“Dịch Huân ca ca…” Thanh âm quá mức buộc chặt mang theo một tia run sợ, Lộ Diêu gọi Cố Dịch Huân, lại dừng lại, không biết phải nói từ đâu.
Nghe được tiếng gọi của Lộ Diêu, Cố Dịch Huân cảm thấy cảm giác choáng váng mờ ảo coi như giảm bớt một chút, “Diêu Diêu, ” cước bộ có điểm loạng choạng, thân hình không vững đi hướng Lộ Diêu, đem thân thể mềm mại của cô ôm vào trong lòng, trong nháy mắt lại cảm giác được rất nhiều xúc cảm cùng thỏa mãn. Thanh âm ngọt ngào quen thuộc, mùi huân y thảo thoang thoảng quen thuộc, sự mê loạn ồn ào náo động lúc trước hết thảy cũng không thấy, người cũng thanh tỉnh một chút, “Bận xong rồi?”
Cố Dịch Huân tới gần một chút, Lộ Diêu liền ngửi thấy mùi nước hoa mang vị của hoa nhài trên người anh, không phải của anh cũng không phải của chính mình, đó là ấn ký của một người phụ nữ khác lưu lại trên người anh! Mùi hương quỷ mị quanh quẩn quanh chóp mũi đã tạo thành một đao cuối cùng đánh vào tâm, Lộ Diêu cũng không còn biện pháp để tỉnh táo lại. Một phen đẩy người đàn ông đang đặt mặt trên vai mình ra!
Anh làm sao có thể như vậy? Một khắc trước còn ôn nhu che chở cho người phụ nữ hoài đứa nhỏ của anh, giây tiếp theo liền ôm mình thấp giọng thì thầm, anh… Thật là đại hỗn đản! Ánh mắt từng thiên chân vô tà giờ phút này lại bị bịt kín bởi oán giận cùng lên án, như tràn ngập sương mù dày đặc, trong suốt không hề còn nữa.
Con người vào thời điểm phẫn nộ sẽ khác hẳn với bình thường, Lộ Diêu lại đang tức giận kinh người, Cố Dịch Huân không hề phòng bị hơn nữa đầu còn choáng váng, nên bị đẩy cho lảo đảo lui vài bước, thẳng đến khi sau thắt lưng đụng lên lan can mới ngừng lại được, thình lình xảy ra động tác làm di chuyển trên diện rộng nên trước mắt anh không ngừng lúc sáng lúc tối cùng tai bị ù theo từng trận. Cố Dịch Huân nắm lấy tay vịn lan can để đứng vững, mày kiếm nhíu lại vì màu đen đặc trước mắt, “Sao lại thế này?” Ngữ khí lạnh lẽo mang theo sự tức giận rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt người đàn ông là biểu tình ẩn nhẫn cùng bất mãn, sự tức giận trong Lộ Diêu như nước vỡ đê càng không thể vãn hồi, “A, anh còn không biết xấu hổ hỏi em làm sao vậy, anh làm chuyện tốt gì chính anh không biết sao?” Lộ Diêu nhìn Cố Dịch Huân mà trào phúng cười ra tiếng, đúng là cố làm ra vẻ, đàn ông đều như vậy sao?
Đôi mắt u ám nhìn Lộ Diêu có chút như bệnh tâm thần mà không rõ vì sao, vừa rồi vẫn còn rất tốt mà, rốt cuộc bị cái gì kích thích? “Em rốt cuộc làm sao vậy, phát điên cái gì?” Mi tâm Cố Dịch Huân nhíu lại càng nhanh, ngữ khí lạnh lẽo giống như muốn làm người ta đông cứng.
Nhanh như vậy liền thất sủng sao? Dưới đáy lòng Lộ Diêu liều mạng cười nhạo chính mình, cô cảm thấy bản thân mình chính là một đứa ngốc! Cố Dịch Huân đối với chính mình luôn hướng tới ôn nhu ấm áp, thêm cả sủng nịch, nay ban tặng hết cho Nhã Di cùng đứa nhỏ của cô ta, hay là do lần đầu tiên anh dùng ngữ điệu lạnh như băng nói với chính mình, nên Lộ Diêu thực dễ dàng bị tổn thương do giá rét, xem ra mẫu quý nhờ tử một điểm cũng không sai.
“Nhã Di mang thai đúng không?” Thanh âm Lộ Diêu có chút vô lực, tựa như cô đã biết sẵn đáp án từ trước, nhưng buồn cười là còn muốn ôm một chút hi vọng cuối cùng, kỳ vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, có thể từ miệng của anh nghe thấy chữ “Không”, nhưng mà…
“Đúng, làm sao mà em biết?” Cố Dịch Huân có chút kinh ngạc, anh chưa từng nói cho cô biết, mà cô gái nhỏ cũng không quan tâm người và chuyện trong công ty, cô làm thế nào lại biết.
“Em vì sao không thể biết? Hay là anh không hy vọng em biết?” Lộ Diêu hoàn toàn tan nát cõi lòng, từng mảnh hỗn độn.
Cố Dịch Huân tuy rằng đầu váng mắt hoa, nhưng thần chí coi như vẫn còn thanh tỉnh, thần kinh bị chất kích thích làm trì độn rốt cục cũng thấy một tia không thích hợp, “Em ngoan ngoãn đi, không cần náo loạn, anh hiện tại không thoải mái, có chuyện gì về nhà nói sau.” Cố Dịch Huân đè ép mi tâm, thanh âm khàn khàn lại lộ ra ngữ khí bá đạo đáng tin mà chân thật.
“Em không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa!” Lộ Diêu hướng Cố Dịch Huân hô một câu, xoay người chạy cũng không quay đầu lại một lần, chỉ có âm cuối mang theo tiếng khóc nức nở còn phiêu đãng trong góc yên tĩnh này.
Mi tâm Cố Dịch Huân càng nhíu chặt cùng cảm giác khó chịu tăng lên, nhìn theo phương hướng mà thân ảnh kiều nhỏ vừa biến mất, thở dài khe khẽ, cô gái nhỏ bốc đồng! Tận lực duy trì thân thể vững vàng để làm giảm bớt sự choáng váng cùng cảm giác huyễn hoặc, Cố Dịch Huân đuổi theo hướng Lộ Diêu vừa rời đi.
Hai người đêm nay một thì có tâm sự, một thì thân thể không khoẻ, nhưng ai cũng không có phát hiện ra đối phương không ổn, nếu như có một người có thể cẩn thận quan sát một chút, có lẽ sẽ không xuất hiện đủ loại tiếc nuối sau này.
“Lộ tiểu thư, sắc mặt của cô không tốt lắm, là không thoải mái sao?” Nhã Di sớm chờ đã lâu, thấy Lộ Diêu nổi giận đùng đùng chạy đến, phảng phất như không có chuyện gì đi lên phía trước quan tâm hỏi.
Lộ Diêu nghe thấy thanh âm của cô ta chỉ cảm thấy làm ra vẻ cũng làm người ta thấy ghê tởm, lúc trước làm sao có thể cảm thấy dễ nghe? “Tôi không sao, cám ơn đã quan tâm.” Ngữ khí mặc dù không tốt, nhưng vẫn là duy trì phong độ đúng mực xứng với danh hiệu thục nữ.
Nhìn thấy tình địch còn có thể sắc mặt như thường mà đối mặt, thậm chí còn tỏ vẻ quan tâm, khó trách đồ lưu manh kia lại thích, cảm thấy chính mình quá tùy hứng quá điêu ngoa (điêu ngoa theo nghĩa được nuông chiều nhé, không phải kiểu nói điêu), cho nên làm một người đóng vai người tốt am hiểu mọi chuyện mang ngữ điệu ôn nhu đến an ủi sao? Phụ nữ một khi không còn tín nhiệm một người, nghi kỵ, hoài nghi sẽ như cỏ dại điên cuồng mà sinh trưởng, lớn mạnh không ngừng.
Nhã Di còn tưởng rằng cuộc điện thoại trong toilet cùng biểu diễn tình cảm trên ban công vừa rồi cũng đủ kích thích tiểu nữ hài này hỏng luôn chứ, không nghĩ tới tiểu công chúa điêu ngoa này cũng không giống như vẻ vô dụng thoạt nhìn qua, ít nhất cho tới bây giờ còn thực trấn tĩnh, không xuất hiện biểu tình khóc nháo như cô đã dự đoán trước, hiện tại làm cho cô có một chút vô thố. Âm thầm tức giận chính mình làm sao có thể bị một tiểu nữ hài làm rối loạn trận tuyến, tiếp tục dựa theo kế hoạch đã định ra từ sớm sẽ đốt thêm một chút lửa nữa. Cố Dịch Huân, Cố Dịch Huân, Cố Dịch Huân… Vì chạm được đến người đàn ông này, cô không tiếc hết thảy cũng muốn hủy đi tất cả rào cản ở phía trước.
Nhã Di bộ dáng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lộ Diêu, mặt mang nụ cười mỉm tới gần bên tai Lộ Diêu thì thầm, “Cô nghe được đúng không? Tôi hoài đứa nhỏ của anh ấy!” Lộ Diêu đứng quay lưng với hành lang cùng chỗ mọi người trong đại sảnh, mà Nhã Di cùng Lộ Diêu là mặt đối mặt, vừa vặn đối diện với đám người trong sảnh, người ở bên ngoài nhìn vào là hai người phụ nữ đang ghé tai nói chuyện, mà người phụ nữ đối diện với mọi người lại là mặt mang mỉm cười, nhìn bề ngoài bức tranh này không thể nghi ngờ chính là hai người phụ nữ đang nói chuyện bí mật riêng tư, nhưng nội bộ gió nổi mây phun thì chỉ có đương sự mới hiểu.
“Cô! Cô là cố ý.” Câu nói này không phải một hỏi câu, mà mang ngữ khí của câu trần thuật.
“Đúng vậy. Tuy rằng thực tàn nhẫn, nhưng quả thật là sự thật, tôi mang thai ! Ba ba của cục cưng là…”
“Không cần nói nữa!” Lộ Diêu cất cao giọng quát bảo cô ta ngừng lại lời định nói.
“Sợ? Thừa nhận đi, tôi mới là người phụ nữ thích hợp nhất, có thể hỗ trợ sự nghiệp của anh ấy, có thể an ủi anh ấy khi anh ấy cảm thấy mệt mỏi; cô thì sao? Trừ bỏ làm nũng đùa giỡn hay đi dạo phố mua sắm, cô còn có thể làm gì? Bất quá chỉ là đồ chơi của đàn ông khi cảm thấy nhàm chán mà thôi, có từ rất thích hợp với cô, ‘Bình hoa’ !” Trên mặt Nhã Di ngay cả nhu nhược mỉm cười cũng biến mất, mang theo chỉ còn ý cười độc ác cùng hàm xúc châm chọc khi cướp lấy thứ của người khác.
“Nói bậy! Cô là người phụ nữ phá đám!” Những lời này là lời thật tâm, Lộ Diêu rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, kích động hướng Nhã Di phẫn nộ mà quát.
“Bị tôi nói trúng tâm sự thẹn quá thành giận?” Ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, thấy thân ảnh cao lớn màu lam đang hướng bên này mà đi đến, Nhã Di có chút vội vàng lại mở miệng, “Đồ chơi! Bình hoa!”
“Cô câm miệng!” Vẻ mặt Lộ Diêu vô cùng chán ghét đẩy người phụ nữ làm người ta chán ghét bên người mình ra.
“A…” Nhã Di kinh hô một tiếng, hai tay gắt gao che chở bụng, giống như lá mùa thu phiêu du trong gió rồi nhẹ rụng chậm rãi ngã rơi trên mặt đất, vừa nhấc đầu lên, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt.
“Lộ tiểu thư, cô…” Lời còn chưa nói hết lệ đã rơi, khóc như hoa lê mùa xuân mang theo mưa, nhìn vào bộ dáng đó, người đàn ông nào thấy cũng nhịn không được muốn đem cô ta bảo hộ ở sau người.
Khi Cố Dịch Huân đến gần nhìn thấy chính là cảnh tượng này, cô gái nhỏ của anh đem người phụ nữ của Á Bá đẩy ngã xuống đất, vạn nhất đứa nhỏ có chuyện gì, cô làm thế nào cho Á Bá một cái công đạo? Cô gái nhỏ vô pháp vô thiên này thật sự chính mình đã chiều hư, quá tùy hứng! Không khí trong phòng ồn ào náo động cùng oi bức, ngọn đèn sáng ngời cùng sự tức giận dâng lên làm cho trước mắt anh xuất hiện hình bóng cứ chớp lên.
“Diêu Diêu!” Lớn tiếng quát bảo Lộ Diêu ngưng lại động tác, ngữ điệu lạnh lẽo không chút nào che giấu tức giận, Cố Dịch Huân cước bộ nhanh hơn tiến lên giữ chặt bàn tay đang giơ lên của Diêu Diêu, “Không cần quá đáng.” Ngữ điệu không rõ hỉ giận, bàn tay to buông cổ tay Lộ Diêu ra, thân thủ nâng Nhã Di té ngã trên mặt đất dậy. “Không có việc gì chứ?”
“Em không sao, Cố tổng, Lộ tiểu thư không phải cố ý đẩy em, là em không cẩn thận đứng không vững.” Một câu nói kiểu trong bông có kim, nhìn như vì Lộ Diêu mà giải thích, kì thực lại là nhằm vào.
“Con của chúng ta…” Nhắc tới đứa nhỏ Nhã Di khóc càng thương tâm, tựa vào trên cánh tay Cố Dịch Huân tựa hồ giây tiếp theo sẽ té xỉu.
Cố Dịch Huân cũng không chú ý tới lời nói hàm hồ của Nhã Di, chỉ lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cô ta, nhịn xuống thân thể truyền đến từng trận không khoẻ cùng mùi nước hoa gay mũi mà kiên nhẫn khuyên giải an ủi.
Lộ Diêu nhìn Nhã Di từ bông hoa khích người biến thành hoa nhài nhỏ, trong lòng một phen lửa giận hừng hực thiêu đốt, phẫn nộ nhằm phía hai người đi qua muốn đẩy người phụ nữ làm bộ làm tịch đang tựa vào trên người của người đàn ông của mình, “Dịch Huân ca ca, cô ta là cố ý! Cô ta…”
“Không cần tùy hứng, hôm nay là đám cưới của Thiết Tây Á và A Thụy.” Một câu làm cho Lộ Diêu bừng tỉnh, yên lặng đứng yên tại chỗ, ngữ khí lạnh như băng đạm mạc như vậy, tựa như… Nước mắt không khống chế được mãnh liệt trào ra.
“Tôi chán ghét anh! Đại hỗn đản!” Thanh âm giày cao gót gõ xuống mặt đất càng lúc càng xa, Cố Dịch Huân vừa định đuổi theo, lại bị Nhã Di kéo ống tay áo lại.
“Cố tổng, bụng tôi có điểm không thoải mái, ngài có thể giúp tôi qua bên kia ngồi nghỉ một chút.”
“…”
Vừa bắt đầu động tác, lại bị cảm giác mê muội mãnh liệt đánh úp lại, làm Cố Dịch Huân không thể kiềm lại nữa, cuối cùng rơi vào một mảnh bóng tối.