước mặt Nhược Ly, khiến cho xung quanh nhất thời điêu đứng.“ Ba” một tiếng, âm thanh giòn tan, chén trà bằng ngọc trong tay Nhược Ly rơi xuống đất, lập tức biến thành vô số mảnh vỡ trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh sáng mê hoặc dưới ánh mặt trời giữa trưa.“ Nhược Tinh.” Nhược Ly lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn nam tử dịu dàng trước trước mặt, hắn tựa như một khối bạch ngọc tuyệt mỹ, có năng lực khiến người khác kinh hồn khiếp sợ.“ Tam tiểu thư nói gì vậy?” Vân Duyên bị phản ứng của Nhược Ly làm cho giật mình, hắn cũng ngây người nhìn Nhược Ly, không ngừng suy nghĩ mình đã trêu chọc gì khiến của cô nương xinh đẹp trước mặt sợ hãi.“ Tiểu thư.” Thanh Ngọc đứng một bên lo lắng, thấy tiểu thư nhà mình thất thố, lập tức quỳ xuống hướng Vân Duyên nhận tội: “ Vương gia bớt giận, tiểu thư nhà ta bởi vì thời tiết quá nắng nóng nên có chút không khỏe, xin Vương gia thứ tội.”.