Nguyệt Ảnh Lâu

Chương 8




Từ sau khi ta quản lý chuyện ăn uống trong Tạ Hầu phủ, ngay từ đầu ta đã muốn độc c.h.ế.t Tạ Liên Khải.

Nhưng y là người cực kỳ cẩn thận, mỗi lần đều sẽ dùng ngân châm thử độc.

Cho nên có khoảng hơn một tháng, ta không thể làm được gì.

Sau đó ta lại suy nghĩ, nếu chỉ độc c.h.ế.t Tạ Liên Khải thì quá dễ dàng cho y rồi.

Không lật đổ phủ Tạ Hầu, không san bằng tòa Nguyệt Ảnh Lâu thì thù hận của ta sẽ không tan.

Cho nên ta đến chỗ Nguyễn nương tử, xin một loại thuốc bột có độc tính rất yếu.

Mỗi ngày chỉ cần một chút thì sau một khoảng thời gian dài, hai lạng thịt trên người Tạ Liên Khải sẽ hoàn toàn phế bỏ.

Có thử ngân châm cũng không tìm ra, chắc y chỉ cảm thấy do tuổi tác lớn dần, lại thường xuyên thâu hoan nên tuyệt đối sẽ không hoài nghi đến ta.

Cho đến bây giờ, đã hơn nửa năm.

Chỉ cần hơn một tháng nữa, chỗ đó của y sẽ hoàn toàn phế bỏ.

Nguyệt Ảnh Lâu thiếu một kẻ làm xằng làm bậy như y, chắc hẳn cũng dần mất đi khí thế ban đầu.

Không có hắn đi đầu, các cô nương cũng sẽ bớt đi một ít nhục nhã và tra tấn.

“A Đề, đầu tháng sau triều đình sẽ phái Thứ sử đến trải nghiệm và quan sát cuộc sống dân tình, muội có biết việc này không?”



Ánh mắt A Đề sáng lên nhưng ngay sau đó lại có chút ảm đạm lắc đầu.

“Tuy Nguyệt Ảnh Lâu là nơi bọn họ tiến hành chuyện giao dịch quyền sắc, nhưng lúc hành sự, lỗ tai của nữ tử sẽ bị bịt lại.”

“Cho dù chỉ có một ít tiếng nói nhỏ cũng không được.”

Ta vỗ bả vai nàng an ủi.

“Không sao, còn có tỷ. Tỷ có thể nghĩ cách kiếm thêm chút tin tức từ chỗ lão Hầu gia.”

“Đầu tháng sau, Thứ sử kinh thành sẽ tới chơi. Chúng ta còn có danh sách này trong tay, ta có thể mời Thứ sử Chu đại nhân tra rõ chuyện ở Nguyệt Ảnh Lâu!”

Nói tới đây, tâm tình ta có chút kích động, gắt gao nắm chặt bả vai A Đề.

Nhưng A Đề chỉ thở dài.

“Tỷ tỷ ngốc của muội, tỷ thật ngây thơ.”

“Chúng ta, một, không có đơn kiện, hai, không có ký tên. Tạ Hầu phủ quyền thế như vậy, chỉ dựa vào bản danh sách đã muốn Chu đại nhân tra rõ chuyện ở Nguyệt Ảnh Lâu, gần như là không có khả năng.”

“Nếu Tạ Liên Khải có ý hối lộ, chắc chắn bọn họ còn trị chúng ta tội phỉ báng. Đến lúc đó, hết thảy mưu tính đều đi tong.”

A Đề trầm ngâm một phen, ánh mắt lại sáng lên.

“Tuy nhiên, nếu tỷ tỷ có thể giúp muội giữ chân Tạ Liên Khải trong vòng nửa ngày, ta có thể tìm cách để các cô nương trong Nguyệt Ảnh Lâu ký vào đơn kiện.”

8.



A Đề chậm rãi nói ra ý định của mình, ta lại lo lắng không thôi.

Nàng thật sự chỉ là một cô bé mồ côi thôi sao?

Hoặc là nói cách khác, ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã kiên cường như vậy ư?

Trên bản danh sách ghi tên các cô nương trong Nguyệt Ảnh Lâu, nét chữ A Đề vừa xinh đẹp vừa hữu lực.

Cách biệt một trời một vực với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của ta.

Chưa đầy nửa tháng, nàng đã lấy được sự tin tưởng của Tạ Liên Khải.

Trong việc báo thù, nàng cẩn thận, nghiêm ngặt hơn ta nhiều.

Nói cho cùng, ta chỉ là một cô thôn nữ ôm thù hận trong lòng đến đây.

Nhưng A Đề thì sao?

Một thân ngạo cốt lại băng lãnh, còn thông minh như vậy, thật sự chỉ là một cô nương bình thường thôi sao?

Ta lắc đầu, xua tan suy nghĩ miên man trong đầu.

Mặc kệ như thế nào, khẳng định A Đề đang đứng về phía ta, ta tin tưởng nàng.

Hơn nữa, cũng chính nhờ sự trợ giúp của nàng, ta thật sự cảm thấy ta sắp báo thù thành công rồi.