Nguyên Tôn

Chương 113




Dịch giả: My

Trong đình viện, lão nhân áo bào xám cười híp mắt nhìn Chu Nguyên, nói:

- Tiểu tử, trong thế hệ trẻ tuổi ở Đại Chu vương triều này, thành tựu của ngươi bây giờ cũng tính là đứng đầu đi?

Chu Nguyên mỉm cười nói:

- Đại Chu vương triều chẳng qua chỉ là một góc. Đứng đầu ở nơi đây thì có ý nghĩa gì?

- Coi như ngươi cũng có chút hiểu biết! - Lão nhân mặc hôi bào cười nói.

- Lão phu biết đại địch của Đại Chu vương triều các ngươi, hẳn là Đại Võ đi?

- Mà ngươi... cường địch bây giờ, là "Mãng tước" của Đại Võ a?

- Ha ha, bây giờ nói người ta là "Mãng tước" cũng không hợp lý nữa. Nhờ hồng phúc của ngươi, hai vị kia bây giờ mượn gió mà lên, xem như chân chính Long Hoàng chi tư.

Lão nhân áo xám gõ nhẹ ngón tay khô héo lên thành ghế, thản nhiên nói:

- Đại Võ vương triều thái tử, Võ Hoàng, nghe nói bây giờ đã là Thiên Quan cảnh hậu kỳ, khoảng cách Thái Sơ cảnh chỉ là một bước.

Đồng tử Chu Nguyên co rụt lại. Võ Hoàng kia vậy mà đã đến Thiên Quan cảnh hậu kỳ sao? Quả nhiên siêu việt hắn rất nhiều.

Chớ nhìn lúc trước bình định Tề Vương, Chu Nguyên thể hiện lực lượng có thể chém giết Thái Sơ cảnh, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, đây chẳng qua là bởi vì hắn mượn ngoại lực. Nếu không có lực lượng của "Ngân Ảnh", với thực lực của hắn hôm nay, chỉ cần gặp phải một vị Thái Sơ cảnh cường giả, e rằng hắn có thể dễ dàng bị tiêu diệt.

Dựa theo Chu Nguyên ước đoán, chính diện chống lại cao thủ Thiên Quan cảnh sơ kỳ, hắn có lẽ có thể nhờ vào "Thông Thiên Huyền Mãng Khí" cùng "Oán Long Độc" để chiến đấu. Nhưng nếu là Thiên Quan cảnh hậu kỳ, chỉ sợ tỷ lệ chiến thắng không đến một phần.

Mà lực lượng "Ngân Ảnh" để lại di chứng quá cường đại. Cho nên về sau, nếu như không phải chân chính sinh tử tồn vong, Chu Nguyên cũng sẽ không dám lại dễ dàng vận dụng.

- Mặt khác, ngươi cũng chớ có cho rằng người ta chỉ là bình thường Thiên Quan cảnh hậu kỳ… Theo lão phu biết, Võ Hoàng kia cũng là kẻ mạnh có thể vượt cấp chiến đấu. Trên chiến trường, hắn từng dùng thực lực Thiên Quan cảnh hậu kỳ, chém giết Thái Sơ cảnh cường giả.

- Người ta bằng chân thực lực mà chém giết. Khoàng cách giữa người ta và ngươi đúng là không ít nha! - Lão nhân cười híp mắt nói.

Nghe thấy lão trêu chọc, thần sắc Chu Nguyên vẫn còn bình tĩnh. Bởi vì hắn cũng chưa từng xem nhẹ vị Đại Võ thái tử kia. Người ta có tài nguyên, so với hắn chỉ nhiều không ít. Tu hành công pháp, nguyên thuật, trong tay Nguyên binh, Nguyên bảo tất nhiên cũng không phải phổ thông. Đủ loại chồng chất xuống, dĩ nhiên là có tiền vốn để vượt cấp chiến đấu.

- Tiền bối nói tới việc chỉ điểm, chắc sẽ không phải là dùng cái này đến gõ ta đi? - Chu Nguyên cười cười, nói.

Lão nhân lắc đầu, nói:

- Đại Chu vương triều quá nhỏ, giống như một chiếc lồng chim. Ưng Tường Cửu Thiên, tất yếu trải qua phong bạo tẩy lễ. Chờ đợi trong loại lồng nhỏ này, sẽ chỉ làm hạn chế tầm mắt của bản thân, tiêu hao tự thân thiên phú, cuối cùng thời gian dần trôi qua sẽ biến thành tầm thường, bị những nhân vật thiên tài chân chính kia, triệt để bỏ lại đằng sau.

Chu Nguyên rốt cục lộ ra vẻ trầm tư. Đối với lời này của lão nhân, hắn thật ra rất tán thành. Đại Chu hoàn toàn chính xác là quá nhỏ, những nhân vật thiên tài cũng cực kỳ thưa thớt, căn bản không có cách nào ma luyện.

- Tiền bối... ý ngươi là muốn cho ta đi ra khỏi Đại Chu? - Chu Nguyên chậm rãi hỏi.

Lão nhân mặc hôi bào cười nhạt một tiếng, nói:

- Thật lâu trước đây, trong thiên địa này có Thánh Giả vẫn lạc, nơi thánh huyết rơi xuống hóa thành Thánh Tích Chi Địa. Nơi đây có đủ loại thần diệu, trải rộng cơ duyên, khiến cho vô số thiên tài cạnh tranh cướp đoạt.

- Chỉ bởi vì nếu là có thể thu hoạch được "Thánh huyết", sẽ có thể xưng Thánh Tử, trúc thánh cơ, có thể nói là đại tạo hóa, đại cơ duyên. Tương lai có khả năng ngưng kết Thánh Thai, mở Pháp Vực, thậm chí... Thấy được Thánh Giả ảo diệu.

Nghe được thanh âm già nua của lão nhân, Chu Nguyên lại cảm thấy hơi mờ mịt. Bởi vì những gì lão nói đều vượt qua những gì hắn có thể nhận biết.

- Thánh Giả… là gì? - Chu Nguyên khó khăn mở miệng hỏi. Bởi vì hai chữ này dường như ẩn chứa thần vận to lớn. Cho dù phát ra từ trong miệng cũng làm cho nguyên khí trong cơ thể có chút chấn động.

Lão nhân mặc áo bào xám nghĩ nghĩ, cười nói:

- Chuyện đó đối với ngươi quá xa vời. Ngươi chỉ cần biết, toàn bộ thế gian này, người có thể xưng là Thánh Giả, chỉ như phượng mao lân giác.

- Một giọt máu của Thánh Giả có thể hóa biển cả.

- Năm đó vị Thánh Giả kia ngã xuống, thánh huyết cùng hài cốt của hắn rơi vào giữa thiên địa, từ đó tạo thành Thánh Tích Chi Địa.

- Mà ở trên Thương Mang đại lục này có một tòa Thánh Tích Chi Địa tồn tại.

Chu Nguyên không nhịn được co rụt con ngươi. Giảng giải nửa ngày, cuối cùng mới giảng đến vấn đề chính à.

Lão nhân mặc hôi bào cười nói:

- Bây giờ trên Thương Mang đại lục, gần như tất cả nhân vật thiên tài của thế hệ trẻ tuổi, đều vì Thánh Tích Chi Địa kia mà làm chuẩn bị, cố gắng tu luyện.

- Nghe nói thái tử Đại Võ vị kia, càng vì chuyện này mà khổ tu mấy năm. Hiển nhiên là tình thế bắt buộc.

- Những đại vương triều, đại thế gia khác cũng dốc hết toàn lực để bồi dưỡng người giỏi, thi nhau hành động. Làm như vậy cũng chỉ vì muốn muốn đoạt đến đại tạo hóa trong Thánh Tích Chi Địa kia.

- Một khi đoạt được đại tạo hóa như thế, "Lục Thánh tông" trong "Thương Huyền Thiên" này cũng sẽ chú ý tới ngươi, đồng thời tiếp nhận ngươi.

- Lục Thánh tông?

Chu Nguyên mờ mịt hỏi. Hắn thật ra cũng có hiểu biết về Thương Huyền Thiên, chính là phương hắn đứng trên. Mà Thương Mang đại lục cũng chỉ là một trong số đó những đại lục trên đó mà thôi. Nhưng Lục Thánh tông này hắn lại chưa từng nghe đến.

- Chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường. Không nói cấp độ này của ngươi, coi như phụ vương của ngươi chỉ sợ đều không thể tiếp xúc.

Lão nhân áo xám cười một tiếng, nói:

- Nói đơn giản thì Lục Thánh tông này chính là Thương Huyền Thiên Chúa Tể. Bàn tay của bọn hắn to lớn có thể che đậy thế giới. Mà các ngươi, chỉ là sâu kiến bên dưới mà thôi.

Chu Nguyên cười khổ một tiếng. Đó thật sự là cấp độ quá xa xôi. Bằng bản thân hắn hiện tại, căn bản không cách nào chạm đến.

Nhưng mà, nói như vậy khiến Chu Nguyên cũng đã biết được Thánh Tích Chi Địa lợi hại nhường nào. Ngay cả Võ Hoàng hay rất nhiều đại vương triều, đại thế gia kiêu tử đều thèm nhỏ dãi, có thể nghĩ, đó là tạo hóa cùng cơ duyên to lớn đến nhường nào.

- Nhưng mà Thánh Tích Chi Địa trọng yếu như vậy, thế lực khắp nơi không điều động cường giả sao? - Chu Nguyên đột nhiên hỏi.

Nếu như những đại vương triều kia phái ra Thái Sơ cảnh, thậm chí càng mạnh hơn là Thần Phủ cảnh cường giả, vậy thì dù là tuổi trẻ kiêu tử mạnh hơn nữa, sợ rằng cũng không thể tranh đoạt.

- Thánh Tích Chi Địa có uy áp của Thánh Giả. Người nào có thực lực càng mạnh, tiến vào bên trong sẽ nhận áp chế cũng càng mạnh. - Lão nhân mặc hôi bào cười nói:

- Những cường giả kia vì sợ áp chế mà bị tiểu gia hỏa chém giết mà nói, cũng nên không dám tuỳ tiện tiến vào.

Hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Trong đôi mắt đục ngầu lướt qua một vòng ánh sáng, lão cười nói:

- Tiểu tử, nếu như Thánh Tích Chi Địa đại tạo hóa kia rơi vào trong tay Đại Võ thái tử, ta dám đoán chắc,tỷ lệ ngươi siêu việt hắn sẽ trở nên cực kỳ thấp. Bởi vì hắn sẽ thừa dịp này đi trước ngươi rất nhiều bước, thậm chí... Ngươi có khả năng, không cách nào xoay người.

Lão nhân mặc hôi bào dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Đương nhiên... Lấy thực lực hiện tại của tiểu tử ngươi, muốn cùng tên kia tranh đoạt, sợ rằng cũng không hề dễ dàng.

- Thế nào? Có đủ dũng khí sinh ra môt phần lòng mơ ước đối với phần đại tạo hóa kia sao? - Lão nhân áo xám giống như cười mà không phải cười, nói. Tựa hồ hắn rất chờ mong hìn thấy phản ứng của Chu Nguyên.

Chu Nguyên khép hờ hai mắt, hít một hơi thật sâu. Sau một lúc lâu hai mắt hắn mới chậm rãi mở ra. Trong con ngươi hắn có tinh mang khiếp người bắn ra.

Võ Hoàng kia vốn đã dẫn trước hắn. Nếu như bản thân còn bị hắn đoạt được phần đại tạo hóa trong Thánh Tích Chi Địa kia, chênh lệch giữa hai người chỉ sợ cũng sẽ bị kéo dài lần nữa.

Một bước chậm, từng bước chậm.

Chu Nguyên muốn đuổi theo sẽ phải cố gắng bắt lấy hết thảy cơ hội.

Dĩ nhiên trong Thánh Tích Chi Địa kia, đại vương triều, đại thế gia, thế lực lớn kiêu tử nhân vật ở khắp nơi tụ tập. Chu Nguyên cùng bọn hắn so sánh, tựa hồ không có bất kỳ ưu thế nào. Nhưng từ ngày hắn mở ra tám mạch trở đi, hắn chưa từng thiếu khí phách và dũng cảm.

Ngay cả khi khí vận bị đoạt, tám mạch không hiện đều không thể ngăn cản bước chân của hắn. Những kẻ được gọi là kiêu tử này đã là gì?

Thế là, Chu Nguyên nhìn về phía lão nhân, trịnh trọng ôm quyền thi lễ một cái.

- Chu Nguyên cám ơn tiền bối chỉ điểm.

Hắn rất may mắn vì đã gặp được lão nhân áo bào xám ở chỗ này, giúp hắn không mất đi cơ hội cuối cùng chạm đến đại tạo hóa kia.