Ngày trôi qua giống như nước chảy, cãi nhau ầm ĩ, vui cười hay tức giận, mắng nhiếc đều chậm rãi lướt qua. Vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, không khí trong trường học lại chưa từng ngừng mà nóng như lửa, không hề bởi vì nhiệt độ xuống thấp mà giảm xuống. Bởi vì mỗi năm một lần sẽ tổ chức tiếc tối chào đón tân sinh viên mà do chính tân sinh viên trình diễn.
Có một câu tục ngữ là “Thiên bất toại nhân nguyện” [1], trên người Lộ Diêu và đại mỹ nhân lại bị rất nhiều nghiệm chướng. Lộ Diêu và Đại Ngọc không muốn tham gia vào náo nhiệt, nhưng chủ nhiệm lại không đồng ý điều đó! Trên thông báo hiệu trưởng đã có lệnh, tình hình là tiệc tối chào đón tân sinh viên của viện văn học sẽ có một nhân vật lớn đến tham dự, nên phải lợi dụng hết thảy tài nguyên có thể lợi dụng để đem tiệc tối làm ra được nhiều vẻ, nhiều màu phấn khích, vì vậy mà có người cực kỳ bi thảm… Vì thế, hai hoa hậu giảng đường giống như hai cô nương bậc nhất bị tú bà chủ nhiệm ép buộc đi ra làm xiếc, chiêu đãi thượng khách!
Sau ngày đó, Lộ Diêu và đại mỹ nhân hướng Sở gia tìm kiếm an ủi, oán giận sự đãi ngộ không công bằng này, lại bị Sở gia một lần nữa làm khiếp sợ đến thất ngữ. (thất ở đây nghĩ là: không, mất; giống từ thất trong thất học. Thất ngữ: mất ngôn ngữ, cũng có thể hiểu là nói không nên lời) Sở gia nói, hai người các bạn hẳn là may mắn, thầy giáo là gọi các bạn đi làm xiếc mà không phải đi bán mình!!!
Bởi vì thời gian rất gấp, nên Lộ Diêu và đại mỹ nhân cùng thương lượng, quyết định hai người hợp tác cùng nhau lên đài diễn, sẽ thể hiện một chút tài năng. Đại mỹ nhân học đàn cổ đã hơn mười năm, nên công lực thâm hậu. Mà Lộ Diêu từ lúc bốn tuổi bắt đầu học múa ba lê, ba năm ở Anh lại học thêm múa hiện đại, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn học một đoạn múa cổ điển hẳn là không khó khăn, vừa vặn một văn một võ nhất động nhất tĩnh. Hai người ăn nhịp với nhau quyết định biểu diễn một tiết mục có thể thể hiện phong cách cổ đặc sắc của viện văn học, kế tiếp là lựa chọn nhạc khúc, tập luyện vũ đạo, mỗi một ngày Lộ Diêu và đại mỹ nhân đều bận đến thiên hôn địa ám [2], mệt đến chết đi sống lại.
Lộ Diêu bận rộn, nên người nào đó bất mãn! Cố Dịch Huân gần nhất oán niệm rất sâu, cô gái nhỏ thế nhưng so với anh còn bận hơn?! Mỗi tuần chỉ có thể vội vàng gặp mặt một hai lần, hơn nữa mỗi lần cô gái nhỏ đều là vẻ mặt mỏi mệt, bộ dáng tiều tụy, người cũng rõ ràng gầy đi. Lúc ôm vào cảm xúc cũng biến kém, thân ái căn bản là không cần nghĩ đến, vốn là muốn tìm bất mãn giờ đây lão nam nhân như anh càng phát ra muốn tìm bất mãn. Cố Dịch Huân buồn bực, hậu quả trực tiếp là sinh ý với đối thủ, bị Cố Dịch Huân dùng thủ đoạn lôi đình làm cho khóc không ra nước mắt, nghe thấy “Cố” là biến sắc; tất cả thuộc hạ mỗi ngày đối mặt với lão đại ngày càng thêm lạnh như băng, mặt thì âm trầm cùng tâm tình bất định mà kêu khổ không ngừng! Tề Hạo là người rất thông minh nha, tìm đúng chứng bệnh, đúng bệnh mà hốt thuốc, giúp đại tẩu tương lai tìm biên đạo vũ đạo, chuyên gia hoá trang, nhà tạo mẫu tóc… Tóm lại, cứ là người anh cho rằng có thể hỗ trợ đại tẩu chuẩn bị trình diễn là vội đưa tới cho Lộ Diêu dùng.
Cuộc sống đại học giống cục diện đáng buồn, bình thản mà buồn tẻ, tin tức “Tuyệt đại song kiêu” cùng nhau lên sân khấu trình diễn tài nghệ không khác nào một quả bom nguyên tử được thả xuống hồ nước phẳng lặng, nhất thời làm bọt nước văng vãi khắp nơi. Mọi người ôm hi vọng xem mỹ nữ xem soái ca xem náo nhiệt, chế giễu cùng nhiều loại phức tạp hay tâm tính thay đổi cứ vậy mà tiến đến, trong lịch sử tổ chức tiệc tối chào đón tân sinh viên của viện văn học đại học D không tiền khoáng hậu [3], người người khí thế thẳng đến ngày tổ chức tiệc, một phiếu khó cầu!
Buổi chiều diễn tập của hôm tổ chức tiệc tối, trong phòng đã không còn chỗ ngồi, phía ngoài đầy kín những người tự mang theo băng ghế nhỏ của các viện khác nghe thấy liền rủ nhau đến xem náo nhiệt. Người lãnh đạo viện văn học cùng với các sinh viên tham gia đều bị bầu không khí ở hiện trường tổ chức dọa! Các vị chủ nhiệm thấy thế lại đối với áp lực đã tương đối lớn còn tạo thêm áp lực cho toàn thể các sinh viên tham gia biểu diễn!! Ba lệnh năm người cường điệu: ổn thỏa, nhất định phải ổn thỏa, muốn bảo đảm vạn vô nhất thất [4] dưới mọi tình huống phải cam đoan tiết mục chất lượng! Hậu trường, mọi người bận cơ hồ chân không chạm đất, nhưng cũng đâu vào đấy tiến hành chuẩn bị tất cả cho tiết mục bắt đầu diễn trước đến tiết mục cuối cùng.
Cách tiệc tối một giờ, nhân vật lớn theo lời của chủ nhiệm xuất hiện! Hiệu trưởng cùng các vị lãnh đạo nhà trường đứng ở cửa hội trường nghênh đón. Chiếc xe Bingley màu đen xa hoa dừng lại, một thân người đàn ông mặc tây trang thủ công màu ngân hôi, tuấn lãng chậm rãi đi tới. Người đàn ông mặt mày sơ lãng, một thân phong lưu, môi bạc hàm chứa mỉm cười khéo léo lại xa cách, phảng phất như quý tộc trong bức tranh của vài thế kỷ trước, cao quý mà tao nhã.
“Lộ tổng, hoan nghênh, hoan nghênh! Cảm tạ ngài trăm ngàn bận rộn mà vẫn đến, mời vào, mời vào!” Khi cách Lộ Viễn một khoảng, hiệu trưởng liền tươi cười, thân thủ nghênh đi ra ngoài, khiêm tốn nói.
“Hiệu trưởng khách khí, có thể đến thăm quý giáo (trường học cao quý) là vinh hạnh của tôi. Xin mời ngài đi trước.” Loại trường hợp lịch sự hàm ý này đã trải qua quá nhiều, làm đứng lên sự phá lệ thuận buồm xuôi gió. Lộ Viễn bắt tay hiệu trưởng cùng đi lên, đồng thời khách khí hàn huyên nói chuyện. Hai người sóng vai đi hướng vào trong hội trường. Tất cả trợ thủ cũng theo sau đi vào.
Hiệu trưởng sở dĩ cảm thấy khách khí như thế là thích hợp, đương nhiên là vì Lộ đại tổng tài khẳng khái giúp đại học D một khoản tiền lớn! Đầu năm nay, tiền mới là vương đạo. Tuy nói tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền là vạn vạn không thể! Vị Lộ Viễn này là ca ca hai mươi tư tuổi, vì muội muội không thể không nói là tiêu tiền như nước lại có thừa sủng ái. Lộ Diêu nói muốn điệu thấp [5], muốn có cuộc sống sinh viên bình thường như mọi người? Được, anh đồng ý! Không hề có câu oán hận mà thay cô ngăn cản truyền thông, phong tỏa tin tức, giấu diếm thân phận tiểu công chúa của Lộ thị. Không được bại lộ thân phận giúp cô mưu cầu phúc lợi? Được! Nhưng anh lấy danh nghĩa công ty làm buôn bán đầu tư thì có thể đi? Vì thế sân bóng rổ đại học D, hội quán bơi lội, quỹ học bổng tên “đi xa” giúp sinh viên học tập… Từng cái khởi động mà thành lập. Tất cả là làm thỏa mãn tâm nguyện của Lộ Diêu, để cho cô ở đại học cảm thấy thư thái, lại sợ hãi cô chịu ủy khuất, nghĩ cho muội muội một chút phúc lợi, Lộ Viễn làm những việc này có thể nói là hao tổn tâm cơ, vắt hết óc. (anh sủng em gái quá, xây tất cả để em gái dùng cái gì cũng được thoải mái)
Bành Kiến Đông có thể làm đến chức vị hiệu trưởng này, coi như là thành tinh! Cho dù Lộ Viễn không nói gì thêm, ông cũng biết người ta đường đường là tổng tài một công ty lớn không có khả năng nhàm chán, vô duyên vô cớ chạy đến đưa mình tiền. Tâm tư vòng vo qua lại, lại cho trợ thủ tra xét một chút hồ sơ của sinh viên mới, chợt hiểu được. Mà bạn học Lộ Diêu thích điệu thấp kia lại không biết tình huống này, bốn năm đại học một đường đèn xanh, thông suốt không bị ngăn trở.
Quả nhiên, điệu thấp mới là điều tốt nhất cần khoe ra! Bạn học Lộ Diêu nắm rất tốt chân lý thực tiễn này.
Lộ Viễn cùng đám người hiệu trưởng vừa ngồi xuống không bao lâu, Cố Dịch Huân một thân trang phục màu đen mang theo một Tề Hạo cũng ăn mặc như vậy lững thững đi đến. Hiệu trưởng miệng mở thành hình chữ “O”, sửng sốt ước chừng đến cả nửa phút đồng hồ, mới vội vàng tiến lên đón. Vừa đi vừa một bên âm thầm nói: xem ra lão bà cho quần lót hồng xuyên qua quả nhiên hữu hiệu, o(╯□╰)o năm nay thật sự là gặp nhiều vận may đi! Đầu tiên là Lộ thị đầu tư xây vài công trình, tiếp theo lại giúp đỡ lập quỹ học bổng, hôm nay đến tham dự bữa tiệc tối nho nhỏ chào đón tân sinh viên, không chỉ hân hạnh được đón tiếp Lộ đại tổng tài tự mình đến tham dự, thế nhưng Cố Dịch Huân của S thị cũng giống như Lộ Viễn có thể nói là những thanh niên tài tuấn (tài giỏi + tuấn suất) đến tham dự, vấn đề này có thể xem như nhân phẩm của chính mình được bùng nổ đi?! Diêm Vương mặt đen này không phải ai cũng đều có thể nhìn thấy, nghe nói anh ta có bối cảnh hắc đạo hùng hậu, thế lực của anh ta trải rộng toàn cầu, có bất động sản, có buôn bán đá quý, giải trí và nhiều lĩnh vực nữa; nghe nói còn chính là tẩy trắng sản nghiệp. Chậc chậc chậc chậc… Cuộc sống a, giống như giấc mộng a!
“Cố tổng, đại giá quang lâm, không biết tiếp đón từ xa mong ngài thứ lỗi a!” Hiệu trưởng ân cần tiếp đón.
“Bành hiệu trưởng khách khí, tôi hôm nay chính là làm một người xem thôi.” Cố Dịch Huân hơi hơi vuốt cằm.
Hai người một phen bắt tay hàn huyên sau đó về chỗ ngồi. Lộ Viễn, Cố Dịch Huân, Tề Hạo, quanh thân ba người tản mát ra hơi thở đàn ông tuấn lãng còn đặc hơn cả nội tiết tố của giống đực ở đại học D nơi này vốn là âm thịnh dương suy, không thể nghi ngờ đã gậy sự chú ý rất lớn, đám mỹ nữ nhộn nhạo, nhìn ba người đàn ông tuấn suất giàu có rõ ràng mà xôn xao không thôi. Các nam sinh phẫn hận, sự nghiệp đều đã thành công, còn cùng bọn họ tranh giành sự chú ý a?
“Đến xem Diêu Diêu?” Lộ Viễn hướng Cố Dịch Huân nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Ân!”
“Gần đây bận cái gì vậy?”
“Bắc Mỹ, giao hàng.” Cố Dịch Huân trừ khi ở với Lộ Diêu, còn khi với người khác đối thoại luôn như vậy, lời ít mà ý nhiều, đứng đắn lạnh như băng, anh em quen biết nhiều năm cũng không ngoại lệ.
Lộ Viễn cũng không ngại, gật gật đầu ý bảo đã hiểu. Sau đó lại hỏi: “Tôi đến hậu trường xem Diêu Diêu, cậu muốn đi cùng sao?” Cảm giác thật lâu không nhìn thấy Diêu Diêu, “Lộ cha” khẩn cấp muốn đi xem muội muội.
“No.”
“Tôi đây đi xem, hẹn gặp lại.” Lộ Viễn nói xong đứng dậy đi hướng hậu trường. Trên đường đi ngăn một tiểu nữ sinh lại hỏi vị trí cụ thể của Diêu Diêu, tiểu nữ sinh đỏ mặt ánh mắt trốn tránh lại như cố thúc giục, lắp bắp nói cho anh là ở trong phòng nghỉ, Lộ Viễn liền đi nhanh hướng đến phòng nghỉ.
—————————————————————–
[1] Thiên bất toại nhân nguyện: Trời không thuận theo ý nguyện của con người.
[2] Thiên hôn địa ám: trời đất mù mịt, trời đất u ám.
[3] Không tiền khoáng hậu: trước không có, sau này cũng không có; không bao giờ có.
[4] Vạn vô nhất thất: không có sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót, nhầm lẫn.
[5] Điệu thấp: đại loại như làm giảm sắc đẹp, cúi thấp khi xuất hiện; hoặc có thể hiểu là đơn giản.