Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 29: Chúng ma trở về vị trí cũ




Ban đêm, câu lạc bộ đêm lớn nhất trong thành phố S —— Link vẫn ồn ào náo nhiệt như trước. “Link”, ý nghĩa như tên, liên tiếp, liên tiếp đen cùng trắng đan xen. Vô số người khi màn đem bao phủ khắp nơi mới kéo xuống lớp ngụy trang thường dùng dưới ánh mặt trời, để lại trần thế hỗn loạn, bắt đầu vung tiền như rác, chính mình theo đuổi sự dâm mỹ trong thế giới trầm luân, tới những nơi có thể tìm được cảm giác giải thoát cùng kích thích. Từ tầng 1 đến tầng 24, rượu ngon, tuấn nam, mỹ nữ… Ngoại trừ thuốc phiện, chỉ cần thứ bạn nghĩ đến, Link đều có thể cho bạn! Đây là “Thất nhạc viên” của nhân gian.

Đêm nay Link có chút không giống với bình thường. Tất cả quản lí của các tầng đều đứng thẳng tắp ở cửa, như bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, tất cả phải đợi người xuất hiện. “Á tỷ!” Mọi người cùng lúc mở miệng chào một tiếng.

“Ân, ” Thiết Tây Á thản nhiên trả lời, nhưng mà chỉ một tiếng này, cũng làm cho trái tim của phần đông đàn ông ở đây tê dại một chút, “Cố tổng lập tức đến, phòng chuẩn bị tốt chưa?” Thiết Tây Á vừa nói vừa đi, đằng sau cô là đoàn người nối đuôi nhau đi vào, trên hành lang lóe ra ngọn đèn sáng rõ trong màn đêm âm u, chiếu vào Thiết Tây Á làm thân ảnh khêu gợi của cô như ẩn như hiện, tăng thêm vẻ thần bí, đa phần đàn ông phía sau đều là vẻ mặt si mê hướng vào dáng người thướt tha đi trước. Thiết Tây Á phong tình là tỏa ra từ trong cốt tủy, cho dù không làm gì không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, bạn đã cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ mị hoặc lòng người.

“Đúng vậy, tầng cao nhất đã sẵn sàng, hết thảy đã chuẩn bị sắp xếp, ” Tổng giám đốc của Link, Trần ca, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có vẻ ổn trọng (trầm ổn + cẩn trọng) lão luyện trả lời. Kỳ thật nhìn kỹ sẽ phát hiện vị tổng giám đốc có vẻ khó chơi khó giải quyết, lúc này sau gáy lại tinh tế lộ ra một tầng mồ hôi, ông ở Link làm việc nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt lão bản, lão bản là thiên thần trong truyền thuyết về thế giới hắc ám, lúc này khẩn trương đến mức tay cũng không biết nên để đâu cho tốt. “Á tỷ, muốn hay không kiểm tra lại một lần, nhìn xem có thiếu cái gì không?”

“Được.”

“Uy! Anh thường xuyên tới chỗ này?” Lộ Diêu nhìn tòa nhà nguy nga cao ngất trước mắt, đèn đuốc sáng trưng không giống ban đêm, ngữ khí không tốt lắm hỏi Cố Dịch Huân.

“Ngẫu nhiên.” Cố Dịch Huân dùng cánh tay kẹp lấy Lộ Diêu đi nhanh qua những người đứng ở cửa vào, có lệ đáp. Đàn ông trong những lúc đàm phán, xã giao, tổng cộng cũng trốn không thoát mấy thứ kia, làm sao có thể không thường xuyên đến. Vốn đêm nay là muốn cho Á Bá, A Thụy vì bọn họ là công thần đi Bắc Mỹ lập được chiến công, Lộ Diêu từ chiều đến giờ cứ đòi đến đây, Cố Dịch Huân không lay chuyển được chỉ có thể mang cô đến cùng.

Lúc trước tuổi quá nhỏ nên không thể vào những nơi thế này, thật vất vả bước qua sinh nhật mười tám tuổi, Cố Dịch Huân nhanh chóng nhìn lại, đây là lần đầu tiên Lộ Diêu đến những nơi thế này, dọc theo đường đi giống như lạc vào thế giới lộng lẫy mới, tò mò với tất cả các vật dụng tại đây, thích nhảy lên nhảy xuống lại chạy loạn thám hiểm khắp nơi, nhưng đều bị Cố Dịch Huân trấn áp, không ngừng túm cánh tay nhỏ kéo cô trở về.

“Ngoan ngoãn một chút cho anh, không được chạy loạn!” Cố Dịch Huân vuốt cái đuôi ngựa muốn vùng lên lần nữa của Lộ Diêu, trầm giọng cảnh cáo. Tuy nói sản nghiệp ngành giải trí do anh quản lý trên danh nghĩa các chế độ đều có vẻ hoàn thiện, nghiêm khắc, nhưng là những nơi như câu lạc bộ đêm, lại thế nào cũng sẽ không luôn luôn như vậy, cũng có lúc sẽ phát sinh những chuyện không thể giải quyết bằng đàm phán đơn thuần, anh lo lắng cô gái nhỏ một mình chạy loạn nơi nơi sẽ xảy ra chuyện.

“Ai nha! Chán ghét, ” Tay nhỏ bé của Lộ Diêu chụp lại đuôi tóc trong tay Cố Dịch Huân, “Đã biết.” Cũng không phải trẻ con, có thể hay không lúc nào cũng quản như vậy? Nhìn vậy là làm sao? Lộ Diêu bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ân?” Cố Dịch Huân khẽ hừ nhẹ bằng giọng mũi.

“Ách… Đi nhanh đi!” Lộ Diêu kéo bàn tay to của Cố Dịch Huân nhanh chóng hướng phía trước đi, đuổi kịp tổng giám đốc dẫn đường đang chờ ở cửa thang máy.

“Một lát nữa em muốn xuống dưới khiêu vũ, anh theo giúp em!” Lộ Diêu vừa vào cửa đã bị không khí nóng như lửa của lầu một PUB hấp dẫn, nhìn bên trong vũ đài hình chữ U, nghe truyền đến tiếng nhạc sống động, những bước nhảy trong thân thể Lộ Diêu ước số hoàn toàn bị dẫn dắt bạo phát ra ngoài, cảm thấy xương cốt đều ngứa ngáy, giống như muốn lập tức đi lên nhảy một phen nha!

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Trong khoảng thời gian này anh vẫn bận rộn xử lý chuyện phát sinh ở khu vực Bắc Mỹ và tiếp quản công việc thu được sau đó, nhưng cũng không quên thời gian trước khi trường cô tổ chức tiệc tối chào tân sinh viên đã rước lấy bao nhiêu hoa đào, lúc này lại muốn gây thêm chuyện, quả thật là anh đã quá dung túng cô.

“Em nghĩ muốn nhảy ~ anh theo giúp em đi ~” Lộ Diêu ôm thắt lưng Cố Dịch Huân xấu xa làm nũng. Cố Dịch Huân cũng không nói gì, híp mắt hưởng thụ Lộ Diêu cọ thân thể mềm mại lên người anh.

Lộ Diêu vừa mới ngửa đầu liền nhìn đến Cố Dịch Huân sắc ~ biểu tình háo sắc, “Hừ! Lưu manh!” Lộ Diêu mân mê cái miệng nhỏ nhắn đẩy Cố Dịch Huân ra, quay đầu không nói lời nào cũng không để ý đến anh.

Mắt Trần ca vẫn là xem đến từng chi tiết, lại làm bộ nghe không thấy gì, nhưng thật sự là không tò mò không được, thanh âm lão bản nói chuyện thực ấm áp thực ôn nhu, so với trong truyền thuyết căn bản không giống chút nào a?! Tiểu cô nương này là ai? Em gái? Nhưng không có nghe nói lão bản có anh chị em ruột thịt; tình nhân? Lão bản cũng không trọng nữ sắc a… trong lúc nhất thời trong lòng Trần ca có hàng vạn chữ suy đoán, nhịn không được quay đầu nhìn về phía hai người.

Cố Dịch Huân trực giác sâu sắc, cơ hồ ở ánh mắt vừa chạm đến hai người của Trần ca, ánh mắt anh sắc bén như dao liền bắn ra ngoài, một cánh tay duỗi ra đem Lộ Diêu kéo vào trong lòng ôm chặt. Từ ngày có cô gái nhỏ bên người, Lucifer bách chiến bách thắng từ trước tới giờ bắt đầu có nhược điểm, cho nên trừ bỏ vài người anh em thân thiết có thể sống chết vì nhau, anh không cho phép bất luận kẻ nào xem xét đến bí mật của anh, cho đối thủ biết nhược điểm thì trong tương lai một ngày nào đó chúng sẽ dùng cô đến áp chế anh! Điểm này anh và Lộ Viễn đều giống nhau? Nếu làm Diêu Diêu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cho dù khả năng này chỉ có một phần vạn, anh cũng muốn đem khả năng này hủy diệt!

Lộ Diêu bị Cố Dịch Huân thình lình dùng lực ôm vào trong ngực khiến cái mũi bị đâm vào ngực anh phát đau, túm vạt áo Cố Dịch Huân muốn giãy, lại bị Cố Dịch Huân đè lại đầu gắt gao giam ở trong ngực, lúc này ngay cả thở cũng khó khăn!

Trong nháy mắt, ánh mắt Trần ca bị ánh mắt nhìn lại của Cố Dịch Huân làm đóng đinh tại chỗ, con ngươi đen như mực so với màn đêm yên tĩnh này còn đáng sợ hơn vài phần, ánh mắt lợi hại lãnh liệt như lưỡi dao mạo hiểm toát ra hàn khí, làm toàn thân ông từ đông lạnh chuyển sang run rẩy. Ông giống như… Chạm vào điều cấm kỵ của lão bản! Nghĩ vậy, Trần ca suy nghĩ lợi hại hơn, nguyên lai lão bản vẫn là lãnh khốc khát máu như trong truyền thuyết, là thiên thần sát phạt quyết đoán!

“Đinh” thang máy mở ra, ôm ấp của Cố Dịch Huân thoáng buông lỏng một chút, nghiêng người ngăn trở Lộ Diêu đi ra thang máy, “Ngươi có thể đi xuống!” Thanh âm xơ xác tiêu điều lạnh như băng đối với Trần ca vẫn bất động tại một chỗ như trước, phân phó nói.

“Anh có bệnh a!” Lộ Diêu được buông ra, tham lam hít vào không khí mới mẻ, “Không phải chỉ là muốn đi xuống nhảy một điệu thôi sao, không cho thì không cho, anh như vậy là sao chứ? Thiếu chút nữa ôm chết em!” Lộ Diêu cáu kỉnh đánh vào ngực Cố Dịch Huân, căn bản là không chú ý tới hình ảnh lãnh khốc vừa rồi của anh.

“…” Cố Dịch Huân mặc kệ bị đánh, dù sao cũng không đến nơi đến chốn, để cô phát tiết đủ mới mở miệng, “Đi thôi, mọi người cũng sốt ruột chờ rồi.”

Cửa vừa mở ra, một cỗ sóng nhiệt cùng với âm nhạc nghênh diện đánh tới. Không khí trong phòng đã muốn thực high, Tề Hạo gào to cùng với Thiết Tây Á hợp rượu lại, Lâm Á Bá đứng ở bên quầy bar, nhìn một người phụ nữ xa lạ rất được đang chơi phi tiêu, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, không khí vô cùng náo liệt. Đoạn Thụy khó thấy được có lúc anh không có súng ống yêu nhất để đùa nghịch, nhìn giống như đang nghiêm trang yên lặng bình phẩm rượu, kỳ thật là ngồi ở bên người Thiết Tây Á và Tề Hạo thỉnh thoảng phá hư một chút, vụng trộm đem rượu đổ vào ly của hai người đó.

Bởi vì động tác của Đoạn Thụy nhanh gọn lại không dấu vết, hơn phân nửa chai rượu bị rót ra mới bị phát hiện. Thời điểm Lộ Diêu vừa vào cửa, Thiết Tây Á và Tề Hạo hai người PK Đoạn Thụy chính là đang đánh đến khó phân biệt. Cố Dịch Huân lôi kéo Lộ Diêu đi vào hàng ghế, mọi người lúc này mới tạm dừng, hướng đến chỗ Cố Dịch Huân tụ lại xung quanh.

“Lão đại anh như thế nào bây giờ mới đến a! Liền cho hai người hai ly.” Bia và rượu pha trộn cùng nhau uống, sắc mặt Tề Hạo đã hồng nhuận, tinh thần phấn khởi.

“Tôi rất muốn đến sớm.” Cố Dịch Huân trả lời Tề Hạo, ánh mắt lại dừng lại bên người Lộ Diêu, Lộ Diêu có điểm ngượng ngùng cúi đầu, tò mò quá đi thôi!

Cố Dịch Huân cười cười, nâng tay từ trên quầy bar cầm lên một ly rượu, “Lần này đi Bắc Mỹ, mọi người đều vất vả! Đêm nay là đổi gió cho mọi người, hoan nghênh trở về.” Một tay ôm cả người Lộ Diêu, một tay nâng chén, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

“Nha ~” một đám ma quỷ đều phấn khởi, tiếng hoan hô, tiếng cười nói, vỗ tay liên tiếp. Có thể là bởi vì ngọn đèn nhu hòa, không khí vừa vặn, mà giai nhân lại ở trong ngực, Cố Dịch Huân sẵng giọng ngũ quan đều nhu hòa không ít, thậm chí mang theo ý cười hoà thuận vui vẻ.

“Công thần lớn nhất lần này là Nhã Di, không có cô ấy làm cho Johny và Tim xảy ra nội chiến, chúng ta cũng không nhanh như vậy có thể đàm phán và dàn xếp, tiếp quản địa bàn Bắc Mỹ!” Tề Hạo khoát lên bả vai Nhã Di cười hớ hớ nói.

Lộ Diêu từ khe hở của cánh tay Cố Dịch Huân ló đầu ra nhìn về phía người mà Tề Hạo nói đến, một cô gái rất được, tuy rằng không phong tình gợi cảm đậm bằng Thiết Tây Á, nhưng cũng thanh thuần quyến rũ một phen phong tình. Thuộc hạ của Cố Dịch Huân đều là cực phẩm! Lộ Diêu ở trong lòng âm thầm cảm thán.

“Ân, đêm nay chơi tận hứng!” Cố Dịch Huân hướng Nhã Di gật đầu cười nói. Nhã Di nhìn thân ảnh cao lớn của Cố Dịch Huân mà kinh ngạc, thẳng đến khi Tề Hạo gọi cô đi qua mới hồi phục tinh thần.”