Nguyên Thủy Hồng Hoang

Chương 10 : Giấc Mơ Khó Quên




Chương 10 : Giấc Mơ Khó Quên

Rồi tại một mạch chạy nên núi nơi này không tiện ở lâu hắn là không muốn lại cảm lạnh

.......

Sau khi đã trở lại hang thì Hạo Thiên bắt đầu dùng tàn củi lửa nhóm lên một đống lửa nhỏ . Sau đó đặt 3 tảng đá ở xung quanh đống lửa rồi đặt cái tảng đá dạng chảo kia lên trên mà bên trong tảng đá là đầy ắp tuyết đã được nén chặt lại thành từng khối to

Mà đun tuyết đương nhiên là để lấy nước nhưng không phải để uống mà là để rửa người . Hiện tại hắn vẫn là trong hình hài của một cục than tuy rằng trong quá trình hoạt động thì đã bị mất màu một số chỗ nhưng tổng quan thì vẫn là rất bẩn

Là một người hiện đại thì việc sạch sẽ đã in sâu vào linh hồn của bất kì ai lên mặc cho thời tiết lạnh không thể tắm nhưng lau qua cái người thì vẫn là có thể

Sau vài phút thì cái chảo đá của Hạo Thiên đã sôi không phủ nhận rằng trảo đá này dùng khá tốt nhưng lại mất thời gian lâu để làm nóng

Hắn cầm một chút cỏ khô tại nước nóng phía trên nhúng cho ngấm nước rồi rút trở về . Túm cỏ khô đáng tỏa khói kia tại trên da thịt du tẩu có chút đau nhưng vẫn có thể chấp nhận được .

Theo từng làn nước đen ngòm kèm theo là nhiều một chút ghét theo gương mặt cùng cánh tay cái chân trôi xuống thì trông có vẻ khá khẩm hơn trước . Hơn nữa hắn còn dùng một chút nước vuốt vuốt bộ tóc dài cũng như gỡ rối một chút rồi lấy một nhánh cỏ khô có tính dẻo và bền buộc gọn lại

Hạo Thiên nhìn chảo đá bên trong là nước đã đen ngòm nhưng thật ra hắn là tại nhìn gương mặt hiện bên trong màn nước đen kia . Hạo Thiên nhìn khuôn mặt trắng trẻo có vẻ hốc hác nhưng vẫn coi là tạm ổn có chút đẹp mắt nhưng không biết sau này sẽ phát triển thành dạng gì nha . Nhưng từ đâu tới một cơn gió lạnh làm hắn run cả người da gà đã sớm nổi lên . Làm hắn mất cả hứng

Hạo Thiên đổ đi nước bẩn rồi dùng tuyết tướt qua vài lượt cho sạch sẽ, rồi quay trở lại chỗ ngủ của mình nằm xuống rồi lôi ra miếng thịt mà mình đã lấy lúc trước . Vừa nằm vừa miệng không ngừng cắn nuốt thịt . Nhắm mắt dưỡng thần không ngừng nghĩ về tương lai



Hạo Thiên bỗng thấy một đợt buồn ngủ dữ đội mắt hắn dần trở lên lặng trĩu liền th·iếp đi lúc nào không hay

.......

- đây..... đây là đâu

Hạo Thiên mở mắt ra liền thấy một không gian tăm tối chỉ có ánh sáng mờ ảo cùng màn sương mù dày đặc quang cảnh bây giờ bao phỉ đầy rẫy nhưng cái cây đen đuốc không có một chiếc lá . Còn bầu trời là một màu đỏ như máu không một đám mây . Không gian tràn ngập ý vị c·hết chóc

Tại một nơi xa xôi ngay dưới gốc cây to lớn kì dị nhất hắn thấy một bóng người thướt tha ngồi tại đó

Hạo Thiên thấy mà như bị trúng tà thân thể ko tự chủ được mà đờ đẫn tiến về phía gốc cây đó . Khi đã lại gần thì hắn thấy người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên nhìn hắn để lộ gương mặt xinh đẹp phúc hậu đôi và cái miệng nhỏ nhắn đang mỉm cười . Toàn thân người phụ nữ được tô điểm bởi chiếc váy trắng ngần tinh khiết . Từ đó để lộ phía dưới là một đôi chân ngọc ngà . Nhưng lúc này một bên chân đã bị một nhánh rễ cuốn lấy như phủ lên một tầng xiềng xích

Hạo Thiên nhìn thấy vậy đôi mắt có chút thất thần lâu một lát liền nghẹn ngào mắt có chút sương mù rồi kêu gào

- mẹ ..... mẹ . Mẹ đã ở đâu con nhớ mẹ nhiều lắm

Đúng vậy người phụ nữ ấy chính là mẹ của Hạo Thiên . Từ lúc mẹ mất đã bao lâu rồi ? Trong ký ức của hắn . Hạo Thiên chỉ có thể gặp mẹ từ bức ảnh trong phòng của bố . Nụ cười hiền hoà của mẹ lúc ấy làm hắn nhớ mãi không quên . Nức nở một hồi hắn liền xà vào lòng của người phụ nữ kia rồi úp mặt lên đùi rồi đau khổ khóc lóc . Còn người phụ nữ kia trong mắt liền lóe lên vẻ yêu thương vô bờ . Đôi ngọc thủ không xương từ từ xoa xoa mái tóc của đứa con trai của mình rồi nhẹ giọng nói

- mẹ vẫn ở đây . Mẹ vẫn ở bên con ..... con trai của mẹ là đứa trẻ ngoan liền đừng khóc



Hạo Thiên tham lam hít hà hương thơm trên cơ thể của mẹ mình lâu rồi hắn không được gặp mẹ . Sau khi nghe lời mẹ nói hắn liền lấy tay xoa hàng nước mắt rơi trên hàng mi . Cười hề hề nói kèm theo vài tiếng nấc cụt

- Hì . Hì. Hạo nhi của người rất ngoan sẽ không khóc . Hấc . Mẹ theo con chúng ta liền trở về nhà . Hấc ....

Khung cảnh tăm tối giờ đây bỗng trở nên tươi sáng cỏ xanh bắt đầu nảy mầm bầu trời trở lên trong xanh ánh nắng liền bắt đầu chiếu sáng . Người phụ nữ đỡ Hạo Thiên đứng dậy sau đó xoa hai bên gò má hắn rồi ôm hắn một cái . Lúc này Hạo Thiên như thấy bên tai đang vang vong tiếng nói của gió

- mẽ sẽ ở đây và mẹ vẫn sẽ ở bên con . Không có mẹ con phải sống thật tốt .... phải sống thật tốt...... thật tốt ....

Mẹ buông hắn ra lui dần về màn đêm và sương mù và dần biến mất . Đọng lại chỉ còn là tiếng nói vang vọng bên tai

Hạo Thiên điên cuồng gào hét

- không . Hãy ở lại với con . Đừng đi . Khôngggggg..........

.......

.......

- khôngggg......



Hạo Thiên ngồi bật dậy miệng kêu gào nhìn không gian xung quanh . Nhưng trước mắt hắn vẫn là chiếc hang kia nhưng là trong bóng tối vô đinh hắn hiểu mình là gặp mộng . Cơ thể Hạp Thiên có chút nóng mồ hôi như mưa theo dòng chảy xuống đất mặn chát . Đôi gò má còn đọng lại hai hàng nước vẫn chưa khô . Hạo Thiên có chút tâm loạn ôm lấy đầu gối rồi cúi đầu xuống . Tâm tình vẫn còn chưa có ổn định

Tại một lúc lâu tại hang đá phía trong có đoàn người chạy ra đốt một đống lửa chợt thấy Hạo Thiên nằm co lại một hồi cảnh tượng vô cùng đáng thương làm ai lấy cũng phải nghẹn ngào "hắn là tại quá nhỏ "

Bỗng dưng từ trong đám người đi ra một người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn một tay đỡ lấy một lão giả cầm cốt trượng hai người này không ai khác chính là vu và tộc trưởng của bộ lạc . Nhìn một chút đứa trẻ này vu liền lắc đầu

- chắc nó lại gặp ác mộng . Nó cũng thật đáng thương

Vu tiến lại đưa cánh tay già nua tại vai của hắn vỗ khàn khàn cất giọng nói

- đừng buồn n·gười c·hết không thể sống lại . Họ giờ tại thần linh bên cạnh hầu hạ sẽ luôn nhìn ngươi . Họ sẽ thật buồn khi thấy ngươi như vậy

Hạo Thiên nghe thấy câu nói này liền ngước mặt lên với hai hàng lệ trên má hắn đã sớm không buồn nhưng một mực tủi thân làm hắn muốn khóc . Mẹ hắn là tại thật lâu trước khi hắn trưởng thành liền biến mất khỏi cuộc sống của hắn nên nước mắt của hắn đã sớm cạn . hắn sống qua nhưng tháng ngày mà không có mẹ. lúc trước là hay có những đứa bạn trêu trọc hắn và hắn đã chạy chốn khóc trong bóng tối . Hắn luôn cố gắng mỉm cười để cho mình quên đi đau buồn nhưng hắn vẫn là không làm được

Hạo Thiên nhìn gương mặt già nua liền cảm thấy vu trong tưởng tượng của hắn cũng không quá đáng ghét mà là một con người biết quan tâm đến người khác thật nhiều đi . À hắn không biết từ lúc nào đám người này trở lên văn chương như vậy . Câu nói vừa rồi của vu làm hắn nhớ đến lời nói trong giấc mơ của mẹ rằng " mẹ sẽ luôn ở bên hắn " làm hắn có chút lúng túng cũng không biết giờ nên nói gì cho ngầu liền nói đại

- vu ta không buồn . Cảm ơn vu vì lời nói đó ta sẽ nhớ rõ

Vu gật gật cái đầu đưa bàn tay tại má hắn xoa đi một chút nước mắt nhìn gương mặt tiểu đáng thương kia liền nói tiếp

- tuy ta không giúp được gì nhiều cho ngươi . Nhưng nếu có việc gì mà ta làm được mà ngươi cần giúp đỡ thì cứ nói cho ta một tiếng ta sẽ giúp ngươi . Còn đây là một chút thịt từ con nai kia vừa mới xin tại thần linh liền cho ngươi . Ăn uống xong một chút liền ngủ tiếp

Vừa nói vu liền từ tộc trưởng lấy một chút thịt từ một chiếc đùi nai đưa cho hắn có chút quen mắt . Liền này không phải là chiếc đùi mà hắn gặm sao