Chương 1: Xuyên Qua
"Xoẹtttt.....!!!! Ù ù ù.......!"
Bầu trời vốn trong xanh bỗng vang lên liên tiếp tiếng sấm sét vang vọng. Thời tiết xoay chuyển đột ngột, mới đó còn trong xanh yên tĩnh, theo sau loạt tiếng sấm sét bầu trời nháy mắt liền âm u, nặng nề.
Sau tiếng sấm trầm đục vang lên, một loạt vệt lửa làm bầu trời như rạn nứt. Thiên địa xé rách tấm khăn che mặt, lộ vẻ dữ tợn như muốn nuốt chửng vạn vật.
Một dáng người đàn ông mặc Vest sang trọng đang kéo theo một chiếc vali đi thẳng vào khu chờ thương gia, vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Thời tiết mắc dịch, nói nắng là nắng nói mưa là mưa, sấm sét thích đánh là đánh! Lại còn đám người kiểu cách kia nữa, nói cái gì mà vinh quang tổ quốc, không thể vắng mặt? Chẳng bằng thời gian đấy để ông đây ngồi nghiên cứu, không khéo lại nghiên cứu ra cái gì mới. Thật tốn thời gian.
Người kia không ai khác chính là Trần Huyền, một thiên tài chân chính. Ở tuổi ngoài ba mươi đã nghiên cứu ra biện pháp điều trị u·ng t·hư bằng phương pháp ức chế điều hoà miễn dịch. Chính vì thành quả mang tính đột phá này, hắn vinh dự được đề cử giải Nobel về y học. Ở một đất nước nhỏ bé trên bản đồ thế giới thì sự kiện này chả khác gì một quả bom nguyên tử. Bởi thế cho dù bản thân chả mấy hứng thú nhưng Trần Huyền vẫn bị ép phải lên đường đem vinh quang về cho tổ quốc.
Sân bay quốc tế Nội Bài, một chiếc máy bay bắt đầu cất cánh, lao thẳng về bầu trời tối om, bất chấp mưa gió vần vũ.
Trên chuyến máy bay, Trần Huyền ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm thấy có thời gian rảnh rỗi làm hắn có chút mông lung suy nghĩ về những điều đã trải qua. Không biết sao Trần Huyền bỗng thấy cuộc đời mình dường như thực sự quá mức tẻ nhạt.
Từ nhỏ Trần Huyền đã tỏ ra là một đứa trẻ thông minh, sáng dạ, học một hiểu mười. Biết bao nhiêu thành tích bị phá vỡ trong quá trình học tập, đặc biệt hoàn cảnh lại thêm là trẻ mồ côi, nên ngay từ sớm Trần Huyền đã luôn là tâm điểm chú ý của dư luận.
Cũng không phụ lại sự hy vọng của mọi người dành cho mình, Trần Huyền thực sự đã leo tới đỉnh của giới học thuật ở độ tuổi ít ai nghĩ tới.
Vốn là cô nhi không có gia đình người thân, bản thân cũng đạt tới đỉnh cao của danh vọng. Cuộc sống của Trần Huyền chỉ xoay quanh việc học tập, nghiên cứu… Dường như cuộc sống này với hắn chỉ có một màu sắc duy nhất. Không biết từ lúc nào thế giới dần trở nên nhàm chán đối với bản thân hắn.
Không biết có phải ông trời cũng không chịu được cái sự không biết đủ của Trần Huyền? Máy bay đang yên tĩnh bỗng rung lắc dữ dội. Trần Huyền cũng không mấy quan tâm, hắn cho rằng máy bay di chuyển trong thời tiết này thì đây là vấn đề bình thường, cũng chưa phải hắn chưa từng trải qua.
Trùm chăn qua đầu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng giọng của cơ trưởng vang lên thông báo tình hình cũng như kêu gọi mọi người bĩnh tĩnh, nhưng dường như trong giọng nói mang theo sự bất an. Có lẽ nghe ra vấn đề mọi người bắt đầu trở nên nôn nóng, tiếng rì rầm vang lên khắp khoang máy bay.
Trần Huyền lại càng có thể nhận ra sự bất thường trong giọng nói ấy. Tuy có vẻ che giấu rất kĩ nhưng Trần Huyền với kinh nghiệm của mình hoàn toàn nghe ra sự lo lắng, thậm chí có chút hoảng loạn từ giọng của cơ trưởng chuyến bay.
Có chút bực dọc, Trần Huyền đứng lên định tiến về phía khoang lái để xem tình hình thì bỗng nhiên một t·iếng n·ổ lớn. Chiếc máy bay bị bẻ làm đôi giữa không trung. Mọi thứ bên trong đều văng ra ngoài, cả người cả vật tất cả đều lộ ra giữa cơn bão sấm sét đang vần vũ gầm thét như long như xà.
Sự việc đột ngột đến nỗi hắn chưa kịp nhận thức thì đã thấy bản thân đang rơi tự do giữa bầu trời tối om, chưa bao giờ hắn thấy mình lại nhỏ bé trước thiên địa như vậy.
Biết cuộc đời đến đây là kết thúc, Trần Huyền quả thực cũng không có quá nhiều nuối tiếc. Những thứ hắn để lại thế giới này đã quá đủ, chỉ là bên trong hắn vẫn có chút gì đó không cam tâm.
- Ông trời, kiếp này đối với ta coi như đã đủ. Nếu có kiếp sau, đi con mẹ nó học thuật, nghiên cứu! Ông đây nhất định sẽ sống oanh oanh liệt liệt, Ha ha haaaa........
Tiếng cười đầy cuồng ngạo như hoà vào tiếng gào thét của thiên địa.
Bỗng trước mắt tối sầm lại, điều cuối cùng Trần Huyền nhìn thấy là hình ảnh một tia sét mang ánh vàng loá mắt đang lao thẳng về phía mình.
Không biết qua bao lâu, tiếng ầm ĩ xung quanh vang lên làm Trần Huyền giật mình tỉnh dậy.
Mà khoan, không phải là hắn gặp t·ai n·ạn máy bay và có lẽ đ·ã c·hết mất xác rồi sao, vậy mà sao bây giờ hắn lại có cảm giác, cảm giác như mình vẫn còn sống vậy.
Trần Huyền hồ nghi dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm rồi từ từ hấp háy, khung cảnh trước mặt làm cho hắn có chút ngơ ngác.
Mở ra trước mắt Trần Huyền là một màu xanh rì của rừng rậm, trong không gian u ám tranh tối tranh sáng, hắn nhìn thấy một đám người có nam có nữ tay cầm gậy gộc đang vây quanh một con thú nào đó.
Điều làm Trần Huyền giật mình là loài vật này hắn chưa từng thấy, hắn tự tin với vốn kiến thức của mình thì nếu con vật này thực sự tồn tại, hắn không thể không nhận ra.
Nếu miễn cưỡng phải tìm loài nào giống với con thú này thì có lẽ hắn sẽ nghĩ tới Lợn rừng. Nhưng làm quái gì có con lợn rừng nào mà to tổ bố thế kia, cỡ kia cũng phải ngang với 1 con Trâu mộng chứ, chưa kể còn lông lá phủ kín cơ thể, thực sự kì lạ.
Càng làm Trần Huyền ngạc nhiên hơn là nhóm người đang vây quanh con thú kia, trên người cuốn da thú hò hét thứ ngôn ngữ gì đó mà nhất thời hắn cũng không dám chắc bản thân có từng nghe qua.
Quan sát được một lúc rồi nghĩ, với mấy cây gậy miễn cưỡng buộc lên mảnh đá thì tới bao giờ mới xuyên qua được lớp da lông dầy cộp của con thú kia.
Còn chưa kịp lo nghĩ thì Trần Huyền bỗng cảm thấy có một thứ gì đó xoẹt qua bên người.
Một thân ảnh dáng dấp cao lớn hùng tráng trên người khoác da thú, trên đầu đội mũ cắm mấy chiếc lông vũ xanh đỏ chắc là lông đuôi của loài chim nào đó, trên cổ đeo một chuỗi xương thú đủ kích cỡ. Nhìn trang bị thì có lẽ là người dẫn đầu của nhóm người kia.
Nhưng thứ thu hút Trần Huyền hơn cả lại là hình xăm hoa văn nào đó đang lấp loé trên cánh tay trần lộ ra bên ngoài lớp da thú, Trần Huyền dám chắc là nó đang lấp loé chứ không có in hằn như những hình xăm bình thường hắn vẫn thấy.
Người này đang chạy bỗng nhiên tăng tốc rồi dậm mạnh chân lên một tảng đá cạnh đó tung người nhảy lên.
Thanh đao vung lên rồi bổ mạnh về phía cổ con lợn rừng. Một đao, chỉ một đao đi xuống, cổ con vật bị cắt ngọt lịm, một dòng máu đỏ tươi từ cổ con thú phun xối xả mà ra.
Đầu con thú văng ra bắn thẳng về phía Trần Huyền, cũng may lăn tới trước mặt hắn thì dừng lại. Chứ hắn đảm bảo nếu nó lăn mạnh chút nữa thì có lẽ hắn sẽ lại được sống lại thêm một lần nữa không biết chừng.
Sau tình huống mà Trần Huyền tưởng như chỉ có trên phim ấy, mọi người xung quanh hô hét ầm ĩ rồi vây quanh con thú thành một vòng nhìn có vẻ hưng phấn lắm.
Một người đàn ông khác đi lại cái đầu con vật gần chỗ hắn, lấy ra 1 cái dao găm bằng đá nạy lấy 2 cái răng nanh con thú rồi đưa cho người đàn ông to lớn kia. Phần người còn lại, người thì đi chặt cây, người đi kiếm dây leo, chắc để buộc con thú kia đem về.
Một lúc sau khi cuộc chiến kết thúc, người đàn ông kia đi lại chỗ Trần Huyền, vẻ mặt bình tĩnh nhưng có thể thấy trong ánh mắt người này nhìn Trần Huyền mang theo vẻ lo lắng.
Hai tay cứng chắc như gọng kìm nắm vào bả vai, ánh mắt đảo qua khắp người Trần Huyền.
“Huyền, b·ị t·hương?”
Trần Huyền trợn mắt nhìn thẳng vào cái khuôn mặt thô kệch trước mặt, trong khi hắn còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, thì những người còn lại sau khi xử lý ổn thỏa con vật kia cũng lao đến vây quanh hắn.
Bỗng Trần Huyền nhìn thấy, lấp ló phía sau đám người có một cái đầu nho nhỏ thò ra. Nhìn ra là một cô bé cỡ tầm 14-15 tuổi, khuôn mặt lấm lem bùn đất, tóc tai rối xù, tay còn đang nắm vạt áo da thú lo lắng nhìn mình.
Biết Trần Huyền nhìn thấy, cô bé từ từ lách qua đám người đi về phía hắn. Sau khi tới gần liền ngồi sụp xuống mà khóc nức nở, như là đang sợ hãi xen lẫn sự hối lỗi, làm hắn càng thêm hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Thấy vẻ mặt bần thần của Trần Huyền, người đàn ông to cao kia trở nên lo lắng hơn rồi bỗng dưng dùng tay lắc mạnh vai hắn rồi vừa lắc vừa nói gì đó.
Vốn còn khá choáng váng sau khi tỉnh lại, nay lại bị tên to như hộ pháp kia lay như lay cây chuối, làm Trần Huyền vốn còn chưa tỉnh táo hẳn giờ lại càng thêm ngây ngất.
Đầu hắn bỗng quay cuồng, thân thể như rã ra thành từng mảnh. Trước mắt bỗng tối sầm lại, rồi trước khi ngất đi hắn cũng chỉ kịp nghĩ trong đầu được hai chữ “Mẹ kiếp!”