Ông trời là một Người vĩ đại lại vô cùng tàn khốc, Người dùng phương thức chân thực nhất hướng thế gian để triển lãm cái gì gọi là nhân sinh như diễn, họa vô đơn chí.
Thiết Tây Á không có nhiều thời gian để bi thương cùng hoang mang, rất nhanh đã có người tìm tới tận cửa. Đồng loạt mặc áo sơmi lòe loẹt, người đàn ông với vẻ mặt hung thần ác sát cách ngày hôm sau liền xông vào nhà cô, mạnh mẽ kéo cô vào một chiếc xe đến một hội quán xa hoa không biết tên.
“Nhanh chút!” Thiết Tây Á bị người đàn ông đẩy ngã vào một gian phòng trang hoàng xa hoa, dưới thân là thảm lông mềm mại, làm giảm bớt đau đớn do thân thể trực tiếp tiếp xúc với mặt đất. Thiết Tây Á cúi đầu im lặng ngồi dưới đất, cũng không giống người bình thường khi gặp phải loại sự tình này sẽ thất kinh mà kêu to, cô chỉ hơi nhăn mày, trong lòng nhanh chóng tự hỏi, là loại người nào và bởi vì sao muốn bắt người hai bàn tay trắng như mình?
“Phạm gia!” Người đàn ông vừa rồi lên tiếng gọi cùng với một trận tiếng bước chân truyền đến, Thiết Tây Á theo bản năng ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra từ giữa bốn người đàn ông mặc đồ đen đeo kính dâm. Người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt gian trá, mũi thấp môi dày, ánh mắt mị cơ hồ nhìn không thấy, thấy rõ hơn là cái đầu to bóng lưỡng của hắn, thực rõ ràng hắn chính là Phạm gia trong miệng mọi người. Thiết Tây Á không biết người này, càng không rõ vì sao chính mình lại bị bắt tới đây.
Người tới đúng là trùm ma túy lớn của thành phố S, là người âm hiểm giảo hoạt, Phạm gia. “Con gái của Lâm đan?” Thanh âm của Phạm gia thực chói tai, giống như tiếng do móng tay cào vào bảng đen vang lên, làm cho da đầu người ta run lên.
“Đúng, Phạm gia. Nó chính là con gái của ả tiện nhân kia, tên là Thiết Tây Á.” Thuộc hạ vẻ mặt chân chó (nịnh nọt), tất cung tất kính trả lời.
“Không sai, bộ dạng so với mẹ mày còn phong ~ tao xinh đẹp hơn, ha ha…” Phạm gia □ ý đồ vươn tay vuốt khuôn mặt kiều diễm của Thiết Tây Á, lại bị cô nghiêng đầu né đi.
“Ba!” Ba tiếng tay tát vang lên vang dội, Thiết Tây Á bị đánh phải nghiêng mặt đi, hai má trắng nõn lập tức hiện lên dấu tay màu đỏ rõ ràng, tóc đuôi ngựa phía sau cũng có chút rơi ra, tay Thiết Tây Á bụm lấy mặt đôi mắt lại vẫn như trước không gợn một tia sợ hãi nào, chỉ thản nhiên nhìn tên đàn ông vừa động thủ. Phạm gia nhìn vào con ngươi đen sâu trầm tĩnh của cô gái trước mặt, trong lòng có một chút điểm bối rối, lập tức lại cảm thấy tức giận, chính mình nhưng lại bị một tiểu nha đầu lừa đảo hù sợ?
“Mẹ nó! Cái gì vậy? Đối với tao, mày còn giả trang ngây thơ cái gì!” Phạm gia một phen kéo tóc Thiết Tây Á, làm cho cô phải ngẩng đầu, một tay kia vỗ vỗ khuôn mặt mắng của cô, “Mày cùng mẹ mày đều có ưu thế giống nhau, đều thuộc dạng có vẻ mặt phong ~ tao, mẹ mày trước khi chết còn phá hư gây sự với tao, làm tao tổn thất bảy trăm vạn, như vậy, bắt đầu từ ngày mai mày phải đến câu lạc bộ đêm của tao để bán, thẳng đến hoàn thành khoản tiền mẹ mày thiếu tao mới thôi!”
Mặt nạ bình tĩnh của Thiết Tây Á rốt cục cũng có một tia bị rách, khuôn mặt vốn tái nhợt cuối cùng một điểm huyết sắc cũng bị thốn sạch sẽ! Mẹ nợ bắt con trả sao? Bà quả nhiên không thương tôi, phút cuối cùng còn gán cho tôi thêm khoản nợ này, nhìn thấy kết quả như vậy bà có thể mỉm cười nơi cửu tuyền sao, vừa lòng sao? Khóe miệng Thiết Tây Á gợi lên nở nụ cười, những tên đàn ông nhìn xem đều là vẻ mặt chấn động, giống như nhìn thấy hoa mai lay động trong băng tuyết và gió lạnh đi, lãnh diễm lại lạnh lẽo, lúc này Thiết Tây Á là tươi cười như vậy. Thiết Tây Á thừa dịp mọi người thất thần, nhanh chóng tiến lên lấy ra khẩu súng bên hông một tên mặc áo đen đứng cạnh Phạm gia.
“Mẹ nó, mày muốn làm gì! Buông khẩu súng xuống!” Tên đàn ông bị cướp đi vũ khí dẫn đầu lấy lại tinh thần, hướng về phía Thiết Tây Á rống giận, vài tên còn lại nghe được tiếng hô của đồng bọn đều lắc mình đem Phạm gia chắn ở sau người, đồng loạt giơ súng hướng Thiết Tây Á.
“Tôi sẽ không đi bán! Trừ phi ông cảm thấy sẽ có người muốn một khối thi thể lạnh như băng. Nhưng số tiền bà ấy thiếu ông, tôi sẽ thay bà ấy trả.” Thiết Tây Á vẻ mặt quyết tuyệt, họng súng tối om vững vàng để ở trên thái dương của chính mình, bình tĩnh dị thường nói. Hiện tại cô hai bàn tay trắng cũng không hề sợ hãi, cô không có tài sản gì cũng không có năng lực cùng đấu với những người này, bọn họ muốn đối phó với cô so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Cho nên nếu không thể thay đổi vận mệnh, như vậy cô sẽ cố gắng lựa chọn phương thức tồn tại tốt nhất đối với chính mình.
“Còn nói? Hừ, mày cho dù đi bán cũng không hẳn có thể hoàn trả tiền cho tao, không bán? Lấy cái gì để trả tao bảy trăm vạn!” Phạm gia phất phất tay ý nói các tên bảo tiêu lui ra, vẻ mặt hèn mọn nhìn Thiết Tây Á, hắn cảm thấy đàn bà trừ bỏ thân thể căn bản là không có giá trị nào cả.
“Trừ bỏ bán, muốn tôi như thế nào cũng có thể, thẳng đến khi tôi trả hết mới thôi.” Đây là điểm mấu chốt cuối cùng cô muốn, người có ti tiện cũng có tôn nghiêm, cô không thể để người khác giẫm lên.
“A, mày còn nhỏ mà khẩu khí cũng không nhỏ. Bảy trăm vạn, mày muốn trả tới khi nào? Đến khi lão tử vào quan tài sao?”
“Bảy năm!” Thiết Tây Á kiên định nói, thanh âm uyển chuyển như tiếng hót của chim hoàng oanh, từng chữ nói ra đều rất khí phách.
“Bảy năm? Nếu như không trả hết thì sao?”
“Mặc ông xử trí.”
“… Được!” Phạm gia có điểm thưởng thức nha đầu dũng cảm này, rất nghị lực!
Bảy năm, tôi dùng thời gian bảy năm để báo đáp ân tình bà sinh tôi nuôi tôi, bảy năm sau chúng ta sẽ không còn liên quan, cho dù có gặp lại dưới hoàng tuyền cũng xin không cần nhìn cứ đi qua, mẹ, tạm biệt! Đây là lần đầu tiên Thiết Tây Á gọi tiếng mẹ sau khi lớn lên, cũng là… Một lần cuối cùng!
“Thiết Tây Á, mang cho tôi hai hộp này!”
“Hi, mỹ nữ! Bàn này lại gọi hai bia!”
“Thiết Tây Á, lập tức đến cô lên đài, cô như thế nào còn ở chỗ này? Nhanh chút chuẩn bị.”
“Thiết Tây Á, Thiết Tây Á…”
Trong quán bar vẫn như cũ là ca múa mừng cảnh thái bình xa hoa truỵ lạc, Thiết Tây Á từ khi đáp ứng Phạm gia liền làm việc tại những nơi thế này, nguyên nhân không khó, chỉ có nơi này mới là nơi kiếm tiền nhanh nhất! Cô khuân vác hàng hóa, bưng rượu, hát… Trừ bỏ bán mình, cơ hồ là việc có thể kiếm tiền thì cô đều làm. Nhưng là bảy trăm vạn… Bốn năm trôi qua, cô mệt chết mệt sống nhưng ngay cả một số lẻ cũng không trả được! Năm đó thời điểm cô hứa hẹn là có điểm xúc động và muốn kéo dài thời hạn, nhưng hiện tại, cứ nghĩ đến ánh mắt Phạm gia nhìn về phía cô càng ngày càng nóng cô liền cảm thấy chính mình lại nguy hiểm thêm một phần.
Thiết Tây Á không còn là cô gải nhỏ ngây ngô của năm đó, thời gian bốn năm cùng lễ rửa tội của cuộc sống, nay Thiết Tây Á đã trổ mã thành mỹ nhân động lòng người tựa như tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách, những người đàn ông mơ ước cô không phải ít, cũng có người thần thông quảng đại biết được cô gặp khó khăn và có ý giúp cô, nhưng đều bị cô một mực cự tuyệt.
Dùng phương thức như vậy để lấy được tự do, bất quá chính là thay đổi một loại phương thức giam cầm mà thôi, đem chính mình giam cầm ở bên cạnh một người đàn ông, dựa vào sự sủng ái của hắn mà sống, làm cho chính mình biến thành sủng vật tùy ý chủ nhân chơi đùa. Chỉ khi nào này phần ái (yêu, yêu về thể xác) dần dần trở nên mờ nhạt mới có cơ hội rời ra, cô phải làm sao bây giờ? Giẫm vào vết xe đổ của Lâm Đan sao? Không, bi kịch như vậy tuyệt đối sẽ không tái diễn đối với cô!
Có người nói, nhân sinh như là một ngụm oa, khi làm bạn té ngã đến dưới cùng, vô luận bạn đi theo phương hướng nào đều là hướng về phía trước! Thiết Tây Á tin tưởng vững chắc không cảnh ngộ nào so với hiện tại lại gian nan hơn, cây khô cũng có thể phùng xuân, ở chỗ tuyệt (đường cùng) cũng nhất định có thể phùng sinh, cô muốn dựa vào sự cố gắng của chính mình, trở thành chim ưng có thể tự do bay lượn!