"Đừng làm rộn?" Tôi vừa nghe lời anh, giận dữ dồn thành một cục, hung hăng vung tay, "Ai rảnh mà làm rộn với các người? Anh mang em gái anh biến đi là vừa."
Trình Gia Gia không chịu buông tay, chỉ chán nản không thôi: "Anh không phải nói em làm rộn, Nha Nha, em đừng nóng, anh chỉ nói chúng ta đừng thế này nữa, chuyện Tiểu Thanh với Thôi Nam anh sẽ xử lý, em tin anh, anh sẽ không để chúng tới làm phiền em nữa đâu."
Tin anh? Tôi cười khục khặc: "Trình Gia Gia, anh muốn tôi tin anh, sao anh không tự hỏi vì sao tôi không thể tin anh hả, anh rốt cục đã giấu tôi biết bao nhiêu việc rồi, anh nhìn tin nhắn của em gái anh kìa, nó có chìa khóa nhà anh, anh không phải đã nói là không mang phụ nữ về nhà, ngay cả em gái cũng không được sao? Vậy chuyện gì đã xảy ra? Có phải anh nói dối nhiều lắm rồi không, cho nên mình đã nói gì cũng không nhớ được nữa?"
"Không có, Tiểu Thanh không hề có chìa khóa nhà anh." Trình Gia Gia mới đầu kiên quyết thề thốt phủ nhận, sau lại nghĩ tới điều gì, lại níu lấy tôi lắc lấy lắc để, như muốn nhét lời mình vào đầu tôi: "Nó nhất định là lấy bên chỗ Thôi Nam, hồi đó anh có đưa chìa khóa cho Thôi Nam. Nha Nha, anh không có, anh thật sự không có mang phụ nữ về qua đêm mà, Tiểu Thanh cũng chỉ theo Thôi Nam qua chơi một hai lần thôi."
Có lẽ lời Trình Gia Gia nói là thật, nhưng hiện tại tôi mệt mỏi quá rồi, thật sự không phân biệt được câu nào anh nói là thật, câu nào là giả, tôi nhìn nhìn đồng hồ treo trên vách tường, lại bị muộn, sau khi hẹn hò với anh, số lần đi trễ của tôi tăng vọt vượt mức quy định, may mà Ứng Nhan đã đi tập huấn rồi, hẳn hôm nay sẽ không ai đi kiểm tra chuyên cần.
Tôi nhìn Trình Gia Gia: "Mặc kệ anh mang hay không mang, việc này khiến tôi rất khó chịu, đặc biệt là em gái anh, ngày hôm qua anh say không hề biết cô ta ăn nói đến thế nào, dù sao tôi cũng không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa, cố ở lại bên anh, chỉ khiến tôi thấy mình bị dối trá lẫn lừa gạt."
"Cái con bé chết tiệt kia, là phá chuyện gì nữa?" Trình Gia Gia giận điên rồi, gân xanh trên trán nổi lên, anh buông lỏng tay tôi, quơ lấy điện thoại bấm số Gia Thanh.
Con bé chết tiệt kia, con bé chết tiệt kia, trong lòng tôi có chút chua, xưng hô thế này nói lên vấn đề rất rõ ràng, anh đúng là nổi giận thật, nhưng trong lòng vẫn xem cô ta như con nít chưa hiểu chuyện, đối với dạng nhi đồng này, anh sẽ giận điên, sẽ mắng té tát, nhưng trong lòng vẫn không cho rằng nó rồi tệ, chỉ biết nó là con nít, nó không hiểu chuyện.
Hay là thôi đi, mắt tôi lại nhìn đồng hồ trên tường, muộn quá, cũng nên nói cho rõ ràng, tôi phải đi rồi.
Ừm, tóm lại vẫn nói thật rõ ràng là tốt nhất, tôi hít mạnh một hơi sâu, nói: "Chúng ta chia tay đi."
Trình Gia Gia vừa mới bấm xong dãy số, nghe thế thì cứng người lại, anh vẫn không nhúc nhích mà đứng ngây ra, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Trong điện thoại truyền tới giọng mềm mại dễ nghe của Gia Thanh: "Anh Gia Gia ------"
Trình Gia Gia giống như bị kim châm, lập tức bấm ngắt máy.
Tôi lắc đầu, thừa dịp anh ngớ ra, nhanh chóng xoay người, mang giày, ra cửa. "Đừng tới tìm tôi, thời gian này tôi sẽ ở nhà bạn, anh tìm không được đâu, còn có, càng đừng tới công ty tìm tôi, nếu anh không muốn tôi vì tránh anh mà đổi cả công việc của mình."
Tôi không biết Trình Gia Gia có đuổi theo tôi hay không, tôi chạy xuống lầu trước, vừa lúc ngồi lên được xe buýt trước tiểu khu, thuận lợi tới công ty.
Tôi thực bội phục mình, thời khắc mấu chốt, tôi lại là một Tiểu Cường. Cả ngày này, tôi gọn gàng ngăn nắp sắp xếp lại tất cả hạng mục, phái cậu thực tập sinh Tiểu Vương kia đi vòng vòng, hiệu suất làm việc so với bình thường cao hơn gấp mấy lần, Ứng Nhan nếu ở đây chắc sẽ mừng hết biết.
Đại tỷ An An vẫn thật trượng nghĩa như thế, ngồi ăn trưa nghe tôi xì xào một hồi, lập tức tống bạn trai mình về nhà chồng chỉ bằng một cú điện thoại, tôi bắt đầu cuộc sống tá túc An An.
Buổi tối đầu tiên, An An với bạn trai mình ra ngoài chọn sofa cho nhà mới, tôi nằm trên giường nhịn không được lại nhớ tới anh những mười lần, trong đó có tới năm lần bất giác lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, đương nhiên cuối cùng tôi vẫn nhịn được, mặt khác, điện thoại di động của tôi khóa cả một ngày.
Buổi tối thứ hai, An An bồi tôi tâm tình, tôi thành công giảm đi số lần nhớ nhung anh, chỉ nhớ năm lần, cũng không lôi di động ra, vẫn tắt máy cả một ngày như trước.
Ngày thứ ba, bạn trai An An giữa rịt lấy cô ấy, lôi cô ấy đi xem phim. Tôi nhớ anh năm lần, không động vào di động, vẫn tắt máy cả một ngày.
Ngày cuối tuần đầu tiên, tôi cùng An An đi dạo phố, cùng cô ấy xem áo cưới, sau đó nối gót cô ấy đi ăn thịt nướng, nhớ tới anh hai lần, buổi sáng mơ hồ tỉnh thì tắt máy, đêm ngủ lại bật lên.
Một tuần này, Trình Gia Gia gọi điện cho tôi, đi tìm An An, thậm chí còn tới chỗ An An, An An khuyên tôi, Lục Tử cũng nói đỡ với tôi, Trình Gia Gia lần này đúng là giận lôi đình, hung hăng giáo huấn Tiểu Thanh một trận, Lục Tử còn cảm thán nói, không ngờ anh có thể hung dữ với Tiểu Thanh đến thế, Tiểu Thanh bị anh mắng tới khóc váng lên chạy đi.
Tôi không nói, không có nghĩa tâm tôi không động, không phải vì lòng tôi cứng rắn, tôi không muốn quay đầu, vì tôi với anh hiện giờ không chỉ đơn giản như thế. Trình Gia Gia vì tôi mà nghiêm khắc dạy dỗ Gia Thanh, nhưng mà mắng một lần, thì còn có lần sau, còn mắng sao, cô ta cuối cùng cũng vẫn là em gái anh, đây là quan hệ huyết thống không cắt đứt được, tình yêu và tình thân cùng đấu đá nhau, dù tình yêu có thắng, thì sao đó cũng bại dưới tình thân. Huống hồ hiện tại tín nhiệm giữa tôi và anh cũng không còn.
Một tuần sau, Ứng Nhan đi tập huấn về, bắt đầu an bài tiệc rượu cuối năm. Công ty chúng tôi tới cuối năm sẽ làm hai bữa tiệc lớn, một lần là tiệc rượu tạ lễ với khách hàng, tham gia tiệc rượu toàn bộ đều là khách hàng của công ty, loại tiệc này đúng là làm người ta mệt chết, an bài chỗ làm tiệc, tiết mục giúp vui cho bữa tiệc, đến chất lượng đồ ăn trong bữa tiệc, nhân viên bồi rượu, không thể để xảy ra sơ sót nào, phải làm cho cả khách và chủ đều vui vẻ, mỗi lần tổ chức loại tiệc rượu này, lãnh đạo các phòng ban đều như lâm vào đại địch, toàn lực ứng phó. Một lần khác thì là đãi nhân viên trong nội bộ công ty, nghe nói là vì để tăng thêm tính đoàn tụ, loại tiệc rượu này được gọi là ăn cơm tất niên, tiệc này tương đối nhẹ nhàng, đồng nghiệp lúc đó tận tình nâng cốc chúc mừng nhau, làm loại tiệc này chỉ cần cung cấp đồ ăn đồ uống ngon là ổn.
Lúc này đây chúng tôi đang chuẩn bị cái tiệc đãi khách hàng kia, bốn ngày tiếp theo, đến lượt tôi bị Ứng Nhan sai phái đi vòng vòng, dù tôi có giống như Tiểu Cường thì cũng mệt muốn gục luôn, mỗi ngày vừa mở mắt là hốt hoảng chạy như sợ muộn, vội vàng tới công ty xong thì một khắc cũng không ngừng chạy, mãi cho đến chín giờ tăng ca xong mới lết thây về lại chỗ An An, ngay cả sức tắm rửa cũng trôi đi sạch bách.
Như thế cũng tốt lắm, càng vội càng tốt, mỗi ngày đều có thể máy móc bận rộn, rồi mệt mỏi, có thể chẳng muốn làm gì, vừa lên giường đã vùi đầu ngủ, cuộc sống đơn giản thế này khiến tôi rất hài lòng. Cảm ơn Ứng Nhan, nhờ hắn yêu cầu nghiêm khắc mà tôi mới nhận thấy điểm tốt của công việc.
Tôi nhìn trên danh sách tham gia tiệc rượu thì thấy có tên mình, tôi nào giờ có tham gia loại tiệc này đâu, đây đều là chuyện của lãnh đạo và phòng nghiệp vụ, phòng nội vụ, nhưng trong công ty không biết từ đâu tuyền ra tin tôi uống rất cứng, tôi nghe Tiểu Lý nói, là Thọ Phương Phương dốc hết sức đề nghị tôi với Hồ tổng, để cho mấy cô gái trẻ biết uống bọn tôi lên bàn tiệc làm xôm tụ không khí.
Tuy rằng tôi biết, mấy ông già trên bàn rượu rất thích mấy thể loại này, mấy cô gái trẻ xinh đẹp cùng uống rượu có thể khiến bọn họ vui hết sẩy, nhưng trong lòng tôi vẫn ân cần thăm hỏi chín đời tổ tông Thọ Phương Phương, xôm tụ cái đầu cô á, mấy cô gái trẻ mà lên bàn rượu, chính là đi nịnh hót mấy ông già đó còn gì, cũng là để bọn họ chòng ghẹo.
Ý tứ cô ta tôi còn không biết rõ sao, chẳng phải là muốn tôi xấu mặt sao, mợ nó, con nhỏ này đúng là xấu tính, Ứng Nhan không thích thì sao chứ, mợ nó sao lại đổ lên đầu tôi, giận chó đánh mèo đẹp mặt lắm đấy à.
Tiểu Lý đồng tình nói cho tôi biết, lần này Hồ tổng đã quyết định, thì đến Ứng Nhan cũng không giúp được tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khi lên sàn thì linh hoạt một chút, nhìn tình thế mà tùy cơ ứng biến.
Sau bốn ngày khẩn trương chuẩn bị, tiệc rượu tạ lễ cuối năm của công ty tôi cũng bắt đầu rồi. Hôm nay tôi với Ứng kinh phải đi kiểm rượu với khách sạn, kiểm tra khâu chuẩn bị tiệc thật chu toàn, đừng nhìn Ứng Nhan bình thường keo kiệt hà khắc, người trong công ty đi về quên tắt đèn cũng bị hắn lôi ra nói, thế mà thời khắc mấu chốt hắn sắp xếp vô cùng thỏa đáng, tiệc rượu bất luận là nơi tổ chức, đến tiết mục giúp vui, hắn đều rộng lượng, gắng đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Tầm năm giờ, khách bắt đầu lục tục đến, tôi cùng Ứng Nhan đứng ở cửa hội trường tiếp khách, nhìn sảnh đèn đuốc sáng trưng hoa lệ, cùng một đống khách hàng khí độ khinh người, không hiểu sao trong lòng tôi có chút khẩn trương.
Lần thứ hai tôi từ nhà vệ sinh trở lại hội trường, thì Ứng Nhan quay đầu nhìn nhìn tôi, bỗng dưng nhẹ nhàng nói một câu: "Để cửa đây được rồi, đi theo tôi."