Triệu Cao chờ đợi ở ngoài điện, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trên mặt bình tĩnh vô cùng, thời điểm Doanh Chính sủng hạnh phi tần, cũng là hắn hầu hạ. Ngược lại là đối Cố Lương Sanh được sủng ái trình độ lại một lần nữa có cái nhận thức. Khi bệ hạ sủng hạnh những người khác, chỉ làm một lần liền gọi đem nước đến, mà không giống hiện tại, hắn nghe âm thanh trong điện, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không dừng lại.
Ngược lại là thiếp thân hầu hạ Cố Lương Sanh nội thị Lý An ở một bên nghe được âm thanh có chút mặt đỏ tới mang tai, hắn mới vừa chừng hai mươi, cho dù là một cái thái giám, nhưng đối mặt với trải nghiệm tươi đẹp như vậy vẫn còn có chút tinh thần không yên.
Mãi đến tận nửa đêm, trong điện mới dần dần yên tĩnh lại, Triệu Cao nghe được Doanh Chính ở bên trong nói rằng phải tắm rửa, vội vã dặn dò hạ nhân đem nước đến.
Sau khi nước được đem đến, Doanh Chính phất ống tay áo làm Triệu Cao ở bên ngoài chờ đợi, tự mình giúp Cố Lương Sanh tắm rửa, lau thân thể. Thái y nói, nếu là đồ vật trong cơ thể không lấy ra, sẽ bị bệnh. Y không muốn những người khác đụng chạm đến bảo địa của riêng mình.
Tắm rủa là một quá trình gian khổ. Làm đế vương, Doanh Chính chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ nhẫn nhịn như vậy, y nhìn Cố Lương Sanh đang ngủ say, bất đắc dĩ thở dài.
Tắm rửa xong xuôi, Triệu Cao tiến vào thu thập tàn cục dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tốt tất cả, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Trên giường lớn, Doanh Chính thổi tắt nến, đem Cố Lương Sanh ôm vào trong ngực, nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại, đêm nay tiết dục mất khống chế làm cho y nhớ lại còn có chút hoảng sợ, chưa bao giờ có người có thể làm cho y muốn ngừng mà không được, làm cho y hận không thể đem người này hoà vào trong thân thể của mình.
Doanh Chính mím môi, trong bóng tối nhìn không thấy vẻ mặt của y, chỉ có nhìn thấy một cặp mắt hổ dưới ánh trăng u ám.
Làm đế vương, y không thể có điểm yếu. Vì trường sinh, y không thể trầm mê với nam sắc ——
"Ba ——" một đôi tay như ngó sen đập vào trên người y, Cố Lương Sanh đang ngủ say chu môi phấn, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Bệ hạ —— đừng —— "
Doanh Chính cúi đầu nhìn hắn, lông mày nhíu chặt chậm rãi giảng ra, khuôn mặt căng thẳng cũng dần dần hòa hoãn. Đã nhiều năm như vậy, Cố Lương Sanh là người duy nhất mà y muốn, y đường đường là quân vương của nước đại Tần, chẳng lẽ còn sợ không bảo vệ được hắn sao? Quả thực chính là chuyện cười!
Cúi đầu hôn trán Cố Lương Sanh, Doanh Chính ôm sát thân thể hắn, ngửi mùi hương thơm ngát trên người hắn, dần dần đi vào mộng đẹp.
Ngày mai, khi Doanh Chính mở mắt ra, Cố Lương Sanh còn ngủ say mà vùi ở trong ngực của y, môi đỏ khẽ mở, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, dáng dấp ngây thơ, Doanh Chính không nhịn được cúi người hôn xuống cái tráng của hắn, lại cảm thấy nhiệt độ không đúng, y vội vàng dùng tay sờ thử, quả nhiên là có chút nóng, gương mặt đỏ bừng vốn là bởi vì toả nhiệt. Doanh Chính có chút ảo não, biết rõ thân thể Lương Sanh không tốt, y tối hôm qua lại như vậy hồ đồ, quả nhiên là xảy ra vấn đề rồi.
Y liền vội vàng đứng lên, gọi Triệu Cao đi mời thái y lại đây.
Triệu Cao thầm nghĩ Cố Lương Sanh thân thể quả thật là rất yếu, xem ra hắn nên nhắc nhở bệ hạ đạo sĩ Lô Sinh bế quan chế thuốc lâu như vậy, là nên đi ra rồi!
Thái y viện, Hồ thái y nghe nói là Cố Lương Sanh bị bệnh tâm lý liền hồi hộp, mấy ngày trước mới vừa bắt mạch giúp Cố công tử, hết thảy bình thường, làm sao đột nhiên liền ngã bệnh?
"Triệu công công, ngươi biết xảy ra chuyện gì sao?" Hồ thái y vuốt râu hỏi.
Triệu Cao trả lời: "Bệ hạ sủng hạnh thị quân rất lâu, bệ hạ gọi đem nước tới thời điểm đều đã gần nửa đêm."
Hồ thái y bừng tỉnh, cũng nhớ lại mấy ngày trước bệ hạ hỏi hắn liên quan tới việc nhận sủng. Ngẫm lại bệ hạ thân thể khỏe mạnh, lại nghĩ thấn thể Cố Lương Sanh gầy yếu. Hồ thái y bất đắc dĩ, hắn lúc trước còn cố ý nhắc nhở bệ hạ, nhất định phải có chừng có mực, thị quân thân thể không thể so với người thường, này bệ hạ thế nào sẽ không nghe đâu?
Đến bên trong điện, hồ thái y hành lễ, nhìn thấy bệ hạ quần áo xốc xếch, trong lòng cả kinh, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, cung kính tiến lên vì Cố Lương Sanh bắt mạch.
"Thế nào?" Doanh Chính lo lắng hỏi.
Hồ thái y thu tay về, chắp tay nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thị quân là bởi vì vết thương nhiễm trùng, dẫn đến có chút sốt nhẹ, đợi vi thần bốc thuốc uống vào liền khoẻ. Ngoài ra ——" Hồ thái y từ trong hòm thuốc lấy ra một bình thuốc nhỏ, nỗ lực làm mặt không đổi sắc: "Thuốc này bôi ở miệng vết thương của thị quân, có thể sớm khoẻ lại nhanh hơn!"
Doanh Chính nhận bình thuốc, mím chặc bờ môi, tâm lý hiếm thấy có chút không dễ chịu, y nắm chặt bình thuốc nói: "Hồ thái y lập tức đi hốt dược, nấu thuốc. Triệu Cao, hầu hạ trẫm rửa mặt."