Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 22: Đi xem mắt




Gần đây Cố Dịch Huân vừa trải qua vài ngày lo lắng, thần thanh khí sảng, khuôn mặt lãnh khốc buộc chặt cho tới nay thoạt nhìn đã ấm áp lên không ít, những người bên cạnh không tự giác nhẹ nhàng thở ra, cảm thán rốt cục cũng nhìn thấy ánh mặt trời!

Những ngày trước đó Cố Dịch Huân tương tư và hối hận đến không chịu nổi, vì muốn làm cho chính mình tạm thời quên Lộ Diêu, Cố Dịch Huân không ngừng làm việc chẳng cần phân biệt ngày hay đêm, không cho đầu óc có 1 phút rảnh rỗi. Cảm xúc thay đổi thất thường làm anh nổi giận liên tục, khiến cho cao thấp trong công ty đều u ám, mọi người đều hoảng sợ.

Tổng tài đi đầu tăng ca, thuộc hạ và nhân viên càng không có chuyện được nhàn hạ! Mọi người bị tra tấn đến bộ dáng khổ sở mà chỉ biết ôm hận, ngày thường các nhân viên trước mặt là phục dịch, các quản lí đều kẹp chặt cúc hoa cẩn thận làm người, trừ khi phải báo cáo công việc mới phá lệ dũng cảm lên tiếng còn lại thì không dám hé ra một lời, sợ chỉ không cẩn thận một chút mà làm Cố Dịch Huân xúc động thì chỉ có ôm rủi ro. Một tháng qua, các hạng mục nghiệp vụ của công ty đều làm rất tốt, lợi nhuận thu vào tăng lên rất nhiều. Tuy rằng tiền thưởng của mọi người cũng theo đó mà tăng, nhưng là thật sự không theo được một ngày một đêm thao luyện này! May mắn hiện tại tổng tài đã khôi phục bình thường, bằng không mọi người đều phải lên thiên đường bồi thượng đế đọc kinh thánh.

Cố Dịch Huân đường làm quan rộng mở, Lộ Diêu lại rầu rĩ không vui. Các bạn hỏi tôi nguyên nhân? Rất đơn giản, vẫn là vì bị lừa nên ghi hận trong lòng thôi. Tuy rằng đã dùng giày cao gót đánh và mắng chửi qua, nhưng là phụ nữ vốn lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo nên vẫn cảm thấy không thoải mái, cảm thấy chính mình bị trở thành người để người khác chơi đùa, thực uất ức, thập phần nghĩ phải trả thù.

Ngày nghỉ thật dài, nhàn chán quá mà muốn ầm ĩ, các chương trình tivi chuyển một lần lại một lần, trừ bỏ phim truyền hình đần độn nhàm chán, chính là các chương trình ca nhạc và đại loại như xem mắt, vô cùng nhàm chán… Lộ Diêu lần thứ N+1 hướng tivi trợn trắng mắt. Đột nhiên, một tia sáng léo lên, Lộ Diêu giống như tiểu hồ ly giảo hoạt nở nụ cười…

“Xin chào tất cả quý vị, hoan nghênh mọi người đã đến xem chương trình kỳ xxxx. BlaBlaBla… Phía dưới chúng ta cùng hoan nghênh các vị khách nam đã tham gia chương trình ~~” người dẫn chương trình vừa chấm dứt lời dạo đầu, rốt cục bắt đầu đi vào nội dung chính. Một trận âm nhạc vẻ vang lên, 13 vị khách nam theo thứ tự đi ra, cao thấp béo gầy già trẻ xấu đẹp… Phong cách dị thường khác xa nhau, đứng so le không đồng đều.”BlaBlaBla…” Vừa giới thiệu thêm cùng tuyên truyền về chương trình. 5 phút sau…”Xin mọi người phía dưới cho một tràng vỗ tay để nhiệt liệt hoan nghênh các khách nữ đệ nhất của chúng ta!”

Hậu trường

“Ở đâu? Cùng nhau ăn cơm.” Câu hỏi lời ít mà ý nhiều như thế trừ bỏ Cố Dịch Huân, còn có thể là ai?

“Em hôm nay không rảnh cùng anh ăn cơm nga, em có chuyện quan trọng phải làm.” Lộ Diêu trả lời có điểm chột dạ.

“Anh đi đón em?”

“Không cần, em tự mình về nhà là tốt rồi…”

“Số một, số một chuẩn bị lên sân khấu!” Hậu trường truyền đến một tràng thanh âm to thúc giục, Lộ Diêu che phone đáp một câu “Lập tức đến!”

“Tốt lắm tốt lắm, em không nói cùng anh nữa, bye!” Lộ Diêu cắt đứt điện thoại, nhìn lại làn váy, mang mặt nạ vào từ phía sau sân khấu chậm rãi đi ra, khóe miệng còn mang theo một chút tươi cười nghịch ngợm. Anh có thể tìm mỹ nữ đến thử tôi có yêu anh không, tôi đây liền lĩnh làm tiểu bạch kiểm về nhà tức chết anh! Đáy lòng Lộ Diêu có một thanh âm đang rít gào.

Di động màu đen siêu mỏng ở trên ngón tay thon dài của người đàn ông phát ra tiếng lẩm nhẩm, Cố Dịch Huân vuốt ve cằm, như có chút suy nghĩ, ngữ khí vừa rồi trong điện thoại không giấu được hưng phấn cùng vui mừng nhảy nhót, không biết đêm nay cô chuẩn bị làm cái gì để chọc giận anh? Đôi mắt thu hẹp lại dài ra, khóe miệng lộ ra một chút ý cười sủng nịnh.

Thân ảnh yểu điệu như màu trắng thuần khiết chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lộ Diêu mang theo mặt nạ lông chim che khuất đôi mắt đẹp nhìn lướt xung quanh, chỉ lộ cái cằm đầy đặn, đôi môi hồng nhuận và bàn tay trắng nõn; hơn nửa tóc búi cao để lại vài sợi rơi xuống, trên người mặc chiếc sườn xám bằng gấm cao cấp, phía trên thêu hoa văn phức tạp màu xanh, làn váy uốn lượn theo từng bước chân hướng về phía trước, họa tiết nhiều như những mũi kim vụn vặt kết lại ôm chặt cái eo nhỏ của cô, tụ lại đó, càng làm hiện rõ thắt lưng tinh tế; hai bên sườn xám xẻ tà hơi cao làm cho hai đùi bạch ngọc thon dài trong lúc đi lại như ẩn như hiện trước mắt mọi người, vừa thanh lịch cao quý lại thêm một chút quyến rũ. Trên thân rõ ràng được bao rất kín, chỉ lộ hai cánh tay từ khuỷu xuống tinh tế mà trắng nõn. Chiếc cổ áo được thiết kế che khuất một nửa cái gáy tao nhã, mặt ngoài tinh xảo tạo hứng thú với đường cong tuyệt đẹp thẳng xuống phía dưới và biến mất ở thắt lưng, mê hoặc người ta phải dùng sức xé mở hoa lệ được đóng gói này.

Ánh mắt mọi người từ lúc Lộ Diêu xuất hiện liền lo lắng nhìn chăm chú vào trên người cô, chưa từng dời đi. Đến với chương trình xem mắt các mỹ nữ đều xinh đẹp như mây, mỗi một vị khách nữ đều như một đóa hoa mùa xuân kiều diễm, tranh kỳ khoe sắc, tận tình triển lãm vẻ xinh đẹp của chính mình, mọi người quen nhìn những mỹ nữ kiều mị hoặc lộ vai, hoặc lộ lưng, hoặc bộ ngực sữa nửa che nửa đậy, hoặc đùi ngọc chỉ che một nửa. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy có người mặc sườn xám đoan trang bước lên sân khấu, đều cảm thấy mới mẻ và tò mò.

Từ trên sân khấu người phụ nữ cao gầy chậm rãi đi xuống, giống như cô gái bước ra từ bức tranh thiếu nữ Giang Nam đi giữa mênh mông mưa bụi mà vẫn biểu lộ chân thành. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng ở đây mỗi người đều kiên định cho rằng: Đây là mỹ nữ! Không quan hệ đến bề ngoài ôn tồn, đó là một loại khí chất từ trong tản mát ra ngoài thành ý vị độc đáo, không cần quá uyển chuyển, vẫn làm cho người ta chỉ nhìn cũng say.

Đứng ở trước micrô, thanh âm kiều nhuyễn ngọt ngào của Lộ Diêu chậm rãi truyền ra, mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần.

“Xin chào mọi người, tôi tên là Lộ Diêu, năm nay 24 tuổi (Cô Hồng: Tuổi có điểm nhỏ, không thể không nói dối quân tình!), đến từ thành phố S. Tuyên ngôn tình yêu của tôi là ‘Nếu vương tử của tôi không thể thúc ngựa mà đến, vậy tôi xuyên qua cổ đại đánh bại cự long, chặt đứt bụi gai, đến hôn tỉnh vương tử.’ ” thanh âm rơi xuống, hiện trường phát ra một trận tiếng cười cùng vỗ tay, mọi người không nghĩ tới người phụ nữ thoạt nhìn cao ngạo tự phụ lại nói chuyện hài hước như vậy, cảm tình lập tức tăng lên, một đường tăng cao không giảm.

Người dẫn chương trình nhanh chóng khôi phục tinh thần, mỉm cười đi đến bên người Lộ Diêu bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo của chương trình.

“Ha ha ~~ xem ra vị khách nữ này của chúng ta sẽ để lại cho các vị khách nam một ấn tượng phi thường tốt a, 13 người đều cho cô lựa. Đến, đầu tiên chúng ta vẫn là lựa chọn một vị khách nam có cùng suy nghĩ tính cách… Tốt, nói cho mọi người biết nguyên nhân đi.”

Lộ Diêu ngẩng đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, dư quang lại phiết đến bao phủ một thân sát khí của Cố Dịch Huân đang ngồi ở hàng ghế đầu lạnh lùng nhìn chính mình, vẻ mặt kiêu căng, bên cạnh anh là vẻ mặt nịnh nọt của một người làm chương trình không biết đang nói cái gì. Lộ Diêu ngừng thở một hơi, anh làm sao có thể ở chỗ này? Anh làm sao mà biết cô ở chỗ này? Trong điện thoại một điểm nhỏ cô cũng không nói lộ a! Như thế nào anh lại tìm được cô?! Tiết mục tiếp theo là như thế nào cô hoàn toàn không có ấn tượng, từ khi nhìn thấy Cố Dịch Huân cô liền cảm thấy chột dạ mà không hiểu nổi, cũng nói không nên lời là bởi nguyên nhân gì. Dù sao cuối cùng là ai cũng chưa chọn được hay mang đi, ngược lại là chính mình khiếp sợ Cố Dịch Huân cường đại khí tràng, cô như con cừu nhỏ bị anh mang đi mất.

“Chơi vui sao?” Hai người ngồi vào trong xe, Cố Dịch Huân nguy hiểm đến gần, trầm giọng hỏi Lộ Diêu. Cô gái nhỏ gần đây vẫn thích cùng anh làm ầm ĩ, bất quá đấu trí hay so dũng khí trong mắt cô mà nói trong mắt anh kỳ thật chính là tiểu đánh tiểu nháo, anh rất thích cùng cô chơi đùa, ai biết được thích nháo hôm nay cũng dám đến loại nơi xem mắt này?! Coi anh là người chết sao? Xem ra là cô biết mình có nhan sắc, bằng không cô gái nhỏ này muốn lên trời. Mắt phượng lạnh như băng sáng quắc lóng lánh, lộ ra tinh quang tính kế.

“Đi nữa.” Lộ Diêu trả lời có lệ, cái đầu nhỏ lại càng không ngừng chuyển, không đúng nha? Như thế nào hiện tại lại biến thành tình huống chính mình bị anh nắm mũi dẫn đi?

“Đi nữa?” Câu chữ mềm nhẹ từ bạc môi thở nhẹ mà ra, “Đêm nay rất được!” Cố Dịch Huân đột nhiên chuyển đề tài, vừa nói vừa thực có thâm ý đem Lộ Diêu từ đầu tới đuôi ngắm một lần.

Lộ Diêu theo không kịp thoát ra tiết tấu này, tư duy vẫn như cũ dừng lại ở vấn đề vừa nói, lúc này nghe thấy Cố Dịch Huân khen chính mình xinh đẹp, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Dịch Huân, lại bị biểu tình âm trầm cùng cảm xúc quay cuồng trong mắt anh dọa đến, nguy rồi! Phản xạ đi theo một đường vòng vô cùng dài, Lộ Diêu hiện tại đã nhận ra nguy hiểm.

“A!” Lộ Diêu kinh kêu một tiếng, thân thủ đẩy cửa xe, nhưng mà, đã quá trễ. “Cùm cụp” thanh âm khóa cửa hạ xuống… Lộ Diêu nhìn biểu tình âm lãnh của Cố Dịch Huân liền cảm thấy chính mình chính là lành ít dữ nhiều, nhất thời da đầu run lên, phía sau lưng hình như có từng trận gió lạnh thổi qua. Chạy nhanh lấy lòng gọi anh, “Dịch Huân ca ca ~ chúng ta đi ăn cơm đi?” Từ nhỏ cô giáo luôn dạy chúng ta, khi gặp nguy hiểm phải hướng theo nơi có nhiều người đi mà đi, bạn Lộ Diêu của chúng ta học rất tốt lại luôn nghe theo lời dạy của cô giáo.

Chỉ tiếc…

“Hừ!” Cố Dịch Huân hừ lạnh một tiếng, đâu thèm để ý đến tiếng thét chói tai của Lộ Diêu, một cước hạ xuống chân ga, chiếc Lamborghini màu đen như ám ảnh chợt lóe mà qua, tiến vào đèn đuốc di động trên đường phố, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.