Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 1: Bắt “gian” ở giường?




Sân bay

Thời gian và không gian tại chỗ giao giới, mỗi ngày có vô sốngười vội vàng đi qua, xuyên qua thời gian cùng không gian, tới các góccủa thế giới…

Rốt cục… Ngày hôm nay, Lộ Diêu cũng đã trở lại!

“Chuyến bay sắp tới là từ Luân Đôn bay đi thành phố S…” Tiếng nữ mềm nhẹ vanglên từ radio, xung quanh xuất hiện dày đặc ngữ điệu an ủi một của vàingười hoặc vội vàng xao động, hoặc vui sướng, hoặc mất mát, hoặc thươngtâm.

Đám người bên trong sân bay chậm rãi ào ra, theo từng mục đíchđi đến phía những người đón, giống như xuyên qua thời gian ly biệt rấtlâu, lại một lần nữa tiến vào vòng tay người thân hoặc người yêu củamình.

Người cuối cùng đi ra, là một cô gái cao gầy xinh đẹp tiêu sáiđi qua một khúc đường sáng quanh co khúc khuỷu. Quần bò bó sát ngườiphối hợp cùng đôi giày màu đồng, càng phát ra vẻ thẳng tắp thon dài củađôi chân; áo gió màu đỏ thắt ở ngang lưng, ôm chặt lấy eo thon nhỏ, nhan sắc mềm mại trên khuôn mặt kiều diễm như trái đào tươi mọng. Khóe môihồng nhuận nghịch ngợm lộ ra một độ cong xinh đẹp, tiếc nuối chính làđôi mắt ẩn sau vành mũ nên chẳng phân biệt được rõ.

“Trung Quốc, tađã trở về! Thành phố S, ta đã trở về!” Dưới đáy lòng Lộ Diêu, nhẹ nhàngmà phát ra một tiếng than thở!”Xa cách ba năm, lại lần nữa trở về,ngươi… Hoàn hảo sao?”

Thật sự là một mùa tuyệt vời nha!! Thời tiếtđầu mùa hè, ánh mặt trời ôn nhu chiếu lên trên người, gió mát nhẹ phẩyqua khuôn mặt, mang đến hơi thở mới cho cuộc sống. Hai bên phố buôn bánthật phồn hoa, trong các tủ kính thật lớn là các trang phục theo mốt mới nhất của mùa hè năm nay, tỉ lệ người mẫu trên các tờ quảng cáo đều mặctrên người những trang phục tản mát ra hơi thở hoặc thanh thuần hoặcquyến rũ, đoạt được ánh mắt của mọi người.

Lộ Diêu uống trà sữa, kéova ly hành lý nhỏ, nhàn nhã đi dạo bên này, nhìn xem bên kia, vô cùngthích ý sau giữa trưa! Nếu như không có nhìn đến thân ảnh nam nhân quenthuộc đang ôm một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏngđi rêu rao khắp nơi, trước mắt cô là ảnh ngược của họ ở trong miếng thủy tinh nằm trên đất! Lộ Diêu sợ sệt vài giây mới lấy lại tinh thần, sauđó theo bản năng cúi đầu, áp vành mũ, xoay người, theo đuôi… Một loạtđộng tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.

“Ngẫu nhiên hay là vô tình hữu ý mới có thu hoạch ngoài ý muốn!” May mắn không có nghe theolời tên xú nam nhân phía trước, ngày mai trở về! “Đem ta vứt ở Anh quốc, chính ngươi lại thích ý bao một cô em bên cạnh?!” Nháy mắt, Lộ Diêuphẫn nộ tăng lên đến muốn bạo động.

Mắt thấy hai người phía trước đã vào xe, Lộ Diêu vội vàng bắt một chiếc taxi, một đường theo đuôi.

Chiếc xe màu đen dần giảm tốc mang, chậm rãi đi vào một tiểu khu xa hoa. Xetaxi không thể tiến vào, Lộ Diêu bất đắc dĩ phải xuống xe đi bộ vào.Nhưng mà lúc đi đến cửa thế nhưng bị tiểu ca bảo an ngăn lại, mỹ kỳ danh viết: vì bảo vệ riêng tư của chủ hộ, phòng ngừa đội cẩu tử lẫn vào, nên những gương mặt xa lạ không có sự cho phép của chủ hộ thì không thể đivào.

Dựa vào gì chứ! Lộ Diêu cảm thấy thập phần tức giận. Bảo vệ bảovệ, bảo em gái ngươi vệ! Lão nương bộ dạng rất giống người của đội cẩutử sao? Cưỡng bức, lợi dụng, dụ dỗ, uy hiếp, mất sức chín trâu hai hổmới thu phục được tiểu ca chính trực, Lộ Diêu một đường lửa tức bốc lênmang theo cả tia chớp, thần chắn giết thần, phật chắn diệt phật, khí thế chạy vội tới biệt thự theo phong cách Châu Âu độc lập trước mắt.

Nhấc chân liền đá, cửa không đau mà chân thì nhuyễn ra, thật đau lòng! Nghĩđến hai người bên trong khả năng đang liều chết triền miên, cộng với mây mưa quên trời đất, mà chính mình thì sao, trở lại ngôi nhà của chínhmình còn phải gõ cửa, càng tức giận không cam lòng, đặt lại chân, tăngthêm lực. Nếu chất lượng không quá quan trọng, cái cửa này thế nào cũngphải lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ.

“Lộ Viễn!! Lộ Viễn, ngươi là tênhỗn đản! Nhanh chút mở cửa cho ta, mở cửa, cửa, cửa, cửa… !!” Nữ nhânnhanh nhẹn dũng mãnh lấy đề-xi-ben ở mức cảnh báo, liên tục thét chóitai, quanh quẩn ở trong tiểu khu yên tĩnh.

Cuối tuần tuyệt vời, đương nhiên phải cùng bạn gái trải qua đêm đẹp. Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầycõi lòng, lụa đỏ trải lên giường ngủ uyên ương, ngẫm lại liền tiêu %hồn… Đáng tiếc… Một hiệp còn không có chấm dứt, Lộ Viễn đã bị thanh âmđáng sợ ngoài cửa làm cho phiền lòng.

“Anh đi xem chút, chờ anh, ân?” Thanh âm còn mang theo hơi thở tình dục chưa hết nên khàn khàn.

Nữ nhân trên giường xấu hổ nhìn thoáng qua dáng người có thể so với đại vệ cường tráng, trán lấm tấm mồ hôi.

Lộ Viễn nhìn da thịt non mềm trước mắt bị tình dục tiêm nhiễm làm hồng,thân hình tinh tế ôn nhuyễn như nước, khuôn mặt kiều diễm như hoa, LộViễn cảm thấy không chỉ là phía dưới, hiện tại là cả người đều đau! Đemthân hình mềm mại kiều mỵ dưới thân kéo đến, hung hăng hôn rồi lại hôn,mới tùy tiện lấy áo ngủ khoác vào trên người, che khuất thân hình cườngtráng xích lõa, lưu luyến xoay người rời đi.

Nam nhân cau mày, bấtmãn xuống lầu mở cửa muốn tìm người gây náo loạn, làm chậm trễ chuyệntốt của hắn, ngày mai, không, đêm nay nhất định phải làm cho nhân viênbảo an kia cuốn gói về nhà! ( lời tác giả: tiểu ca bảo an tỏ vẻ thực ủykhuất… )

Cửa vừa mở ra, Lộ Viễn lập tức thấy một cỗ sát khí nghênhdiện đánh tới! Quả nhiên, thấy hoa cả mắt, mặt liền bị vật thể không rõdo bị che khuất bay thẳng tới, tiếp theo là quyền cước dày đặc như mưanện vào trong ngực hắn. Trong vài giây ngắn ngủn, khuôn mặt anh tuấnsuất khí vặn vẹo không ra bộ dáng gì cả, bắt đầu lúc đó, là phẫn nộ, đến khi thấy rõ người tới thì kinh hỉ, hân hoan, đến cuối cùng nhìn rõngười con gái bất đắc dĩ khóc kể đúng lý như vậy, lại đau lòng, thật cóthể nói là là muôn màu muôn vẻ, có thể so với thay đổi sắc mặt như phim. Bị người con gái đánh cho lui cũng không thể lui ra phía sau, Lộ Viễnvô lực ngồi ở sô pha trong phòng khách.

“Lộ Viễn, ngươi chính là hỗnđản! Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản!! Ngươi đem muội muội yêu quý để lại nước Anh, chính mình lại ở trong này tiêu dao vui vẻ với cô em xinh đẹp,ngươi là xú nam nhân tâm can đen tối!” Lộ Diêu càng nói càng tức, nhìnthấy người thân duy nhất xa cách lâu ngày lẽ ra phải vui sướng, ba nămnay ở nước người tha hương, đủ loại chua xót như thủy triều cuồn cuộnchảy đến, càng phát ra càng cảm thấy ủy khuất, một đôi mắt to linh độngsau vành mũ đong đầy nước mắt.”Người xấu! So với mẹ kế còn xấu xa hơn!Ba mẹ chính là dặn ngươi chiếu cố ta như vậy sao? Ngươi… Ô ô ô ô ô…”Nhắc tới cha mẹ đã qua đời, nước mắt lại thu cũng thu không được, nghẹnngào nói không ra lời.

Lộ Viễn vốn đang một bụng hỏa, lập tức chỉ còn một ngọn lửa nhỏ mỏng manh, nay lại bị nước mắt làm tắt ngóm.”Tốt lắm,tốt lắm, Diêu Diêu, đừng khóc, đừng khóc, là ca ca không tốt, trước đừng khóc.”

An ủi một hồi lâu, Lộ Diêu mới miễn cưỡng dừng nước mắt.

“Không phải nói ngày mai trở về, anh đi đón em sao? Như thế nào hôm nay đã trở về?”

“Anh còn nói! Còn không phải vì nghĩ sẽ cho anh cái kinh hỉ, kết quả thìsao? Anh nhìn lại người anh đi! Ở nhà làm sao lại như vậy? A, còn mặc áo ngủ sao? Vừa mới làm cái gì nha? Hừ!” JQ1 đã sáng tỏ, Lộ Viễn xấu hổ sờ sờ cái mũi, tính ho khan vài tiếng để che giấu, mới chậm rãi mở miệng.

“Được, trước không nói đến chuyện đó, ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt mỏi,em trước đi lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối anh mang emđi ăn cơm, kêu Dịch Huân đến đưa công chúa của chúng ta đi đón gió tẩytrần, được không?”

“Ân.” Thanh âm còn mang một chút giọng mũi rầu rĩvang lên, đứng dậy đi lên lầu. Tiểu cô nãi nãi tính tình hoàn hảo, tớicũng nhanh đi cũng nhanh, phi thường dễ dỗ.

“Ca ca!”

“Ân? Làm sao vậy?”

“Anh có hay không nhớ em nha?” Cô gái phát ra thanh âm mễm nhuyễn, nhè nhẹbay vào trong tai, Lộ Viễn chỉ trong nháy mắt bỗng hoảng hốt, thật sựrất lâu rồi không có nghe thấy thanh âm làm nũng ngọt ngào như vậy, lầntrước nghe được đã là ba năm trước, lúc đưa em gái đi Anh?

Khi đó côcòn chưa tốt nghiệp trung học, thiên chân ngây thơ, chính mình bất quácũng chỉ là tiểu tử mới va chạm với đời mà thôi, nhưng là cha mẹ độtnhiên qua đời, hắn vội vàng làm tang lễ cho cha mẹ, tiếp nhận quản lýcông ty cha để lại, còn phải đối mặt với ban giám đốc và cổ đông với khí thế bức người, vài vị thúc bá như hổ rình mồi, chính mình còn ốc cònkhông mang nổi mình ốc, nên không có thời gian chiếu cố muội muội được?

Huống hồ anh cũng không nghĩ đem muội muội từ nhỏ đã được mọi người trong nhà yêu thương, che chở trong lòng bàn tay phải chịu cảnh áp lực vì lục đục ở công ty, anh chỉ hy vọng muội muội có thể sống giống như lúc cha mẹcòn trên đời, sống vô ưu vô lo, chỉ có thể sau khi kết thúc lễ tang đemcô giao cho người họ hàng xa bên nước Anh nhờ chiếu cố.

Trước khi lên máy bay, Diêu Diêu ôm lấy cánh tay anh lay qua lay lại, hốc mắt hồnghồng, cũng dùng ngữ điệu làm nũng như vậy hỏi anh: “Ca ca, ca ca, emkhông thể không đi sao? Em ở lại cùng anh!” Nhìn đến sắc mặt anh ngưngtrọng nghiêm túc, nước mắt ở hốc mắt cố nén không cho rơi xuống, yênlặng bước lên máy bay đi đến bên kia bờ đại dương, bong dáng mảnh khảnhthương tâm, giống như bị mưa đánh rớt chân làm đi xiêu vẹo…

“Ca?”

Tiếng gọi của Lộ Diêu kéo Lộ Viễn ra khỏi suy nghĩ, sửa sang lại biểu tình,Lộ Viễn quay đầu lại, ôn nhu trả lời “Nhớ! Đương nhiên nhớ!”

“Suy nghĩ a?” Lộ Diêu nhíu mày.

“Ân!” Lộ Viễn sủng nịch cười.

“Vì sao em một điểm cũng không thấy nhớ anh?” Nói xong quay đầu, tiêu sáibước đi.”Nhớ em nhưng không đi thăm em, đem em vất ở nước Anh ba nămchẳng quan tâm. Sau đó…” Nhìn đến người biến mất ở chỗ rẽ.

Lộ Viễnlắc đầu cười khổ, nội tâm lại một mảnh ấm áp yên tĩnh. Anh làm sao cóthể không nghĩ đến em gái chứ? Nhưng là đoạn thời gian kia, chuyện trong nhà, chuyện công ty bị phá hỏng, anh như thế nào có thể rời đi chứ?

Hiện tại hết thảy đều trời quang mây tạnh, ca ca – anh sẽ thay ba mẹ hảo hảo chiếu cố muội, cố gắng bù lại khoảng trống ba năm cho muội.

Hoan nghênh trở về, Diêu Diêu bảo bối!

Trở lại phòng của chính mình, ánh vào mi mắt vẫn như cũ là màu hồng nhạtcủa rèm cửa sổ, thảm lông màu trắng, đủ loại món đồ chơi màu nhung đỏ ởgóc tường. Trong tủ quần áo là một bộ lễ phục quý phái cùng giầy, trênbàn trang điểm bày đầy những trang sức chói mắt quý giá cùng vật phẩmđẹp đẽ… Căn phòng quen thuộc, hương vị quen thuộc, còn có… Người thânquen thuộc, Lộ Diêu nằm ở trên giường mềm mại, vui vẻ nở nụ cười.

Ca ca, những năm gần đây anh quan tâm em, anh ẩn nhẫn vất vả, cho dù anh không nói, em làm sao có thể không hiểu chứ?