Buổi sáng thứ hai chính là thời gian đau khổ nhất, nghĩ tới năm ngày tiếp theo đó cũng thế này, tôi vô cùng khó chịu. Nhất là khi đồng hồ báo thức reo giật bên tai, làm tôi nửa thức nửa tỉnh, thì trong đầu tôi lại xuất hiện hai giọng nói, một giọng nhắc nhở tôi đứng lên ngay, không thì sẽ muộn giờ làm, một giọng khác lại dụ dỗ tôi ngủ thêm chút nữa, rồi lại ngủ thêm chút nữa. Được nhắm mắt thật là sung sướng nha! Tôi cứ tự nhủ ngủ thêm 5' nữa thôi, 5' nữa thôi sẽ dậy, nghe theo giọng nói dụ dỗ kia, không chút kháng cự, lúc mở mắt ra thì đã bảy giờ rưỡi.
Thảm rồi thảm rồi, giờ làm việc của công ty là 8 giờ, nhiêu đây thời gian xem chừng không đủ để chạy tới đó rồi.
Luật lao động trong đơn vị của tôi nghiêm khắc đến nỗi làm ai ai cũng thấy bi phẫn, công ty bên ngoài, nhân viên chỉ cần làm tốt việc của mình, đi trễ thì cùng lắm là bị trợn mắt vài cái rồi cho qua. Còn công ty của tôi, muộn một giây cũng trừ hết một trăm tệ vào lương tháng đó, còn bị ghi tên trên bảng báo cáo lỗi của nhân viên, một tháng mấy ngày, để tiện trừ vào tiền lương. Hơn nữa còn có quy định đi trễ ba lần là tính thành một lần bỏ bê công việc, ba lần bỏ bê công việc thì bị trừ ba trăm tệ tiền thưởng, một năm mắc bốn lỗi bỏ bê công việc thì công ty có quyền đơn phương giải trừ hợp đồng lao động.
Bá đạo, mấy cái điều khoản thật vô cùng bá đạo. Nhưng không còn cách nào khác, nhịn thì không nhục, chống là chết. Ông chủ của tôi thích nhất là câu nói này : Giờ cô có muốn làm không? Không làm thì có người khác làm.
Hu hu, người trong giang hồ cũng còn được đánh lại đao chém, chúng tôi ở thị trường tài chính này lại tự nguyện đưa lưng cho người ta chém. Thật là bi thảm!
Tôi nhanh chóng quyết định gọi cho An An, muốn nhờ cô ấy tạt ngang cho tôi đi ké. An An là sư phụ của tôi, một đại mỹ nhân 27 tuổi, từ lúc cô có bạn trai hai tháng trước, thì hầu như ngày nào cũng vác đôi mắt đen như cú tới công ty, mười ngày đã hết tám ngày đi trễ, tôi ngày nào cũng phải gọi cô ấy dậy. May quá may quá, hôm nay cô ấy không dậy trễ.
Tôi vội vội vàng vàng chạy tới công ty, tới ba lô cũng chẳng dám đeo theo, trong tay chỉ cầm một túi hồ sơ, giả bộ làm một nhân viên đi sớm, vụng trộm vào công ty, trong đầu khẩn cầu trăm ngàn lần đừng có bị ông nội vụ Ứng Nhan bắt gặp.
Ứng Nhan là quản lý nội vụ ở công ty chúng tôi, là kẻ người gặp người ghét. Tới muộn môt giây bị phạt một trăm tệ chính là hình phạt do hắn đề ra, hắn còn thường xuyên đi sớm, lượn vòng vòng ngoài đại sảnh, làm giám thị chấm điểm người đi trễ.
Trừ những nguyên nhân bên ngoài ai cũng biết, tôi còn ghét hắn vì hắn là huynh đệ tốt của anh trai của Tiểu Thanh của Thôi Nam. Từ ngày chia tay Thôi Nam, hết thảy những việc liên quan đến anh ta hay Tiểu Thanh của anh ta, tôi đều né thật xa, hai người cực phẩm đó, chọc tới ai cũng chẳng hay ho gì. Nhưng mà tôi là do Ứng Nhan giới thiệu vào làm, cho nên dù tôi không thích hắn, cũng không hề tham gia vào những cuộc nói chuyện phê phán hắn trong công ty, tôi phải dùng tri ân báo đáp tri ân nha.
Tôi lặng lẽ lướt qua cô tiếp tân, không hề có người chú ý, khẽ liếc mắt sang bên một cái, tôi biết cái thể chất xui xẻo của mình lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Cuối hành lang bên kia có một bóng người phong lưu tuấn tú, khóe miệng tươi cười, mặt phấn hàm xuân, mắt đang nhìn về phía tôi.
Tôi bi ai quét mắt ra khắp đại sảnh rộng lớn, liếc nhìn An An ở đằng sau cửa kính phía xa, đại tỷ đáp trả tôi bằng ánh mắt lực bất tòng tâm, rồi vội quay đầu đi, giả bộ như đang phải sao chép tài liệu.
Thiên lý đâu rồi hả trời? Những tuần trước, một tuần tôi đánh điện gọi An An qua đón hết cả năm lần, một lần cũng chẳng gặp phải Ứng Nhan, hôm nay là lần không đi trễ vạn năm có một, thì hắn lại đứng đón đầu ngay sảnh là thế nào?!!
Hy vọng hắn ta đã quẹt thẻ xong, tôi nắm chặt tư liệu trong tay, ôm tia hy vọng cuối cùng, ngẩng đầu ưỡng ngực,Ứng Nhang dung đi qua trước mặt hắn.
"Lý Nhị Nha, cô chưa quẹt thẻ." Giọng Ứng Nhan vừa lúc vang lên.
Ding, tôi nghe thấy âm thanh của hi vọng đang tan biến. Ai da da, đem hi vọng kí thác lên cô nàng An An mỗi ngày phải thức nhờ tiếng chuông điện thoại gọi tới quả nhiên là sai lầm.
Tôi quay đầu, lễ phép mỉm cười, "Quản lý Ứng, thẻ của tôi để quên trong ngăn kéo, tôi quẹt liền đây."
Một trăm tệ bỏ biển mất rồi! Coi như thua vài ván mạt chược đi. Nửa năm qua, tôi chỉ đi muộn một lần, khoảng cách tới lúc bị đuổi việc vẫn còn rất xa.
Tôi theo phía An An đang cầm thẻ trong tay, chạy về máy thu tiền chuẩn bị quẹt thẻ, đang chuẩn bị chụp mông chạy lấy người thì Ứng Nhan lại mở miệng, lần này hắn trưng ra khuôn mặt cậy già, vô cùng thâm thúy nói: "Tiểu Lý à, người trẻ tuổi sống cuộc sống phong phú một chút cũng tốt, nhưng cũng đừng để ảnh hưởng tới công việc."
Cái gì??? Tôi quay đầu khó hiểu, nhìn lão Ứng Nhan kia phá lệ cười đến ý vị thâm trường, cái cặp mắt hoa đào thường ngày giờ híp thành đôi mắt hồ ly, một thân mỹ nam hoàn hảo đã bị hắn lãng phí thành ông bác đáng khinh.
Không chờ tới khi tôi hiểu, ánh mắt Ứng Nhan nhìn ở sau lưng tôi tự nhiên biến đổi thần sắc, bộ dạng bác già đáng khinh biến mất, thay vào đó là bộ dạng thanh niên tài tuấn phong độ. Tôi thấy thanh niên tài tuấn đi lên phía trước, vòng qua tôi, nhiệt tình mở miệng: "Hồ tổng, cô tới rồi, về chuyện cải cách việc trừ lương của nhân viên, tôi muốn thảo luận lại với cô một chút, khi nào thì cô rảnh? Tôi đem văn bản qua cho cô."
"Chào Hồ tổng ạ." Tôi lặng lẽ đem thẻ giấu vòng lòng bàn tay, quay đầu về phía tổng giám đốc mỹ nữ chào hỏi.