Nguyên Tội Dụ Người Vào Địa Ngục

Chương 7: 7: Đạo Sĩ Lô Sinh




Doanh Chính ôm Cố Lương Sanh đi tới, chúng thần đều cung kính cúi đầu cụp mắt.

"Đạo sĩ Lô Sinh, ngươi đi gọi thái y lành nghề trong cung đến. Quận trưởng, đến Cố gia thông báo một tiếng, Cố Lương Sanh ở chỗ của trẫm chữa bệnh, làm cho các nàng không cần lo lắng."

"Dạ!"



"Dạ!"

Cố Lương Sanh giương mắt liếc nhìn Lô Sinh một cái, có tiên phong đạo cốt, không trách sao có thể làm Tần Thủy Hoàng tin hắn như vậy.

Tần Thủy Hoàng mê luyến thuật trường sinh bất tử, hết lòng tin theo số mệnh. Lô Sinh rất được Tần Thủy Hoàng yêu thích.

Người hậu thế nói đến Tần Thủy Hoàng thống trị tàn bạo, đều sẽ trích dẫn sự kiện: Xây dựng trường thành cùng đốt sách chôn Nho. Mà người khởi xướng mọi việc, chính là Lô Sinh.

Lô Sinh viết một quyển Lục Thư, tự xưng là thần tiên giao trọng trách cho hắn, xưng đây là sách thần, sách này có thể dự đoán tương lai. Trên sách viết: "Nước Tần vong, bởi Hung Nô". Tần Thủy Hoàng vừa nhìn cảm thấy người Hồ ở phương bắc đối với Tần quốc tạo thành uy hiếp. Vì vậy hạ lệnh đại tướng quân dẫn dẫn dắt 300 ngàn đại quân đánh Hung Nô. Rồi xây dựng trường thành.

Đốt sách chôn Nho nguyên nhân là Lô Sinh lén lút châm chọc Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng sau khi biết, giận dữ.

Trong cơn thịnh nộ, Tần Vương ra lệnh bắt giữ và thẩm vấn các nho sinh, số người liên quan lên đến hơn 460 người. Tất cả đều bị phán tội chết, vì phỉ báng đại vương.



Từ đấy hai sự kiền này liền thành chứng cứ phạm tội cho việc Tần Thủy Hoàng thống trị tàn bạo, bị người thiên cổ nhục mạ.

Mà Tần Thủy Hoàng cũng vì bị Lô Sinh đầu độc, trên đường đi cầu thuốc trường sinh một đi không trở về. Cuối cùng chết, ngôi vị hoàng đế bị Hồ Hợi kế thừa.

Cho nên, Cố Lương Sanh một lần nữa vùi đầu vào ngực Doanh Chính, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ. Vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải giết chấp niệm trường sinh của y. Mà nhất định không thể để Lô Sinh bên cạnh Tần Thủy Hoàng.

Thanh danh của y đã bởi vì xây dựng trường thành mà làm mất lòng dân, lại tiếp tục nói không chừng nông dân đều phải khởi nghĩa. Sáu nước tuy thống nhất, nhưng con dân sáu nước đều ở trong bóng tối rục rà rục rịch.

Đi đến phương tiện di chuyển xa hoa của Tần Thủy Hoàng. Vải lụa mỏng hồng hòe. Treo chuông bạc, chuông đồng. Leng keng leng keng vang, một chiếc lại một chiếc, tổng cộng có ba mươi sáu chiếc. Lái giá xe ngựa chính là hoàng cung cấm vệ quân. Thân xuyên hồng bào áo giáp, mỗi người anh khí sáng ngời, tuấn mỹ hơn người, dân chúng đi dọc đường phát ra than thở, ao ước hâm mộ.

"Đó chính là Thủy Hoàng Đế à! Thật là uy vũ nha!"

"Người trong ngực Thủy Hoàng Đế là ai vậy? Là mỹ nhân quận trưởng đại nhân dâng lên sao?"

"Nhìn trang phục hình như là nam nhân! Chẳng lẽ là con trai của Thủy Hoàng Đế?"

"Làm sao có khả năng? Các điện hạ làm sao sẽ ngồi cùng xe ngựa với Thủy Hoàng Đế?"

Mọi người ở trong lòng suy đoán, hiếu kỳ không thôi. Mà Cố gia nhận được tin tức từ quận trưởng, đặc biệt là nhìn thấy nụ cười sâu xa của hắn. Mẹ chồng nàng dâu hai người chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, khuôn mặt trầm xuống, trái tim như có khí lạnh tràn vào.

Đợi sau khi quận trưởng rời đi, Cố lão thái thái rốt cục không nhịn được xụi lơ trên đất, cao giọng khóc rống: "Con của mẹ! Con của mẹ sao lại đáng thương vậy! Sao số con khổ như vậy chứ! Mẹ phải như thế nào?"

Mạnh Khương Nữ cũng ở một bên lau nước mắt, trong lòng hối hận. Nếu nàng biết trước hôm nay xảy ra chuyện, liền sẽ ngăn tiểu thúc ra ngoài.