Cố Dịch Huân đem Lộ Diêu thả vào trên giường lớn King Size, tay đem sườn xám vướng bận trên người cô kéo xuống từ chỗ cổ áo bị xé mở, tùy tay ném vào dưới giường, sườn xám làm bằng loại gấm tốt nhất nay hoàn toàn thành những mảnh nhỏ! Tiếp theo hai tay bận rộn vội vàng cởi nội y Lộ Diêu, cởi ra đồ nhỏ đáng yêu của cô. Da thịt cô trắng nõn mềm mịn như sữa ánh vào mi mắt anh, như là thứ đồ sứ tốt nhất, dưới ngọn đèn chiếu rọi tản ra một ánh sáng tự nhiên; hai khối mềm mại tuyết trắng nở nang, đỉnh là màu phấn hồng đáng yêu, như là hoa mai nở rộ trên tuyết; bụng bằng phẳng, vòng eo tinh tế, dường như hai tay dùng sức một chút sẽ gãy thành từng đoạn; hai chân thẳng tắp thon dài, cân xứng, đường cong của thắt lưng tạo cảm giác nhanh chóng mà dị thường tiêu ~ hồn! Cố Dịch Huân nhìn thấy vậy liền cảm thấy dục ~ vọng của chính mình lại trướng lớn thêm vài phần.
Chậm rãi phun ra một hơi, Cố Dịch Huân bám vào bên tai Lộ Diêu than nhẹ, “Diêu Diêu, rất đẹp!” Tuy rằng Lộ Diêu sống ba năm trong văn hóa phương tây, nhưng dù sao từ nhỏ chính là được giáo dục trong nền văn hóa nho giáo truyền thống mà trưởng thành, nên nội tâm vẫn là có điểm bảo thủ. Nghe được lời khen ~ thẳng thắn không che giấu tình cảm chút nào làm cho mặt Lộ Diêu hồng như con tôm bị nấu chín. Hai mắt Lộ Diêu nhắm nghiền, thề cho dù đêm nay trời có sụp xuống cô cũng không cần mở mắt ra.
Nhìn hai má Lộ Diêu phi hồng và cả người khẩn trương dùng sức nắm lấy ga giường, Cố Dịch Huân đột nhiên nở nụ cười, phản ứng của cô thật đáng yêu. Anh cứ vội vàng muốn cô, vẫn là cúi đầu kiên nhẫn hôn môi đỏ mọng của Lộ Diêu, lông mi rung động trên mi mắt, mũi ngọc thẳng đứng… Dùng nụ hôn triền miên trấn an khẩn trương của cô, bất an của cô, làm giảm sự sợ hãi của cô khi đối mặt với lần đầu tiên. Bàn tay to một khắc không ngừng thoát đi quần áo trên người chính mình, rất nhanh cổ màu đồng và thân thể kiện mỹ (tráng kiện + đẹp) đều lộ hết ra. Môi dần dần đi xuống, Cố Dịch Huân gần như tôn thờ mà hôn qua mỗi một tấc da thịt trên người Lộ Diêu, ở làn da mềm mại của cô liên tiếp để lại những dấu vết ướt át, bàn tay tùy ý mơn trớn, tinh tế cảm nhận xúc cảm từ sự mềm nhẵn. Thẳng đến toàn thân đều hôn qua.
Lộ Diêu cảm thấy giống như có một ngọn lửa đặt trên thân thể của chính mình, độ ấm trên người, làm tâm cô nóng lên bang bang, bụng cũng có một dòng nhiệt lưu chảy qua, có một bàn tay to hơi thô ở trên người chính mình chạy chung quanh, nhất là lại liếm hôn chung quanh rốn làm cho cả người cô run rẩy, trước ngực truyền đến cảm giác tê dại cùng đau đớn làm cho cô kìm lòng không được phải rên rỉ ra tiếng.”A…” Lộ Diêu thốt ra thanh âm làm chính mình phải giật nảy mình, xấu hổ đến gắt gao cắn môi dưới của chính mình, này… Thanh âm kiều mỵ này là của ai?
Lộ Diêu chưa bao giờ biết thân thể chính mình lại mẫn cảm kỳ cục đến như vậy, Cố Dịch Huân không nghĩ tới chỉ là khẽ hôn cùng vuốt ve lại khiến cho cô gái nhỏ có phản ứng lớn như vậy, nghe được tiếng kêu kiều mỵ của cô mà càng thêm khí huyết sôi trào, máu cả người đều phóng thẳng xuống phía dưới, phần nào đó trướng đau khó nhịn. Lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lộ Diêu, tay trực tiếp hướng vườn hoa bí mật dưới thân tìm kiếm mà âu yếm, chân dài rắn chắc dùng một chút lực tách hai chân của Lộ Diêu ra, □ chen vào bên trong hai chân của Lộ Diêu. Nơi riêng tư bị xem xét làm Lộ Diêu cảm thấy thẹn thùng không thôi theo bản năng cô khép nhanh hai chân, lại chính là càng kẹp chặt thắt lưng của Cố Dịch Huân mà thôi. Cố Dịch Huân rốt cuộc nhẫn không nổi, cảm giác được cô cũng đủ ướt át, nhấc thẳng lưng vội vàng đem khát vọng tiến nhập vào nơi ướt át.
“A…” Quá mức to lớn khiến cho nơi nhỏ bé bị xé rách đau đớn làm cho Lộ Diêu sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể trong nháy mắt Cố Dịch Huân tiến vào mà cứng đờ, ánh mắt nguyên bản còn nhắm chặt chợt mở to, chứa đầy nước mắt, ủy khuất nhìn phía Cố Dịch Huân lên án anh thô bạo; tay nhỏ bé giãy dụa đánh vào trong ngực rộng lớn của anh, “Ô… Đồ lưu manh, anh đi ra ngoài, đau…”
“Ngô!” Lộ Diêu giãy dụa vặn vẹo, làm cho huyệt nhỏ của cô càng thêm nhỏ hẹp, Cố Dịch Huân nhịn không được hừ một tiếng, thiếu chút nữa là mất mặt.”Ngoan, đừng lộn xộn!” Cố Dịch Huân trấn an hôn môi và hai má Lộ Diêu, hôn lên mắt, “Thả lỏng một chút, nhẫn một chút sẽ tốt hơn.” Anh cũng chịu khổ sở giống như cô, vừa mới tiến vào được một phần ba liền không thể đi tiếp, thân thể cô gái nhỏ thật nhanh bất khả tư nghị, ẩm ướt ấm nóng từ bốn phương tám hướng vọt tới bao vây anh chặt chẽ như để chống cự lại sự xâm nhập của dị vật. Cố Dịch Huân ẩn nhẫn án binh bất động, dừng lại mọi động tác chờ đau đớn từ cô gái biến thành đàn bà của Lộ Diêu qua đi, gân xanh ẩn trên trán dần nổi lên, từng giọt mồ hôi to chảy xuống, rơi ở trước ngực Lộ Diêu, bả vai, hai má…
Cảm giác được có cái gì đang rơi ở trên người chính mình, Lộ Diêu sửng sốt một chút, nhìn theo ngọn nguồn của nó, lại thấy Cố Dịch Huân bởi vì cố gắng ẩn nhẫn mà khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, khóe mắt lạnh lùng như sương cùng đuôi lông mày dựng lên trong đó có tình ~ dục và còn có… Thương tiếc. Trong lòng Lộ Diêu cảm động, một người đàn ông cường thế bá đạo như thế lại nguyện ý vì cô mà lặp đi lặp lại nhiều lần ẩn nhẫn như vậy, nghĩ đến anh, thân thể Lộ Diêu dần dần trầm tĩnh lại, đau đớn cũng dần dần biến mất, thủ nhi đại chi [1] là từng đợt toan trướng tê dại, theo một điểm dưới thân bắt đầu khuếch tán ra toàn thân.
“Ân…” Lộ Diêu khó nhịn giật mình xoay xoay, cô cảm thấy có chút không thoải mái, lại nói không nên lời rốt cuộc là cái gì, ở chỗ sâu trong thân thể không thể đụng vào mà ngứa ngứa làm cho cô khổ sở hừ lên tiếng, hy vọng có cái gì đến làm giảm bớt cảm giác này.
“Làm sao vậy?” Cố Dịch Huân biết rõ còn cố hỏi, nhịn lâu như vậy cũng không phải không nhịn được thêm chốc lát này, tâm tình của anh rất tốt nên muốn đùa Lộ Diêu.
“Hừ… Khó chịu…” Lộ Diêu hờn dỗi, cánh tay trắng nõn ngẫu nhiên đặt lên phía sau lưng Cố Dịch Huân làm cho thân thể hai người càng thêm gần sát, giống như làm vậy có thể làm cho chính mình dễ chịu một ít.
“Em nghĩ muốn như thế nào, ân?” Cố Dịch Huân vẫn như cũ duy trì tư thế bất động, xấu xa hỏi Lộ Diêu.
“Em… Em không biết… Ô…” Lộ Diêu nhẹ nhàng mà khóc nức nở ra tiếng.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc.” Cố Dịch Huân bất đắc dĩ thở dài, hôn hôn lên chóp mũi đỏ của Lộ Diêu, chậm rãi di chuyển tiến lên. Bởi vì màn dạo đầu làm rất lâu, Lộ Diêu cũng đủ ướt át, nên ra vào không hề khó khăn. Nhưng băn khoăn đến Lộ Diêu là lần đầu tiên, Cố Dịch Huân vẫn là hết sức khắc chế, áp lực chính mình xúc động muốn nuốt cô vào trong người, động tác ôn nhu nhẹ nhàng mà chậm chạp trước nay chưa từng có, một điểm một điểm từ từ đi vào thân thể cùng tâm của cô.
“Ân…” Lộ Diêu được nếm ngon ngọt, ôm cổ Cố Dịch Huân thoải mái hừ, bởi vì ngượng ngùng, thanh âm nức nở nghe vào giống như tiếng mèo kêu. Cố Dịch Huân nhìn biểu tình của Lộ Diêu hiển nhiên là đã động tình say mê, cố ý dùng sức vào sâu thêm một chút.
“A… Anh… Anh làm sao” Hô hấp của Lộ Diêu lập tức rối loạn, thở hào hển mềm mại oán giận.
Cố Dịch Huân rất thích nghe, mặc dù là cực lực ức chế vẫn tràn ra môi đỏ mọng yêu kiều của Lộ Diêu, anh cắn đôi môi mơ hồ của Lộ Diêu hỏi, “Bảo bối, thoải mái sao? Thích anh như vậy sao?” Thanh âm không lạnh lẽo nghiêm túc giống bình thường, khàn khàn mà gợi cảm.
Lộ Diêu giận trừng mắt với Cố Dịch Huân. Hận chết anh, loại thời điểm này còn không quên đùa giỡn như lưu manh! Hừ một tiếng, xoay mặt không cho anh hôn.
“Không thích?” Cố Dịch Huân tà mị cười, “Kia… Như vậy? Hay là… Như vậy?” Cố Dịch Huân trong chốc lát thay đổi câu hỏi, cũng trong chốc lát chuyển động mạnh mẽ, một chút công phu liền làm cho người mới nếm thử tình hình Lộ Diêu bị đánh tơi bời, thở gấp liên tục, tính trả thù cắn bả vai Cố Dịch Huân một ngụm.
“Tê ~” Cố Dịch Huân kêu rên, dục vọng áp chế bị đau đớn trên vai hoàn toàn kích phát, “Chống lại anh, ân? Xem anh như thế nào thu phục em!” Vừa dứt lời động tác cũng không còn ôn nhu như vừa rồi nữa, hung mãnh vùng lên…
Cuối cùng, Lộ Diêu ngay cả thanh âm cũng không kêu ra được, chỉ có thể giương cái miệng nhỏ nhắn liều mạng thở phì phò, hai tròng mắt mênh mông một mảnh sóng nước kiều diễm. Lộ Diêu khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là mang đá thả vào chân chính mình? Giáo huấn máu chảy đầm đìa a! Đây là ý thức cuối cùng trước khi Lộ Diêu bước vào hôn mê. Một đêm này, dưới sự dẫn dắt của Cố Dịch Huân, Lộ Diêu thể nghiệm một loại cảm giác mà trước kia chưa từng có, mê muội cùng mê loạn.
Sau khi tắm rửa, Lộ Diêu cả người mệt mỏi xụi lơ và buồn ngủ, giống như con mèo nhỏ mềm mại rúc vào trong lòng Cố Dịch Huân mặc anh đùa nghịch, nhẹ nhàng hừ mà không nói lời nào. Cố Dịch Huân ôm thân thể mềm mại của Lộ Diêu, trong lòng là thỏa mãn trước nay chưa có, đó là một loại cảm giác chưa từng có với những người phụ nữ trước kia, chưa từng có khi anh xuyên qua được mưa bom bão đạn, khi anh trở thành thiên thần như trong thần thoại cũng không ấm áp bằng, khi anh trái ôm phải ấp ôn hương đầy cõi lòng cũng không có cảm giác không muốn xa rời như lúc này. Nhìn dung nhan Lộ Diêu ngủ, Cố Dịch Huân chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Một đêm thật ý nghĩa…
——————————————————————-
[1] Thủ nhi đại chi: La một câu thành ngữ xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Có nghĩa là người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.