Nguyệt Ảnh Lâu

Chương 27




Ta nghe thấy giọng nói dịu dàng mà kiên định của A Đề: “Muội hiểu.”

Nàng nói là nàng hiểu.

Khi đó ta không cho là đúng.

Ta không thể tưởng tượng được, năm đó xảy ra nạn đói ở Tiễn Châu, nàng mới chỉ là tiểu hài tử sáu tuổi.

Nàng mang theo oan khuất và mối thù diệt môn của Tô gia, dứt khoát kiên quyết bước vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Cho đến hôm nay, rốt cuộc nàng phải chịu bao nhiêu khổ sở cùng tra tấn, ta đều không biết.

Nàng chưa bao giờ kêu đau, nhưng khi ta tắm rửa cho nàng, nàng lại đưa lưng về phía ta khẽ rơi nước mắt.

Từng giọt nước mắt rơi vào trong thùng tắm, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Chỉ là ta không nhìn thấy.

Ta nghe Nhạc nương tử thì thầm, nói trong tập tranh kia có muội tử của nàng ấy.

Nàng ấy nói mình là người hay xu nịnh, tham sống sợ chết.

Nhưng một khắc bị bắt đi kia, nàng ấy dùng hết khí lực cũng muốn bảo ta mau rời đi.

Rõ ràng nàng ấy là một người yếu ớt như vậy, cho dù bị đánh tới c.h.ế.t cũng không khai ra tên của ta.

Ta còn nghe thấy Dế ra sức hỏi ta: “A tỷ của ta đâu, khi nào thì a tỷ trở về?”

Thậm chí Thôi đại nương vẫn tựa vào khung cửa, thấy ta liền nở nụ cười: “Tiểu Thúy sẽ trở về, đúng không?”

Giọng nói của các nàng quấn lấy ta.

Ta lại im lặng không tiếng động.

Ta phải trả lời thế nào đây?



Ta im lặng không tiếng động.

28.

Rất lâu, rất lâu sau đó.

Ta xây một ngôi mộ chôn di vật của A Đề, Nhạc nương tử và phu thê Thôi đại nương.

Chôn cùng chỗ với a tỷ của ta.

Năm nào ta cũng ra nói chuyện với họ.

Ta nói với a tỷ, hiện tại ta muốn cái gì sẽ ăn cái đó, sau này ta sẽ ăn rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon.

Ta nói với A Đề, muội xem, tỷ đáp ứng muội rồi, chờ sau khi chúng ta báo thù xong, chúng ta sẽ đi học, sau đó mở một học đường.

Hiện tại ta đã học được rất nhiều, rất nhiều từ.

Trưởng Công chúa điện hạ đặc biệt cho phép ta mở một học đường dành cho nữ tử.

Rất nhiều người đến chỗ ta đọc sách.

Ta ở đây rất lâu, mãi cho đến khi hai chân tê dại.

Lúc còn trẻ, ta chạy đến kinh thành bị thương ở chân, phàm là ngồi lâu hoặc là đứng lâu, hai chân đều đau đến tê dại.

Sắc trời dần tối xuống, một tiểu cô nương mềm mại chạy tới đỡ ta.

“Lạc cô cô, con tan học rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Ta bật cười, nhéo mũi nàng ấy.

“A Đề có học đàng hoàng ở học đường không đấy?”

“Đương nhiên rồi, sau này A Đề phải thi đậu công danh, phải đề danh bảng vàng!”

Ta về nhà, quay đầu nhìn lại lần cuối.



Điều ta không nói với các nàng là…

Sau khi những cô nương trong Nguyệt Ảnh Lâu được thả ra, đều coi ta là ân nhân cứu mạng.

Các nàng nói, thiện ác có báo, trời xanh có mắt.

Chừng nào mặt trời còn ở đó, tội lỗi sẽ không tồn tại lâu dài.

Thật đúng là như thế sao?

Nữ tử yếu đuối không quyền không thế, muốn báo thù cần phải đánh đổi bằng cả tính mạng này.

Nếu như không có người quyền quý ra tay, chúng ta vẫn là nhành hoa nhỏ dưới vực sâu thăm thẳm.

Không ai để ý tới, mặc cho người ta nhục nhã, cả đời cũng không trở mình được.

Phải hy sinh nhiều mạng người như vậy mới có thể mở ra một con đường máu.

Vậy có thực sự được tính là thành công không?

Thế đạo này thật sự công bằng sao?

Trưởng Công chúa điện hạ nói với ta, sẽ có một ngày như thế.

Khi đó, thiên hạ thái bình, nam nữ bình đẳng.

Sẽ có một ngày như vậy sao?

Hẳn là sẽ thôi.

Ta nguyện ý tin tưởng.

Hết.