“Vì miếng băng keo cá nhân.” Dương Vĩ Thành nở một nụ cười thật tươi nhìn về phía Đoàn Tiểu Hy, hàm răng trắng tinh của cậu ta lại lộ ra bên ngoài.
Đoàn Tiểu Hy vờ như chẳng biết chuyện gì cả. Cô ngoắc mặt sang phía khác rồi nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Là của cô y tá đưa cho tớ và bảo tớ đưa cho cậu.” Đoàn Tiểu Hy nói xong liền lê chân bước đi tìm phòng học.
“Ờ” Dương Vỹ Thành lại tiếp tục ậm ừ gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng rời đi của Đoàn Tiểu Hy.
Đến bậc cầu thang, Đoàn Tiểu Hy bỗng nhiên dừng chân. Cô nhìn vào vết thương ở đầu gối rồi quay sang nhìn bậc cầu thang vừa dài vừa cao. Thang máy lúc này có rất nhiều bạn học đang xếp hàng đợi vả lại bây giờ cũng đã khá trễ nếu cứ đứng đợi thang máy thì có lẽ tiết học sẽ trôi qua mất thôi.
Không còn cách nào khác, Đoàn Tiểu Hy đành phải tự thân vận động. Cô đặt chân lên bậc thang gồ ghề vừa tính bước đi thì đã bị Dương Vỹ Thành ngăn cản.
Dương Vỹ Thành nắm chặt vào khủy tay của Đoàn Tiểu Hy. Cậu ta nhẹ nhàng cất giọng:
“Để tớ cõng cậu lên phòng học.”
Nhìn xung quanh có rất nhiều người qua lại Đoàn Tiểu Hy lại cảm thấy e ngại. Cô lắc đầu nhìn Dương Vỹ Thành.
“Không được!”
“Tại sao?” Dương Vỹ Thành thắc mắc hỏi lại ngay.
“Tớ tự đi được.”
Nói xong hết câu, Đoàn Tiểu Hy lặng lẽ di chuyển từng bước khó khăn lên trên bậc thang. Vết thương ở đầu gối cứ nhói lên mỗi khi Đoàn Tiểu Hy bước lên cao. Cô không còn cách nào khác chỉ có thể cắn răng chịu đựng và bước đi.
Dương Vỹ Thành nhìn thấy Đoàn Tiểu Hy di chuyển khó khăn như vậy trong lòng có chút bức rức. Dù gì tất cả chuyện này cũng do Dương Vỹ Thành gây ra, cậu ta nhất định phải chuộc lỗi.
Không cần sự đồng ý của Đoàn Tiểu Hy, Dương Vỹ Thành di chuyển từng bước đến gần cô rồi đưa tay bế người của Đoàn Tiểu Hy vào lòng. Thân người của Đoàn Tiểu Hy rất nhỏ bé, cô lại rất nhẹ cân cho nên Dương Vỹ Thành chỉ cần dùng một lực nhỏ là có thể nhấc bổng cô lên cao.
Mọi thứ diễn ra một cách quá bất ngờ khiến cho Đoàn Tiểu Hy không thể lường trước được. Dương Vỹ Thành vừa bế Đoàn Tiểu Hy lên cao đã làm cho phần đầu của cô bị đập thẳng vào lồng ngực của cậu ta một phát.
Đoàn Tiểu Hy chưa kịp nói câu nào đã bị Dương Vỹ Thành đe dọa:
“Yên lặng nếu không tớ ném cậu xuống bây giờ.”
Nói xong Dương Vỹ Thành lập tức di chuyển từng bước lên trên bậc thang cao ngồng. Phòng học ở tận lầu 5 nên có vẻ Dương Vỹ Thành sẽ hơi vất vả đây.
Đoàn Tiểu Hy nằm yên vị trong vòng tay rộng lớn của Dương Vỹ Thành. Cô như một con thỏ con rụt rè, nhút nhát nằm trọn vào trong lồng ngực của chủ nhân chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời nếu như làm trái ý sẽ bị trừng phạt ngay.
Tầng 1, tầng 2 rồi đến tầng 3…
Suốt quãng đường đi Đoàn Tiểu Hy đã nghe phải không ít lời bàn tán xôn xao từ các bạn học khác. Cô biết bọn họ đang xầm xì điều gì và cô cũng biết mình sắp phải đối diện với những rắc rối sắp diễn ra.
Nếu như chuyện này bị cả trường đồn ầm lên thì Đoàn Tiểu Hy có thể sẽ gặp rắc rối lớn.
Đoàn Tiểu Hy nhắm chặt mắt, cô bặm môi rồi lặng lẽ thở một hơi dài, tay siết chặt lấy vạt áo của Dương Vỹ Thành làm lộ trên da những đường gân màu tím đậm.
Những lời bàn tán xung quanh đã lọt vào tai của Dương Vỹ Thành, cậu ta không hề sợ hãi vẫn uy nghi bước đi trong ánh mắt bàn tán của các bạn học khác.
Một số bạn học còn thích thú quay video lại. Thật chẳng hiểu bọn họ đang nghĩ gì nữa.
Đoàn Tiểu Hy nhắm mắt cho qua nhưng những lời bàn tán cứ âm ỉ bên tai cô không dứt. Thật khó chịu làm sao!
Đến trước phòng học A5.02, Dương Vỹ Thành dừng bước. Cậu ta nhẹ nhàng nhìn gương mặt sợ hãi của Đoàn Tiểu Hy rồi nói:
“Đã đến phòng học rồi! Là phòng A5.02.”