Sau đó Phiên Phiên ngã bệnh, mệt mỏi nằm trên giường gần một tháng trời, ngay cả thuốc cũng không có công dụng làm cho nàng khỏe lên. Hàn Mặc Hiên cũng cực nhọc ngày đêm, không yên ổn chăm sóc nàng nguyên một tháng, nói không cảm động là gạt người. Nói gì thì thân phận của Hàn Mặc Hiên cũng là thế tử gia, một gia đình hiển hách, lỗi lạc, một nam nhân thanh cao tự lập thế nhưng lại có thể vây quanh nàng nào bưng trà bón thuốc, dốc lòng chăm sóc. Nhìn thấy trên cằm vốn trơn nhẵn của hắn mọc tua tủa râu, nàng có chút không đành lòng. Chỉ mình nàng biết là nàng đối với hắn chỉ có quen biết mà thôi, trái tim bị tan nát này không thể chấp nhận thêm một chút tình cảm nào nữa rồi. Nghĩ tới lời hứa hẹn ưng thuận của mình với Hàn Mặc Hiên, nàng tự giễu chính mình, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa nàng sẽ biến thành Hàn phu nhân.
Trong lòng nàng vẫn vấn vưởng một ít nghi vẫn nhưng đã nhanh chóng bị đau đớn áp xuống không thể nào thốt ra miệng hỏi được. Gần đây tiết trời có hơi se lạnh, Phiên Phiên hơi khỏe lại ngồi nhìn qua ô cửa sổ, vẻ mặt lo lắng bi thương, những đám mây đen thùi xa xa cứ như đang há to mồm cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh. Đột nhiên nàng cảm thấy có quá nhiều chuyện thoạt nhìn cổ quái tới cực điểm.
Bởi vì thân thể nàng dạo này có chuyển biến tốt lên nên Hàn Mặc Hiên cũng yên tâm không ít, hắn không còn ngày ngày đêm đêm trông coi bên cạnh nàng nữa. Sáng sớm hôm nay, Hàn Mặc Hiên bước ra khỏi cửa cũng không còn nói muốn đi đâu, đên tận bây giờ đã chạng vạng tối mà vẫn chưa thấy hắn trở về. Nhàn rỗi tới nhàm chán, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, thong thả buông bước tới hoa viên, đập vào mắt là một mảnh đìu hiu, chỉ có những đóa cúc trắng là vẫn còn kiêu ngạo trong gió. Nhìn đám cỏ khô trước mắt, Phiên Phiên vô tri vô giác ngồi xuống, ngón tay vô thức đùa nghịch những ngọn cỏ non, ngẩng đầu nhìn trời cao, đã không còn chim yến tước phía chân trời, thiên không trống rỗng giống như lòng nàng vậy. Khí thu dày đặc, gió lành lạnh len lỏi vào xương thịt, không khí nghèn nghẹn khô khốc, mắt bị gió thổi cay xè, đau đớn bức ra nước mắt. Dùng mấy lá cỏ khô bện một chú dế mèn, đơn điệu mà nhợt nhạt, nước trong hốc mắt dâng lên, chóp mũi chua xót tới mức khiến nàng ngột thở!
- Phiên Phiên! – một tiếng gọi thân thiết truyền tới từ phía sau.
Nàng chưa có quay đầu lại, lén lút nắm chặt con dế mèn bằng cỏ vào lòng bàn tay xong mới đứng dậy.
Hàn Mặc Hiên bước nhanh tới trước mặt nàng, cười nói:
- Ta mang về cho nàng một lễ vật này. – hôm nay tâm tình của hắn hình như đặc biệt tốt.
Không có tâm tình tìm hiểu niềm vui của hắn, nàng xoay người hướng trong phòng mà đi. Hắn vội vàng đuổi theo sau nàng cùng đi vào phòng. Phiên Phiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, Hàn Mặc Hiên cũng kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với nàng. Thấy hắn vẫn cố chấp y như một đứa nhỏ không đòi được thứ mình muốn, tâm nàng không khỏi mềm nhũn ra. Thở dài một tiếng, nàng hỏi: