27.
Khi tôi thức dậy, tôi thấy bầu trời đã sáng.
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh không một chút tạp chất. Harry Potter fanfic
Đúng lúc này, Bùi Lạc mở cửa bước vào.
“Ăn cháo đi.” Mùi cháo thơm xộc vào chóp mũi tôi.
Tôi mân mê chiếc thìa, cố gắng làm nguội cháo một chút.
“Nam Tô.” Giọng nói của Bùi Lạc vang lên trên đầu tôi.
“Ừm.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Em có nhớ tối qua anh đã nói gì không?”
“……”
Thấy tôi không trả lời, Bùi Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.
"Anh thích em, Nam Tô."
"Keng!"
Tiếng thìa chạm vào thành bát.
“Khi nào?” Tôi ngơ ngác nhớ lại, rồi bối rối hỏi: “Tại sao?”
Tô Thanh Thanh vẫn ở đây, anh ấy sao có thể thích tôi?
Trong mắt Bùi Lạc hiện lên một tia thất vọng.
“Anh không biết anh đã yêu em từ khi nào, có lẽ là trong suốt hai năm không có em, hoặc thậm chí lâu hơn. Nhưng khi đó, anh thật ngu ngốc, chỉ muốn tự do, thậm chí còn không để ý đến tình yêu. "
"Lúc trên máy bay về nước, anh biết em đến nhà Tô nên anh đi theo em, anh chỉ muốn gặp em thôi."
"Nam Tô, em rất rất tốt. Em giỏi hơn những người khác. Là do anh không tốt với em."
Bùi Lạc hiếm khi nói nhiều lời như vậy cùng một lúc, nên tôi im lặng nhìn anh ấy.
"Vậy Tô Tô, em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?" Anh quỳ một gối trước ghế sô pha, thật lòng hỏi.
Trước khi tôi mười tám tuổi, tôi hy vọng bố tôi sẽ về nhà gặp tôi.
Sau khi bước sang tuổi mười tám, tôi cầu nguyện rằng Bùi Lạc sẽ thích tôi.
Sau này, số phận đã nói với tôi một cách phũ phàng rằng tất cả đều là gượng ép.
Hôm nay Bùi Lạc nói với tôi rằng anh ấy thích tôi.
Tôi cúi xuống và lắc nhẹ đầu.
Sắc mặt của Bùi Lạc tái nhợt.
"Bùi Lạc, chuyện em thích anh đã qua lâu rồi, em không muốn nhìn lại."
28.
Tôi miễn cưỡng nhận bó hoa từ tay anh chuyển phát, nhìn những bó hoa chen chúc nhau trong phòng khách, cảm thấy có chút bất lực.
“Vậy lần này anh sẽ nghiêm túc theo đuổi em.”
Ngồi trên ghế sofa, lời nói của Bùi Lạc một tuần trước dường như vẫn văng vẳng bên tai.
Gửi hoa, ăn uống, xem phim. Phương pháp theo đuổi của Bùi Lạc đã quá lỗi thời nhưng anh chưa bao giờ chán nó.
Tôi có thể từ chối bất cứ điều gì khác, ngoại trừ việc gửi hoa, mỗi lần tôi muốn từ chối, anh chàng chuyển phát trông như đang khóc nên tôi đành chịu thua.
Tôi đặt những bó hoa lại với nhau và ngắm nhìn những bông hồng mỏng manh.
Tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, đây là loài hoa mẹ tôi yêu thích nhất.
Ngày giỗ của mẹ đang đến gần.
Tôi xin nghỉ ở công ty một ngày và lái xe đến Nam Sơn.
Con đường ngày xưa vắng vẻ nay lại náo nhiệt vô cùng, tôi cau mày dừng xe.
Đó là gia đình của Tô Thanh Húc.
Tề Nhạc chặn trước xe hơi, trừng mắt nhìn Tô Thanh Húc, trong khi Tô Thanh Thanh ôm cánh tay Tô Thanh Húc với gương mặt đầy nước mắt.
Khi đến gần, tôi nghe được lời nói của Tô Thanh Thanh.
“Bố đừng lên núi gặp người đó, mẹ sẽ buồn đấy.”
"Xin lỗi." Tôi bước tới chỗ họ tay cầm một bó hoa hồng đỏ.
Tô Thanh Húc nghe thấy giọng nói của tôi liền quay người lại, ông ta đang ôm một bó hoa cúc trên tay.
Ông ta thực sự đã đến gặp mẹ tôi.
Nhìn thấy tôi tới, Tề Nhạc càng mất bình tĩnh hơn: “Theo tôi về nhà, tôi sẽ không bao giờ để ông lên núi gặp bà ấy nữa.”
"Tề Nhạc, bà làm loạn đủ chưa?" Tô Thanh Húc ngăn bà ta lại.
"Không! Ông dám nói ông không còn nhớ Nam Nguyệt? Vậy tại sao ngay cả trong mơ ông cũng gọi tên bà ta? Tô Thanh Húc, tôi là ai?"
Khi nghe tên mẹ tôi được gọi từ miệng Tề Nhạc, tôi cảm thấy rất khó chịu.
“Này.” Tôi uể oải gọi.
Tề Nhạc không hiểu gì quay sang nhìn tôi, tôi dùng sức đập nát bó hồng trong tay.
Gai hoa hồng cào xước một bên mặt Tề Nhạc, để lại một vệt máu mờ mờ.
Tô Thanh Thanh hét lên và chạy đến chỗ mẹ cô ta.
"Nam Tô, cô đang làm cái quái gì vậy?" Tô Thanh Húc đứng ở trước mặt tôi, tức giận gầm lên.
“Tôi chỉ dạy cho bà ta một bài học, để bà ta biết rằng có một số người, bà ta không đủ tư cách để gọi tên.” Tôi lạnh lùng nhìn Tô Thanh Húc.
Có lẽ bị thái độ của tôi khiêu kích, Tô Thanh Húc đột nhiên giơ lòng bàn tay lên.
"Chú Tô."
Không biết Bùi Lạc đến từ lúc nào, anh ấy đứng trước mặt tôi, một tay nắm lấy cổ tay Tô Thanh Húc và đẩy mạnh.
Tô Thanh Húc loạng choạng vì sức mạnh của Bùi Lạc.
"Bố!" Tô Thanh Thanh kêu lên, sau đó mặt đầy nước mắt nhìn Bùi Lạc, "Bùi Lạc, anh đang làm gì vậy?"
Bùi Lạc phớt lờ cô ta và quay lại nhìn tôi.
“Dì sẽ tức giận nếu biết em vứt hoa tặng dì đi.”
“Bà ấy có lẽ sẽ vui nếu biết em ném nó vào mặt Tề Nhạc.” Tôi bình tĩnh nói.
Bùi Lạc nhìn tôi với ánh mắt đầy bất lực: “Anh cũng mang theo một bó hoa, anh cho em mượn trước.”
Bùi Lạc ôm bó hoa hồng giống với của tôi trên tay.
Tôi lặng lẽ cầm bó hoa đi lên núi.
29.
Mộ mẹ tôi ở lưng chừng núi, từ đây vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chân núi.
Tôi đặt bó hoa trước mộ bà ấy.
"Tô Thanh Húc đang ở đây." Tôi thì thầm.
Bầu trời im lặng không có phản ứng.
Tôi nhún vai: “Con biết mẹ không muốn gặp ông ta nữa nên con không cho ông ta đến đây”.
Im lặng một lúc, tôi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh, suy nghĩ một lúc mới nói: "Bùi Lạc cũng đang ở đây, anh ấy tặng mẹ những bông hoa này, mẹ có muốn gặp anh ấy không?"
Một cơn gió thổi qua, vài cánh hoa bay trong gió, tôi nắm lấy một cánh hoa và giữ chặt trong tay.
"Con biết rồi."
Tôi đi xuống núi, nhìn đám người trước mặt rồi đi thẳng đến trước mặt Tô Thanh Húc.
"Bố."
Đã nhiều năm không gọi như thế này, ngay cả lời nói cũng có chút lúng túng.
"Con xin bố, xin bố đừng đến nữa." Tôi dừng lại, rồi nói tiếp: "Bà ấy không muốn gặp bố, nhìn thấy bố, bà ấy sẽ không thoải mái đâu."
Tô Thanh Húc nghe xong cứng đờ, như thể trong phút chốc đã già đi nhiều tuổi.
Nhưng tôi đã nhắm mắt làm ngơ và đi thẳng tới chỗ Bùi Lạc.
"Lên đó với em đi."
“Được.” Giọng Bùi Lạc rất nhẹ.
30.
Khi đến sườn núi, tôi nhìn xuống và thấy Tô Thanh Húc đang chậm rãi đi về phía xe.
Mặt trời đang lặn về hướng Tây, lưng ông ấy hơi cúi xuống.
Nó khác với tất cả hình bóng mà tôi nhìn thấy thời thơ ấu.
"Dì Nam, con là Bùi Lạc, con đã quay về." Bùi Lạc ngồi thẳng trên lề đường trước mộ với vẻ mặt nghiêm túc.
Cư xử tốt một cách khó hiểu.
Tôi bật cười.
Tôi cũng ngồi bên cạnh Bùi Lạc, nhìn bia mộ đột nhiên nói: "Mẹ, Bùi Lạc hối hận rồi, anh ấy nói thích con, muốn theo đuổi con."
Bùi Lạc quay lại nhìn tôi, tôi nói tiếp: “Con không biết có nên đồng ý với anh ấy hay không, nên con sẽ hỏi mẹ. Khi cơn gió tiếp theo thổi qua, nếu số cánh hoa bị thổi xuống là số chẵn, con sẽ đồng ý với anh ấy, còn không, thì mẹ nói với Bùi Lạc đừng bao giờ tìm con nữa, được không?"
"Nam Tô..." Bùi Lạc đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
“Suỵt” tôi chỉ về phía trước, “Mẹ em đang suy nghĩ.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi Lạc, ngồi im lặng chờ gió thổi.
Khi tôi đối đầu với Tô Thanh Húc, Bùi Lạc lại đứng trước mặt tôi. Giống như cái đêm mẹ tôi qua đời, sẽ là nói dối nếu nói tôi không cảm động.
Nhưng hai năm nay mọi chuyện khuấc mắc trong lòng tôi, tôi không thể dễ dàng bày tỏ sự tha thứ của mình.
Gió thổi tới, cuốn theo những cánh hoa bay lơ lửng trên bầu trời, Bùi Lạc lo lắng đứng dậy.
"Một cánh, hai cánh... chín cánh." Bùi Lạc cúi đầu nhìn xung quanh, không muốn ngẩng đầu lên.
“Chín cánh?” Tôi cũng chậm rãi đứng dậy.
Bùi Lạc phớt lờ tôi và bước vào bãi cỏ để tiếp tục tìm kiếm.
“Bùi Lạc.” Tôi nhẹ nhàng gọi anh ấy.
“Nhất định còn một cánh!” Bùi Lạc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt khẩn cầu: “Tô Tô, để anh tìm tiếp.”
Gió không mạnh, tôi thấy rõ ràng không có cánh hoa nào bay trên cỏ.
"Bùi Lạc, quay lại đây."
Động tác tìm kiếm của anh dừng lại, sau đó anh từ từ dừng tay, bước ra khỏi bãi cỏ và bước đến gần tôi, với ánh mắt đau đớn vô vọng.
"Không tính, Tô Tô, anh không thể buông tay, anh sẽ không bao giờ buông tay."
“Ừm.” Tôi cúi đầu.
Mẹ tôi từng dạy tôi một phương pháp, khi tôi gặp khó khăn, tôi có thể thử tung một đồng xu, tuy nhiên không thể để đồng xu quyết định suy nghĩ của tôi, nhưng khoảnh khắc đồng xu rơi trở lại tay tôi thì câu trả lời tôi mong muốn sẽ là rất rõ ràng.
Tôi từ từ mở tay về phía Bùi Lạc, trong tay tôi là một cánh hoa hồng nhăn nheo và khô héo.
Đây là thứ tôi đã cầm trên tay ngay sau khi lên núi.
“Mười cánh.” Tôi khẽ mỉm cười.
"Bùi Lạc, chúng ta thử xem."
31.
Từ Nam Sơn xuống, chúng tôi trở lại nhà Bùi.
Đêm khuya.
Bùi Lạc đưa tôi vào phòng anh ấy, lục lọi trong vali một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một chiếc hộp màu xanh.
Mở hộp ra, hai chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trong hộp nhung.
Đó là cặp nhẫn mà dì Diệp đã đặt cho chúng tôi khi chúng tôi đính hôn năm đó.
Sau khi Bùi Lạc rời đi, tôi điên cuồng tìm kiếm cặp nhẫn ở nhà nhưng không tìm thấy.
“Anh mang nó đi rồi à?” Tôi đưa tay chạm vào chiếc nhẫn.
Bùi Lạc đặt tay vào lòng bàn tay tôi, thấp giọng nói: “Hôm đó anh vội quá, không kịp sắp xếp, nhìn thấy chiếc hộp này liền bỏ vào vali bên cạnh.”
Thì ra là cùng Bùi Lạc ở chỗ này, tôi tưởng là mất rồi, nhìn chiếc nhẫn kim cương, không khỏi mỉm cười.
“Tô Tô, em có muốn đeo nó không?”
Giọng nói của Bùi Lạc trong trẻo và nhẹ nhàng, như đang dỗ dành.
Tôi nhìn Bùi Lạc chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, đã hai năm trôi qua, như không có gì thay đổi, nó vẫn vừa vặn.
“Chúc mừng sinh nhật, Tô Tô.” Sau khi đeo chiếc nhẫn nam còn lại vào tay, Bùi Lạc từ phía sau lấy ra một hộp trang sức nhỏ.
Bên trong là một chiếc trâm cài hình con bướm.
Đôi mắt của Bùi Lạc nóng bỏng và chân thật, phản chiếu toàn bộ con người tôi.
"Đừng là bông hồng bị nhốt trong lâu đài, hãy là con bướm tự do, anh sẽ luôn theo em."
Tiếng chuông quen thuộc vang lên từ tầng dưới.
Đồng hồ điểm mười hai giờ.
Ở tuổi hai mươi sáu, mọi chuyện dường như không còn tệ nữa.
(Hết toàn văn)