Chương 6: Đồ Gốm
Nhặt được một đống lớn mỏ muối, Gùi cũng đan thành mấy chiếc. Trần Huyền ra hiệu mọi người dừng lại, nhặt hết muối mỏ cho vào giỏ mang về. Nhìn Diệp đang đeo số lượng đá gấp 3 người khác, Trần Huyền càng mong chờ khi nào mình có được thứ sức mạnh ấy. Hắn cũng thực sự rất tò mò về chuyện này, vì thứ sức mạnh bất thường cũng như những khả năng gần như ma pháp của Vu mà hắn biết thì ở thế giới cũ của hắn là điều khó có thể giải thích được bằng khoa học.
Tuy nhiên hắn vẫn còn phải chờ tới năm 16 tuổi mới có thể tham gia nghi thức trưởng thành của bộ lạc, có lẽ sau khi có được thứ sức mạnh ấy thì Trần Huyền mới có thể tìm hiểu xem nó là thứ gì. Cho tới lúc đó có lẽ Trần Huyền vẫn nên vui vẻ làm đóa hoa nhỏ của tổ quốc thôi.
Bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Trần Huyền dẫn đầu đoàn người đi về phía hang động nơi Viêm bộ sinh sống. Đường đi không quá xa, cây cối cũng không quá rậm rạp, chủ yếu là cây cối tán cao, thi thoảng xen lẫn vài cụm cây bụi và cỏ dại, mọi người đi một lúc đã về tới nơi, không thấy ai có vẻ mỏi mệt Trần Huyền liền kêu mọi người đem mỏ muối ra nghiền nát, càng nhỏ càng tốt. Còn hắn thì đi chuẩn bị công cụ để nấu muối.
Đến đây, Trần Huyền mới ý thức được hắn đã quên vấn đề quan trọng nhất. Mẹ nó, hắn không có Nồi, dở khóc dở cười Trần Huyền không nghĩ tới mình lại quên đi chuyện quan trọng này.
Cả bộ lạc hiện tại chỉ có 2 cái chậu đá để chứa nước, thêm vài chiếc “xô”làm từ thân cây khoét rỗng. Mà hai thứ này không thể đem đi gác trên lửa đốt được, chậu đá thì vừa dày vừa nặng, mấy chiếc thân cây thì cũng chỉ được đục nhôm nhem, chiều sâu chắc cũng chỉ được gang tay, chưa kể còn bám đầy rêu mốc. Không có Nồi, không thể lọc cặn đá, càng không thể nấu muối tinh. Kế hoạch của hắn chưa kịp thực hiện đ·ã c·hết yểu.
Trần Huyền nhận thấy việc làm đồ Gốm không thể chờ được nữa. Vốn hắn dự tính đem làm Gốm thả về sau vì hắn còn rất nhiều việc phải làm trước mùa đông, nhưng hiện tại nhu cầu cần thiết làm hắn không thể trù trừ hơn được.
Nói mọi người tiếp tục nghiền muối mỏ, Trần Huyền một mình chạy về phía bờ sông. Nơi đây mọi người vẫn đang miệt mài chế biến cá khô, thấy Trần Huyền đi tới mọi người tạm dừng tay nhìn về phía hắn.
Ra hiệu cho mọi người tiếp tục công việc, Trần Huyền hô lớn gọi Trùng đang cảnh giác an toàn xung quanh. Nghe tiếng gọi, Trùng chạy lại phía Trần Huyền hỏi hắn tìm mình có chuyện gì.
Trần Huyền kêu Trùng phạt sạch những bụi cỏ ven bờ sông rồi đào cho bùn ở chỗ đó lên cho hắn.
Nghe lời Trần Huyền, Trùng đầu óc mù mịt không hiểu thủ lĩnh muốn lấy đất làm gì. Tuy thắc mắc nhưng Trùng vẫn đem về cho Trần Huyền một đống đất bùn lớn, qua kiểm tra Trần Huyền vui vẻ khi nhận ra đây đúng thật là đất sét, tuy không phải loại chuyên dùng để làm gốm, nhưng như thế cũng quá đủ cho tình hình hiện tại. Không trâu bắt chó đi cày, với tình hình hiện tại thì có thể làm thành đồ gốm Trần Huyền cũng đã phải cảm tạ trời đất, làm gì đến phiên hắn kén cá chọn canh.
Tuy Trần Huyền chưa từng tự tay làm mấy thứ đồ thủ công này, thế nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng biết heo chạy. Đồ gốm ở hiện đại Trần Huyền gặp và cũng dùng rất nhiều, nên ít nhiều hắn cũng có chút tự tin rằng mình có thể bắt chước làm được.
Tuy biết sẽ khá khó khăn để thành công, nhưng Trần Huyền cũng ý thức được sự quan trọng của đồ Gốm, với hắn đây là một bước tiến lớn của nền văn minh. Đồ Gốm xuất hiện, chuỗi thức ăn sẽ càng thêm phong phú, đa dạng. Có đồ gốm thì có thể nấu nước sôi, có thể nấu thêm nhiều kiểu ăn uống chứ không còn chỉ là thịt nướng nữa. Nước đun sôi còn giúp giữ ấm cơ thể qua mùa đông, chưa kể còn có thể tạo muối, có những thứ này thực sự sẽ tạo thêm 1 lớp bảo hộ cho bộ lạc vốn còn đang rất nhỏ yếu này.
Gọi Nha và vài đứa nhỏ, Trần Huyền tìm tới 1 mảnh đá bằng phẳng, hắn phải tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất để tạo ra đồ gốm, cũng như làm thành số lượng đủ nhiều cho bộ lạc sử dụng, thời gian tới mùa đông thực sự không còn nhiều. Nếu thuận lợi, Trần Huyền còn có thể đem bán cho các bộ lạc lân cận, bởi hắn chợt nhớ ra dường như hiện tại chưa ở đâu có đồ gốm. Với sự tiện lợi đồ gốm mang lại, có lẽ Trần Huyền sẽ thực hiện được một số việc mà hắn đã kế hoạch sẵn trong đầu.
Theo sau Nha là 2 đứa nhóc tầm 10-11 tuổi, độ tuổi này ở thời đại trước của Trần Huyền thì chắc chỉ biết ăn, chơi, cả ngày cắm mặt vào game, vào điện thoại. Thế nhưng ở nơi đây, bọn nhóc này đã vượt qua bao khó khăn trắc trở mới có thể sống sót tới bây giờ.
Dưới sự chỉ dẫn của Trần Huyền, lũ trẻ chuyển đất sét lên mặt đá, thêm chút tro mịn. Trần Huyền kêu chúng đứng lên dẫm đạp cho đất sét và tro trộn đều vào nhau, tưởng được chơi bùn nên cả lũ cười đùa dẫm đạp nhiệt tình lắm.
Vu nhìn qua, tuy không hiểu Trần Huyền đang làm gì, nhưng nhìn thấy số cá hun khói đang càng ngày càng nhiều, lão cũng không quan tâm nữa. Có lẽ thủ lĩnh còn trẻ ham chơi, nên đi nghịch bùn vậy thôi, với Vu cũng không phải việc quan trọng gì. Không biết nếu nghe thấy suy nghĩ của Vu thì Trần Huyền sẽ cảm thấy dở khóc dở cười sao nữa.
Ước chừng mấy chục phút trôi qua, đám trẻ đã mệt rã rời, hứng thú ngịch ngợm cũng không còn nữa. Trần Huyền quan sát thấy khối đất cũng đã rất dẻo và mịn. Hắn bắt đầu tạo hình dưới ánh mắt tò mò của Nha và 2 đứa trẻ con lại.
Vì lần đầu làm gốm, cũng như không có thiết bị chuyên dụng như bàn xoay, Trần Huyền dự tính làm 1 chiếc nồi nhỏ tầm 30cm để thử nghiệm. Hắn chia thành từng cục đất nhỏ, sau đó lăn thành hình trụ, rồi cuộn thành vòng tròn. Sau khi làm xong đế nồi, hắn lấy từng vòng đất xếp chồng lên nhau, vừa xếp Trần Huyền vừa dùng tay miết cho phẳng, cho các lớp đất dính khít vào nhau thành một khối.
Tốn chừng hơn 20 phút, một chiếc nồi cũng thành hình, mấy đứa nhỏ cũng hấp tấp học theo, nhưng chúng làm nhỏ hơn nhiều, không thể dùng làm nồi, nhưng để làm bát, làm tô thì cũng tạm ổn.
Cho tới một lúc sau, Trần Huyền, Nha cùng Sợi và Cát (tên 2 đứa bé) đã làm được mấy chục món đồ, trong đó có nồi lớn, nồi nhỏ, tô bát, rồi cả thìa và muôi. Trần Huyền đem những món đồ này ra phơi và căn dặn không ai được đến gần.
Sau đó hắn huy động vài người đi gặt cỏ khô và củi gỗ để chuẩn bị chiều đốt đồ gốm, Trần Huyền dùng cách đốt Gốm của Người Khmer mà hắn biết, tại nhất thời hắn chưa nhớ rõ cách tạo lò nung. Nên hắn quyết định dùng cách đơn giản hơn để giải quyết vấn đề trước mắt.
Cho tới khi trời gần tối, cỏ khô và củi cũng đã chất thành 1 đống to ngất ngưởng. Trần Huyền đi kiểm tra các phôi gốm phơi từ trưa, thấy tất cả đã khô, hắn loại bỏ đi những thứ bị nứt nẻ, chỉ giữ lại những thứ còn nguyên vẹn.
Trần Huyền chất xen kẽ một lớp phôi tới một lớp củi khô và cỏ, cứ thế liên tiếp lên thành 3-4 lớp. Sau khi chất xong hắn phủ hết số cỏ khô còn lại lên trên rồi đốt, lần này phải đốt qua đêm cho nên Trần Huyền lệnh cho 2 người lớn thức canh nơi đốt gốm.
Mà lúc này mọi người của bộ lạc cũng đang đem chiến lợi phẩm hôm nay về. Trên mặt mỗi người đều sáng bừng, nhất là Vu với Thạch.
Tuy thịt cá hun khói không có muối nên ăn nhạt thếch, nhưng so ra thì mùi vị vẫn còn tốt hơn đem đi phơi nắng. Nghĩ tới đồ ăn sung túc đủ qua mùa đông cả Vu lẫn Thạch đều cười híp mắt, cầm đống cá khô ưa thích không rời tay.