"Không cần." Tôi vung tay, nhưng bỏ không ra, Trình Gia Gia thật sự nắm rất chặt.
Anh luôn chủ trương tự cho mình là đúng, mình muốn thế nào thì là thế đó. Oan ức ngộp trong lòng không có chỗ phát tác của tôi ngày hôm qua, không khỏi bùng lên thành ngọn lửa lớn, sức cũng quật cường lên, ngày hôm nay tôi không muốn anh đưa tôi đi, nên nói bừa, hung hăng uy hiếp anh: "Anh nếu không buông ra, nhất quyết muốn một quyết định, thì tôi có thể cho anh một cái ngay lập tức."
Trình Gia Gia nghe vậy ngay lập tức ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch không thể tin nổi nhìn tôi, đồng thời rụt nhanh tay lại như bị điện giật, lần trước lúc anh mới bị nước mì nóng đổ vào tay cũng không rụt lại nhanh như thế. Tầm mắt anh dừng lại trên người tôi một hồi, rốt cục di chuyển, cuối cùng anh tựa vào ngạnh cửa không nói lời nào, từ từ tránh đường cho tôi đi.
Vứt lại Trình Gia Gia đang cúi đầu ở ngạnh cửa, tôi đóng sầm cửa lại. Tôi thấy tôi cũng chẳng phải kẻ vô tư khoan dung gì, thấy Trình Gia Gia ở ngạnh cửa chật vật rút tay về, tôi có chút hả dạ, sớm biết thế này, thì ban nãy đã làm rồi, sao lại chờ đến tận giờ vậy chứ.
Kỳ thật tôi biết tôi đây nói lời không nên, có thể bị lời chia tay này uy hiếp được, chẳng qua là vì trong lòng đối phương có tình mà thôi, chỉ có thể thương tổn người có tình, còn với người vô tình, chia tay thì chia tay, không tổn thương mảy may. Cũng như mấy cô gái xêm xêm tuổi tôi, phần lớn đều chưa tu luyện tới nơi, cãi nhau thường thường không để tổn thương người khác, mà thật ra muốn thông qua cái sự thờ ơ của anh ta để xác nhận lại tình cảm đối với mình.
Trình Gia Gia không đuổi theo tôi, đại khái là bị lời uy hiếp của tôi hù cho sợ. Tôi một mình ngồi xe tới công ty, buổi sáng cãi nhau với Trình Gia Gia một trận, đã trễ rồi, tôi đến công ty thì đã qua giờ làm việc nửa tiếng, tôi nghĩ bét nhất cũng bị Ứng Nhan trừng mắt đẩy ra cửa, ai ngờ văn phòng to như vậy cũng chỉ có mình thực tập sinh Tiểu Vương ngồi trước máy vi tính.
Tiểu Vương thấy tôi, vội vàng nhấp nhấp chuột, thần sắc hơi mất tự nhiên, tay chân luống cuống đứng lên, tôi như thấy được bộ dạng hốt ha hốt hoảng của mình trước kia khi bị Ứng Nhan vuốt gáy, dù trong lòng đang phiền não, tôi cũng bị Tiểu Vương chọc cười.
Để cho Tiểu Vương không trưng ra cái biểu cảm bối rối đó nữa, tôi quay đầu nhìn vào túi xách, nhìn chừng Tiểu Vương đã đóng cửa sổ đó hoàn toàn rồi mới bước tới trước bàn mình, thuận miệng hỏi cậu ta: "Sao lại chỉ mình cậu ở đây? Tiểu Lí không có ở đây à?"
Phản ứng của Tiểu Vương thật không tồi, vừa nãy cậu ta hoảng hốt, sắc mặt thật lộ liễu, hiện tại đã phục hồi tinh thần, trả lời rất khéo: "Đi họp rồi ạ, Tiểu Lí đưa ảnh đi, hai người ban sáng không tới công ty, đi thẳng sang tổng công ty luôn." Cậu nhóc này, đoán lòng người khá ghê, thấy tôi đến muộn, cũng không nhiều lời gì, chỉ là sau khi trả lời xong vấn đề của tôi lại vu vơ bồi thêm một câu buổi sáng không có đến, vừa đáp lời tôi, vừa giải quyết gút mắc trong đầu tôi.
Vừa nghe nói Ứng Nhan đi vắng, tôi quả nhiên thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc này, nếu còn xuất hiện một cái bản mặt ôn thần đen thui như thế, tôi thật muốn chết cho xong. Ứng Nhan một khi không ở trong phòng thì việc cũng ít đi thiệt nhiều, bình thường chỗ này lui lui tới tới không dứt những người tìm Ứng Nhan làm việc, ngày hôm nay Ứng Nhan đi vắng, mấy người đó cũng tùy thời biến mất, trong phòng im lặng cực kì, cũng chỉ còn mình tôi với Tiểu Vương nhàn rỗi, Tiểu Vương vờ cầm quyển sách nhìn nhìn, còn tôi thì tâm loạn như ma suy nghĩ viển vông.
Trong lúc tôi đực mặt ra thế, thì điện thoại di động reo, trong phòng làm việc tĩnh lặng có vẻ chói tai vô cùng, tôi giật thót, bản năng nghĩ là của Trình Gia Gia gọi đến, tôi do dự một chút, rồi vẫn thò tay vào hộc lấy túi xách ra. Cũng không chờ tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, chuông reo hai tiếng đã dứt, trong danh sách gọi nhỡ quả nhiên có tên Trình Gia Gia. Anh cũng có lúc không dám gọi cho tôi sao, tôi nắm chặt di động trong tay, như thể nhìn thấy dáng vẻ anh do dự bấm số rồi lại cúp máy, lòng tôi có chút yếu ớt quái dị nổi lên, không biết mình đang hi vọng anh gọi tới, hay là không muốn nhận điện của anh.
Tiểu Vương đối diện ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, lại tiếp tục chúi đầu vào cuốn sách từ sáng tới trưa chưa hề lật được một trang, tôi cảnh giác thu hồi biểu cảm si ngốc kia đi, lấy điện thoại bỏ vào túi, rồi lấy túi bỏ lại vào hộc, khi đóng hộc tôi bất giác ngừng lại, rồi lại lấy điện thoại trong túi ra, để lên bàn.
Vẻ yên lặng trong phòng làm việc đã trở lại, tầm mắt tôi rơi xuống chỗ cái điện thoại, nó cũng im lặng nằm trên bàn, này, cái văn phòng này hình như im lặng hơi quá thì phải. Như muốn phản đối suy nghĩ của tôi, trong lúc tôi ngẩn người nhìn chằm chằm cái di động, thì nó lại lần nữa reo lên, tôi vồ một phát đã tóm được nó, không thèm nhìn màn hình hiển thị đã bấm nút nghe.
"Lý Nhị Nha, tôi hôm nay bắt đầu tham gia một khóa huấn luyện, cần một tuần, liên hoan cuối năm phải chuẩn bị trước một tháng, cô đi các khách sạn tham khảo trước giá đồ ăn thức uống thuê sảnh các thứ, bảo bọn họ soạn một bảng giá và thực đơn thức ăn gửi sang đây cho tôi." Nghe thấy giọng Ứng Nhan giải quyết việc chung trong điện thoại, lòng tôi ngừng lại một chút, rốt cục cũng có xíu thất vọng.
Ứng Nhan phân phó công việc đến tận ngày chủ nhật, ngừng lại, như nhận thấy tinh thần tôi đang đâu đâu: "Làm sao vậy, có chuyện gì?"
Tôi tỉnh táo lại, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, không thể vì tình cảm nhất thời mà ảnh hưởng tới công việc, tôi lập tức cung kính trả lời: "Không có ạ, tôi lập tức đi liên hệ với khách sạn."
Ứng Nhan ở bên kia do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng với giọng điệu đặc trưng: "Như vầy đi, buổi chiều tôi gọi Tiểu Lí về giúp cô, cô có việc gì thì có thể hỏi anh ta."
Nghe xong chỉ thị của Ứng Nhan, tôi hỏa tốc bắt đầu hành động, chỉ huy Tiểu Vương tuần một vòng giới khách sạn, phong cách trước nay của Ứng Nhan là yêu cầu giá rẻ vật đẹp (-.-), Tiểu Vương tìm được bảng giá, tôi bắt đầu so sánh giá cả từng thứ đồ ăn thức uống, một ngày này lập tức trôi qua, người thì vội, tôi cũng không còn sức mà suy nghĩ linh tinh tầm phào, một ngày này của tôi quả thật rất yên ổn.
Tôi thấy giờ giấc cũng sắp tới tan tầm rồi, đứng lên đi tới cửa sổ, kéo mành xuống, thấy xe Trình Gia Gia đang lẳng lặng đậu ở con đường trước cửa công ty.
Tôi lập tức đau đầu, tôi còn chưa nghĩ ra được phải đối diện với Trình Gia Gia như thế nào, nếu anh chỉ là hứng lên trêu đùa tôi cho vui, tôi dù tức giận đến thế nào, thì cũng sẽ có lúc nguôi giận, nhưng hiện tại tôi lại không biết lời anh nói có thật hay không, có phải anh với chuyện của em gái anh thật không hề liên quan nhau không, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy anh đối với tôi là thật lòng, chỉ là lời nói của Thôi Nam như mọc rễ trong lòng tôi, nhổ đi chẳng được, thường xuyên làm tôi nghẹn ứ khó chịu.
Hơn nữa, dù anh có nói thật đi, thì giữa tôi và anh lại chen thêm vào mối quan hệ với Thôi Nam và em gái anh, chuyện này thật khiến đầu tôi to ra như cái đấu, quan hệ khó chịu đựng như thế, tôi làm sao mà chung sống được với Thôi Nam và em gái anh chứ, chẳng lẽ muốn tôi thật sự nhận em chồng sao, còn Thôi Nam nữa, anh ta rất có khả năng sẽ thành em rể của chúng tôi.
Chuyện này, tôi vừa nghĩ đến thì đầu đã đau, cái này là loại sự tình gì thế hả, chẳng lẽ muốn tôi thực sự trở thành người nhà với Tiểu Thanh và Thôi Nam sao? Chuyện này quá hoang đường, tôi chả tưởng tượng nổi bộ dạng của mình khi mỗi ngày phải đối mặt với Tiểu Thanh và Thôi Nam, hơn nữa cô Tiểu Thanh kia chưa hề gặp mặt mà đã lên mạng chửi tôi ầm lên như thế, nếu tôi thực sự làm chị dâu cô ta, ngày của tôi làm sao tử tế trôi qua cho được.
Giờ tan sở tới, tôi còn lề mề trong phòng làm việc, Tiểu Vương là người mới, tôi không đi, cậu ta cũng ngượng không dám đi trước, Tiểu Vương nhìn tôi không có ý đi ra, rất chịu khó chạy tới nói: "Chị Nha Nha, chị còn việc gì nữa, em với chị cùng làm."
Tôi nhanh chóng xua tay, thuận miệng bảo: "Không có gì không có gì, chị với An An có việc riêng, hẹn nhau về, em về trước đi, chị ở lại chờ chị ấy một chút."
Tiểu Vương nghe lời đi mất, trong phòng làm việc chỉ còn lại có mình tôi, tôi lại lề mề thêm một lát, thật sự không ngồi yên được, vẫn cứ đi xuống đi, tôi thì trốn đi chỗ nào được, dù gì cũng phải về nhà, kiểu nào cũng phải thấy anh thôi, tôi xách túi chuẩn bị về.
Tay tôi còn chưa đụng tới nắm cửa, thì cửa đã bị đẩy ra, khuôn mặt tươi cười của An An hiện ra ngoài cánh cửa: "Nha Nha, chuyện gì thế? Tiểu Vương nói cô đang đợi chị."