Nguyệt Cầm Tĩnh Mịch

Chương 4




Hôm sau khi tỉnh dậy là đã cảm thấy hắn ngồi bên giường, tay hắn nắm lấy tay nàng đang khẽ run, hắn run vì sợ lần này nàng ngất đi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Môi tái nhợt của nàng khẽ mấp máy; "Hàn Văn,..."

Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, nhưng không dịu dàng, cũng không ngọt ngào chỉ đầy oán hận.

"Chàng khiến người yêu ta phải ra Biên Cương khổ sở đánh giặt, chàng khiến ta vĩnh viễn không thể nhìn được mặt người yêu ta, chàng khiến ta vĩnh viễn mất đi hạnh phúc, ta hận chàng ta quyết định sẽ không tha thứ cho chàng."

Nàng vừa nói nước mắt vừa rơi lả chả khiến hắn cũng đau lòng không kém.

"Đừng, đừng như thế... ta hứa ta hứa sẽ không bao giờ để nàng phải chịu khổ nữa. Ta sẽ bù đắp cho nàng, ta sẽ là đôi mắt của nàng suốt quãng đời còn lại."

Bỗng nhiên Chiêu Công Công đến bẩm báo với Hoàng Thượng là Hoàng Hậu tự vẫn, hiện giờ còn đang nguy kịch. Hắn liền đứng dậy toan bỏ đi nhưng có một chút sức lực yếu ớt nào đó níu hắn lại.

"Đây là cách chàng bù đắp cho ta sao? Bỏ mặt ta trong lúc ốm đau?"

Hắn đưa tay gạt tay nàng ra.

"Xin lỗi nàng, bù đắp cho nàng ta còn nhều thời gian phía trước nàng hãy đợi ta, còn bây giờ thì nàng ấy đang cần ta hơn."

Nói rồi hắn xoay bước bỏ đi. Nàng mỉm cười đau khổ.

"Chàng còn nhiều... thời gian nhưng ta không còn, xin lỗi... ta không chờ... nổi nữa."

Nàng nằm trong tẩm cung ho khan vài tiếng, nôn ra máu sau đó nhắm mắt.

Đêm hôm đó hắn phát hiện ra năm đó chính Từ Hi Hoàng Hậu đã tự hạ độc vào bát thuốc rồi nhờ cung nữ báo cho thái y đến kịp lúc, tự nhảy xuống hồ vu oan cho Nhược Yên nhằm muốn trục xuất nàng ra khỏi Hoàng Cung. Hắn biết ra mọi chuyện, thì ra năm đó nàng bị oan vậy mà hắn không nghe nàng giải thích còn nhẫn tâm đẩy nàng vào Lãnh Cung chịu khổ ba năm trời. Hắn nể tình nàng ta là thanh mai trúc mã của hắn là vợ chồng bấy lâu nên chỉ lập tức phế truất ngôi Hoàng Hậu của Từ Hi Vũ giáng xuống làm thường dân đuổi ra khỏi Kinh Thành.

Giải quyết xong chuyện của Từ Hi Vũ, hắn nhanh chóng chạy đến tẩm cung của nàng, để cùng nàng vẽ lên tương lai hạnh phúc phía trước. Nhưng ai có thể nói cho hắn biết thân xác đã nguội lạnh kia là của ai không, hắn điên cuồng chạy đến bên giường của nàng, ôm xiết nàng vào lòng.

"Yên Nhi, ta về rồi đây, ta về bên nàng rồi đây mở mắt ra nhìn ta đi nào. Chúng ta sẽ cùng nhau sống những quãng đời còn lại hạnh phúc nhất, Yên Nhi tại sao nàng không chịu đợi ta, nàng đợi ta được năm năm nhưng tại sao không đợi ta thêm một đêm nữa, tại sao, nàng nói cho ta biết đi, Yên Nhi mở mắt ra nhìn ta đi."

Giọng hắn đã trở nên khó nghe từ bao giờ, ngay lúc này hắn không cảm thấy tim đau nữa, có lẽ nó đã chết theo nàng rồi. Hắn ôm nàng thật chặt, nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt tái nhợt. Bỗng nhiên Ngự Y đến bẩm báo, khi chết nàng vẫn còn đang mang thai trong bụng còn chưa hình thành đã phải chết.

Yên Nhi mang thai? Yên Nhi mang thai ư? Tại sao Yên Nhi không nói cho hắn biết sớm, tại sao... tại sao... Hàng nghìn câu hỏi đang quay cuồng trong đầu hắn.

"Yên Nhi, ta xin lỗi,... tha lỗi cho ta vì đã không tin tưởng nàng... hại nàng chịu khổ trong Lãnh Cung, tha lỗi cho ta đã không chăm sóc chu toàn cho mẹ con nàng."

Hắn ôm thi thể của Nhược Yên để nàng tựa vào ngực hắn, cầm sáo thổi cho nàng nghe khúc Nguyệt Tình năm nào hắn thổi mấy ngày mấy đêm như muốn nói cho nàng biết hắn yêu nàng đến nhường nào, thổi đến nổi môi khô khốc nước mắt đã cạn khô, trái tim đã chết theo người nào đó rồi, hắn nhìn xuống thi thể đã có mùi kia nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.

"Yên Nhi, lần cuối cùng hãy đợi ta, đợi ta giải quyết chuyện của Triều Đình xong ta đi cùng nàng, ta không để nàng một mình cô đơn đâu. Ngoan, nhé đợi ta."

Lễ tang của Nhược Yên được làm nho nhỏ rồi an táng trong Hoàng Lăng với bài vị là Hoàng Hậu, về sau nghe người dân truyền lại sau khi vị cô nương họ Bạch kia mất, Hoàng Thượng vì uống rượu độc đã băng hà.

Ai ai cũng tiếc cho số phận của Nhược Yên và Hoàng Thượng, thôi thì kiếp này không thể ở bên nhau, hẹn hai người họ kiếp sau cùng nhau sống những quảng đời bình yên nhất.

Hoàn.