Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Sơ Thần Chủng

Chương 9: Thanh niên tóc vàng




Chương 9: Thanh niên tóc vàng

Xuất phẩm từ hệ thống phải gọi là cực phẩm trong cực phẩm nhưng vẫn có một hạn chế rất lớn, đó là không thể cụ hiện hóa ra ngoài, điều này đồng nghĩa với việc không ai có thể sử dụng.

Đồng dạng, đồ vật từ bên ngoài cũng không thể bỏ vào hệ thống, giống với việc có tiền bên người mà không thể tiêu, để cho Ray vô cùng khó chịu.

Cũng không biết sau này tiến hóa có mở ra công năng gì mới, hiện tại ngoại trừ thăng cấp hệ thống còn rất nhiều hạn chế, vòng quay thưởng sớm muộn cũng sẽ không tương thích với thực lực.

Bởi vì tốc độ phát triển của hắn có chút nhanh quá mức, đến bây giờ một ngày cũng có được một ngàn sát điểm, mà mới đi qua bao lâu ?

Cùng lắm là thời gian hơn nửa tháng, cứ theo đà này thì chưa tới một năm quay thưởng chính xác sẽ trở thành thừa thãi.

Vật phẩm từ hệ thống nhìn rất ngưu bức nhưng cũng chỉ là hiện tại mà thôi, tỉ như Liệu thương dược, đến trình độ thể chất quá cao cũng không đem đến tác dụng lớn, hay Lựu đạn chấn kinh, đối với dã thú có tác dụng, đem đến ngoại giới thì không ai nói được trước cái gì rồi.

Tuy nhiên với hắn bây giờ đã là đủ dùng, cũng không gấp gáp, thực lực mới chỉ là cấp 7 đây.

Nhìn lấy bốn vật phẩm mới, trên mặt Ray lộ ra thần sắc hài lòng, về việc sử dụng mấy cái này hắn cũng đã nghĩ ra đối sách.

Liệu thương dược không vội sử dụng, đợi v·ết t·hương thực sự nghiêm trọng mới là lúc phát huy. Lựu đạn chấn kinh đợi thời cơ tới liền dùng để trảm sát mấy đầu đỉnh tiêm dã thú, chí ít hạn chế lại tối thiểu thiệt hại.

Đến mức dùng Lựu đạn chấn kinh để bảo mệnh Ray cảm giác hoàn toàn không cần dùng đến, hắn có Tật phong, trong một phút không loài dã thú nào có thể đuổi kịp nên không cần thiết phải lãng phí Lựu đạn chấn kinh, đây cơ hồ là cách phát huy thứ này tốt nhất.

Đến hiện tại thì các loại chức năng của hệ thống hắn đã hoàn toàn biết rõ, thời gian tiếp theo là tập trung vào việc tăng cấp, sớm ngày thoát li khu rừng.

"Tự đặt cái mục tiêu nhỏ, đạt tới cấp độ 10 liền tìm đường ra ngoại giới." Ray thầm nói một mình.

Kì thực đây cũng là nằm trong dự đoán của hắn, cấp độ 10 rất có khả năng dã thú trong rừng không còn là đối thủ của hắn, sát điểm nhận được cũng sẽ cung không đủ cầu.

Cho nên việc rời đi là rất yếu, không chỉ liên quan đến việc hắn tăng lên sức mạnh mà còn là trí tò mò đối với thế giới này.

Hắn có nhiều hiểu biết về dã thú cùng thực vật bản địa, nhưng với dị giới vẫn hoàn toàn mù tịt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ray có phần hưng phấn.

Không biết bên ngoài có dạng sinh vật cường đại gì, cũng không biết người bên ngoài là làm cách nào để mạnh lên.

...



Tại góc khác của khu rừng.

Một thanh niên tóc vàng, khuôn mặt bình thường có mấy phần biến dị đang vội vã rảo bước, tựa như có thứ gì đó đang truy đuổi.

Hắn thân mặc giáp trụ, bên hông đeo bội kiếm, rất có phong cách hiệp sĩ phương Tây, tuy nhiên bộ dáng lại không có chút nào tiêu soái.

Bộ giáp màu bạc bị đập lõm mấy chỗ, có nơi thậm chí bị rách, rất khó tưởng tượng nội vĩ lực như thế nào mới có thể để một bộ giáp kiên cố bị xé mở giống như một tờ giấy.

Thanh niên cũng chật vật dị thường, một tay cầm đồ vật giống như la bàn, một bên khác không ngừng vung kiếm mở đường.

Mà ở đằng sau hắn ta, loáng thoáng thấy tiếng chém g·iết, tiếng người cuồng tiếu, tiếng người kêu thảm, một mùi máu tanh không biết như thế nào phảng phất trong không gian.

Hắn không dám quay đầu về phía sau, thần sắc kinh hãi tột cùng để cơ trên mặt trở nên méo mó, miệng lẩm bẩm sợ hãi: "Đừng đuổi theo ta, đừng đuổi theo ta !"

May mắn, lời cầu nguyện của hắn có hiệu lực, hoàn toàn không có dấu vết hắn bị theo đuôi hay truy đuổi, hắn đại khái đã an toàn.

Thanh niên nhẹ nhõm thở phào một hơi thật dài, thần sắc cũng từ từ trở lại bình thường, chỉ là bên trên vẫn còn mấy phần rét lạnh.

Hắn vốn là một binh lính phổ thông của Tử tước Robert, mấy ngày trước phụng mệnh chủ nhân đi theo trung đội hộ tống thương đoàn lãnh địa đến thành đô buôn bán.

Thương đội không quá lớn nhưng lợi nhuận bên trong vẫn là một con số không nhỏ, ít nhất đối với một binh lính như hắn thì có trăm quả thận cũng không bằng.

Để tất cả mọi người không nghĩ tới là vừa đến biên giới lãnh địa của Tử tước Charl·es thương đội liền bị tập kích.

Đội trưởng của hắn, bên trong lãnh địa cũng là người có thực lực c·hết bất đắc kỳ tử, mọi người cũng nhanh chóng bị g·iết thảm.

Đáng sợ nhất là một tên nam tử trong đó, mặc giáp trụ chùm đầu, một kiếm cách không liền hái mệnh mấy người, chính hắn ở phía sau cũng thụ thương.

Bây giờ nghĩ lại một đòn kinh khủng đấy vẫn để trong lòng hắn run lên.

Quá đáng sợ !

May mắn đi cùng có một người họ hàng, mà lại đối hắn chiếu cố có thừa, nhân một cơ hội đẩy hắn vào rừng đưa hắn trốn thoát.



Cũng nhờ người này mà hắn mới có thể sống đến bây giờ, tuy nhiên cái giả phải bỏ ra là người đấy cũng b·ị c·hém c·hết.

Tất cả... chỉ là để cản lại một tên địch.

Có vẻ như những tên còn lại không chú ý đến hắn, hoặc do hắn quá nhỏ bé không được coi trọng nên không bị truy đuổi.

Thanh niên cắn chặt răng, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, căm ghét: "Đáng hận, vậy mà có kẻ dám tập kích thương đội của Tử tước Robert, đợi đấy, thúc thúc... ta sẽ báo thù cho ngươi."

Sau đó đưa lên đồ vật giống cái la bàn, quan sát một hồi rồi ngẩng đầu lên xác định phương hướng, tiếp tục di chuyển.

Một bên khác, bên ngoài bìa rừng.

Xác người nằm chất đống, máu chảy nhuộm đỏ đại địa, trên còn vương vãi v·ũ k·hí cùng mảnh thịt, bên cạnh còn nằm đấy mấy cái xe ngựa bị phá hủy.

Không khó để nhìn ra nơi đây vừa diễn ra một trận chiến thảm liệt, mà lại tựa hồ là nghiêng về một bên đồ sát.

Bởi vì trang phục trên những người này gần như là thống nhất, đến cách sắp xếp những cái xác cũng cho thấy điều đó.

Đứng ở một bên, một nam tử mặc giáp trụ che mặt, tay cầm kiếm còn đang không ngừng chảy máu xuống, toàn bộ đều không phải máu của hắn.

Mât lạnh lùng nhìn những người đ·ã c·hết, bên trong mang theo giễu cợt, khinh bỉ, tựa như đang nhìn ổ kiến vừa bị giẫm c·hết.

Sau một lúc, hắn quay sang phân phó với mười mấy người mặc áo chùm đen đứng bên cạnh: "Thu dọn xâc c·hết đem về nuôi chó, không thể để ô nhiễm môi trường."

Bên trong không mang theo một tia b·iểu t·ình, giống như những người này ngoài trừ một tác dụng đút cho chó, còn lại chỉ có tác hại, đồng dạng với rác rưởi.

Mấy người bên cạnh nghe được, vội vàng tuân mệnh: "Rõ !" Sau đó dùng hình thức b·ạo l·ực nhất mang lên mấy cái xác, rời đi.

Đợi thuộc hạ li khai hoàn toàn, một mình nam tử đừng yên tại chỗ, nhìn xa xăm về một phương hướng, ánh mắt băng lãnh không có tình cảm, không giống với một nhân loại có thể sở hữu.

Mà nơi hắn nhìn đến, vừa vặn là phương hướng thanh niên tóc vàng rời đi.

...

Thanh niên tóc vàng đã có mấy phần mỏi mệt, hắn quyết định dừng chân một lát, tiện nghỉ ngơi bổ sung thể lực cùng kiểm tra lại thương thế.

Nhìn xuống mấy v·ết t·hương của mình, hắn hơi biến sắc: "Đáng c·hết, nhanh như vậy đã bị nhiễm trùng !"



Đối hắn nhiễm trùng kì thực không có gì đáng sợ, đấy là nếu như ở lãnh địa, tùy tiện một y sư cùng dược liệu cũng có thể hoàn toàn trị khỏi.

Hoàn cảnh bây giờ là trong rừng, hắn thì tứ cố vô thân, chỉ cần một vết nhiễm trùng nhỏ bé cũng đủ gây nên hậu hoạn lớn.

Vi sinh vật ở những nơi như vậy rất đáng sợ, không phải chốn đông người có thể so sánh, hắn từng chứng kiến một người lạc trong rừng không kịp chữa trị, toàn thân nổi đầy mụn nhọt to lớn, sau đó tất cả vỡ ra rổi c·hết.

Hắn không muốn mình cũng bị như thế, may mắn trước kia có học qua khóa sinh tồn cơ bản, biết được một vài loại dược liệu có tác dụng sát trùng.

Những loại dược liệu này không quá khó tìm kiếm, chỉ một một lúc hắn liền tập hợp đủ toàn bộ, vấn đề nhiễm trùng tạm thời không lo.

Vấn đề lớn nhất là v·ết t·hương có hơi sâu, không phải một hai tiếng có thể lành miệng, mà để càng lâu, nguy cơ bị nhiễm trùng trở lại càng lớn.

Nhưng với kiến thức của hắn bây giờ hoàn toàn không biết cầm cố v·ết t·hương như thế nào, chỉ có thể lấy dược liệu đắp lên, tạm thời che đi v·ết t·hương.

Trên mặt thanh niên hiện lên thần sắc thống khổ, hắn tự an ủi mình: "Chỉ cần về tới lãnh địa mọi chuyện đều được giải quyết, đến lúc đó... cũng có thể báo thù cho thúc thúc."

Đột nhiên.

Trước mắt hắn trở nên tối sầm lại, trong đầu giống như đang có sóng lớn khuấy động, để ý thức dần biến mất.

Có độc !

Vết thương trên người hắn vậy mà có độc, một khả năng là trong vô tình hắn bị nhiễm độc thực vật, điều này khả năng không lớn.

Rất có thể, độc đã bị đưa vào thể nội trong trận chiến, lũ tiểu nhân âm hiểm, không chỉ đánh lén mà còn chơi độc.

Có lẽ... đây mới là nguyên nhân hắn không b·ị t·ruy s·át.

Đến lúc này hắn mới nhận ra, chính mình từ đầu đến cuối chỉ là một con kiến, vốn đã nằm trong cục diện tất phải c·hết.

Chỉ tiếc không thể đưa tin về báo cho Tử tước Robert, không thể báo thù cho thúc thúc của mình, hắn không cam lòng !

Nhưng ngay khi ý thức hoàn toàn biến mất, thanh niên trong mơ hồ nghe thấy một giọng nói, sau đó là cảm giác bản thân bị nhấc bổng lên.

"Mẹ nó, cuối cùng gặp được một người bản địa, tựa hồ là trúng độc, may mắn độc tính không quá mạnh mẽ, còn có thể cứu."

Suy nghĩ cuối cùng của hắn chỉ là: "Khát vọng được sống sinh ra ảo giác ?"