Chương 6: Độc Ách
Ray tỉnh táo lại, nhanh chóng đem cơn buồn ngủ xua đuổi.
Quá nguy hiểm.
Bây giờ chỉ cần hắn lơ là mấy phút thôi, tính mạng cũng có thể bị đe dọa, chớ nói chi đến việc đi ngủ, chỉ s·ợ c·hết lúc nào cũng không biết.
Vậy nên hắn không dám nán lại quá lâu, nhanh chóng rời khỏi nước tiến vào bờ, nhưng mà cảm giác thoải mái quen thuộc để hắn lưu luyến khó quên.
Một cơn gió thổi qua, để một thân là nước như hắn không khỏi run lên nhè nhẹ.
Đúng lúc này.
Ray nhận ra có gì đó không đúng, bên trong không khí hắn ngửi ra được một mùi hương quái dị, có chút h·ôi t·hối, gay mũi, tựa như xác c·hết cùng chất thải hỗn hợp lại.
"Cái này là..." Hắn lẩm bẩm.
Tuy không quá mạnh mẽ nhưng lang nhân vốn mẫn cảm với mùi hương, cho nên hắn liền rất dễ dàng phân biệt được, thậm chí từ đó suy đoán ra phương vị, khoảng cách.
Đây cũng là một loại thủ đoạn để hắn tìm đến con mồi.
Rất nhanh, Ray đã từ trong trí nhớ tìm đến kiến thức tương quan.
Mùi hương thuộc về một loại dã thú, danh tự Độc Ách, thuộc về loại hình dã thú tầm trung, ăn cỏ cùng côn trùng nhỏ, đôi khi ăn cả các loại xác c·hết, sống vào ban ngày.
Thực lực không có gì đáng nói, nhưng đây là một loài vô cùng đặc biệt, độc nhất vô nhị, để hắn cũng phải líu lười mấy lần.
Thân hình quái dị, tựa như một cục thịt di động, chỉ có thể đại khái nhận ra tứ chi cùng đôi mắt, các bộ phận còn lại giống như hoàn toàn tiêu thất.
Trên da không ngừng bài tiết một chất nhầy màu nâu, nhớp nháp, tỏa ra một mùi h·ôi t·hối khó ngửi, đây là đặc điểm dễ nhận biết nhất của Độc Ách.
Đặc biệt nhất là Độc Ách có một cái thiên phú, so ra trong các loại dã thú đã gọi là hiếm có, thiên phú kêu Thủy độc tiễn, đại khái chính là bắn ra một tia nước, bên trong ẩn chứa kịch độc đủ g·iết c·hết hầu hết dã thú.
Ngoài ra, huyết nhục Độc Ách cũng mang theo độc, không thể sử dụng, đây cũng là lí do nó không bị các loài săn mồi đưa vào thực đơn.
Tuy nhiên hắn có chút xoắn xuýt, dã thú mang theo thiên phú không dễ gặp được, huống chi còn là loại có tính phụ trợ mạnh.
Một tuần thời gian, số lượng dã thú hắn săn được cũng có mấy chục, vậy mà ngoại trừ Huyễn lộc sửng sốt không có một cái có thiên phú.
Cho nên bây giờ gặp được một cái để cho hắn rất do dự, lần trước vận khí kém không rơi ra, sau này để hắn không ít tiếc nuối.
Một mặt không muốn đối phó Độc Ách, chưa kể đến huyết nhục mang độc cùng thiên phú, lớp nhầy bên ngoài da của nó đã để hắn vô cùng chán ghét.
Một mặt khác Ray lại vô cùng mong muốn có được Thủy độc tiễn, đây không chỉ là thiên phú có độc tính mạnh mà còn thuộc loại hình tầm xa, đối với thích dùng thủ đoạn như hắn không thể thích hợp hơn.
Có được thiên phú này hiệu suất săn mồi của hắn chí ít tăng lên một nửa, hơn nữa, khả năng sống sót cũng được đề cao.
"Ài, khó khăn lắm một lần tắm rửa, ta không muốn đụng vào Độc Ách, tuy nhiên hiện tại phương thức t·ấn c·ông quá mức đơn nhất, gặp phải dã thú cao cấp sẽ lộ ra chật vật cho nên cũng rất cần một cái kỹ năng."
Trên mặt hiện lên vẻ phiền muộn, Ray thở dài.
Giống với việc lựa chọn giữa đi học và đi chơi, học sinh bình thường sẽ vô cùng xoắn xuýt, một bên là tương lai, một bên là niềm vui.
Cuối cùng, Ray vẫn lựa chọn tương lai, bẩn thỉu có thể lần nữa tâm rửa, nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này không biết bao giờ mới gặp lại một đầu dã thú mang theo thiên phú.
Tỉ lệ này vẫn là rất hiếm hoi, mà hắn luôn không ngừng đối mặt nguy hiểm để lên cấp, có thêm kỹ năng sớm một chút cũng tốt.
Dựa vào khứu giác mạnh mẽ, Ray rất nhanh tìm tới vị trí của Độc Ách, lúc này đang thản nhiên gặm cỏ, hoàn toàn không biết t·ai n·ạn đang đến gần.
Mà hắn cũng không cho nó cơ hội được biết, vừa gặp liền lao tới một trảo, đem Độc Ách quăng ra xa mấy mét, chật vật lăn lộn trên mặt đất.
Một cảm giác nhầy nhụa tràn lên cánh tay, trên mặt hắn hiện lên rõ vẻ chán ghét, điều này không khỏi để hắn nhớ tới Quỷ nhãn thụ.
Độc Ách b·ị đ·ánh mộng, không ngừng phát ra tiếng "éc éc" khó nghe, ánh mắt nhìn về Ray mang theo mơ hồ không rõ.
Tựa hồ...
Chuyện quỷ gì, ở đâu ra tên ngu tập kích ta ?
Thịt của Độc Ách mang kịch độc không thể sử dụng cho nên Độc Ách từ khi sinh ra cũng chưa từng bị tập kích, bây giờ đột nhiên xông ra một cái không khỏi để nó phải thắc mắc.
Căn bản không cho Độc Ách thời gian, Ray lập tức lao đến, liên tiếp là mấy trảo, huyết nhục văng tung tóe, độc huyết thậm chí đem thảm cỏ cho khô héo, phát ra tiếng xì xì.
Sau mấy phút, Độc Ách chỉ còn lại cái xác, c·hết không thể c·hết hơn, thậm chí đến Thủy độc tiễn còn không kịp dùng. Nó có sống lại cũng không nghĩ tới có kẻ g·iết nó không phải để ăn.
Về phần Ray, hắn bị huyết nhục của Độc Ách dính đầy người, bên trên phát ra h·ôi t·hối khó ngửi, một vài bộ vị còn bị độc dịch ăn mòn đi nhúm lông, lộ ra từng tảng da thịt.
Tỉ như chỗ đỉnh đầu nào đó...
"Ghê tởm, không biết đến bao giờ mới tẩy hết ô uế !" Mùi hương xộc thẳng vào mũi hắn, may mắn khứu giác có thể phần nào điều chỉnh, nếu không hắn cũng phải đi theo Độc Ách.
Tuy nhiên dù bị giảm nhẹ nó vẫn còn kinh khủng nhiều lắm, không bằng Quỷ nhãn thụ nhưng vẫn so cứt còn thối hơn.
Chỉ sợ đi tắm nửa tiếng, một tiếng cũng không thể rửa hết, chí ít cần mấy lần như vậy.
Mà Ray thì không có thời gian để lãng phí, hôm nay chỉ là coi như kỉ niệm một tuần đến dị giới, lần tiếp theo hắn thỏa hiệp với chính mình không biết là bao giờ.
Hắn vẫn là một người nguyên tắc.
Vì nguyên do đấy mà mấy ngày kế tiếp Ray phải mang theo một thân bốc mùi đi săn mồi.
...
Cùng lúc.
Ray cảm nhận được chính mình nhiều hơn một thứ gì, cảm giác phiêu miểu mờ mịt, tựa như từ hư vô xuất hiện, hắn vội vàng mở lên giao diện hệ thống, lựa chọn [Kỹ năng].
Nguyên bản còn đang trống rỗng bây giờ thêm một đầu mục mới, [Độc trảm] Ray như nhẹ nhõm thở phào một hơi.
"May mắn còn rơi ra kỹ năng, nếu không cố gắng lần này phải thành công cốc, so với mấy chục sát điểm, kỹ năng không nghi ngờ càng thêm quý giá hơn."
Đúng vậy, kỹ năng vẫn là có tỉ lệ nhất định rơi ra, tùy thuộc vào thực lực cùng số lượng thiên phú mà đối phương sở hữu.
Thực lực càng yếu, tỉ lệ rơi kỹ năng càng cao, nói ví dụ như Độc Ách, thực lực yếu kém, cho nên khả năng rơi kĩ năng ít nhất có trên 60% đổi lại thành các loại dã thú đỉnh tiêm tỉ lệ này chỉ sợ còn chưa tới 40%.
Mà mỗi một cái thiên phú sở hữu đều mang đến tăng phúc cho xác suất, trung bình một cái thiên phú mang đến tăng lên có khoảng 1% - 10% tùy theo thực lực.
Tất nhiên đây chỉ là tỉ lệ rơi ra một kỹ năng, rơi ra liền hai cái không phải sử dụng tỉ lệ thông thường đến tính toán nữa, phải nói hiếm như phượng mao lân giác.
Không giống với sát điểm đều là cố định nhận được, kỹ năng thuần túy dựa vào vận khí, so sánh ra hai bên có sự chênh lệch rõ ràng.
Nhìn vào bảng kỹ năng [Độc trảm] Ray như có điều suy nghĩ, ngay từ lúc nhận ra kỹ năng này thì một luồng thông tin đã được truyền vào đại não hắn.
Đây đích thực đến từ Độc Ách, tuy nhiên đã trải qua sửa đổi của hệ thống, sở dĩ như vậy vì Thủy độc tiễn không phù hợp với hắn, hoàn toàn khó phát huy hiệu quả vốn có.
Điều này để hắn hơi thất vọng, hắn vốn muốn là một kỹ năng công kích tầm xa, nhưng là hắn không tính toán trên vấn đề này quá lâu.
Độc trảm thì Độc trảm, kỳ thực kỹ năng này phối với hắn so Thủy độc tiễn mạnh hơn nhiều lắm, không chỉ tăng lên mức sát thương mà còn mang theo kịch độc, so sánh ra thì Thủy độc tiễn chỉ thuần túy mang độc, sát thương vô cùng gân gà.
Cho nên cách làm của hệ thống không nghi ngờ là tối ưu nhất.
Lại nói về kỹ năng, được phân thành hai loại là bị động và chủ động, tính năng phân thành loại hình tốc độ, công kích, phòng thủ, đây đều là Ray tự mình phân chia.
Kỹ năng bị động không cần nói, đồng dạng tính trạng thân thể, không thể bị tự do điều khiển, kĩ năng chủ động có thể thu phát tùy ý nhưng có hạn chế là thời gian làm lạnh, tùy vào thực lực và tính chất kỹ năng mà thời gian dài ngắn.
Giống như loại hình kỹ năng bảo mệnh, có khả năng đem đến chuyển cục thì thời gian làm lạnh rất dài, còn giống như Độc trảm, tác dụng đơn nhất, chỉ đem đến phụ trợ thì thời gian làm lạnh khá ngắn ngủi, chính nó bây giờ cũng chỉ mất hơn một phút, chỉ sợ sau này còn không đến mấy giây.
Đừng nhìn một phút là lâu, đây cũng không phải trò chơi, chiến đấu một lần tùy tiện liền nửa tiếng hai tiếng, mà thuộc loại hình chiến đấu ngắn ngủi, một chiêu Độc trảm trên cơ bản cũng quyết định thắng bại.
Hơn nữa kỹ năng cũng chỉ là thứ yếu, trọng yếu nhất vẫn là tự thân thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu, trên thực tế, quyết định một trận chiến nhất vẫn là kinh nghiệm bản thân.
Tỉ như khi đối mặt kẻ địch ngang hàng, bên có kinh nghiệm phong phó có thể mang đến chiến thắng, đây cũng không phải kỹ năng có thể bù đắp được.
...
Tính toán, bỏ qua sự khó chịu bên ngoài, Ray còn khá hài lòng về thu hoạch lần này, chỉ riêng một kỹ năng Độc trảm đã đủ tương đương mấy trăm sát điểm, so thu hoạch một ngày còn khá.
Thấy sắc trời vẫn còn khá sớm, hắn quyết định tiếp tục đi săn một đợt, sớm đem bản thân tới cấp 5, đề cao mấy thành thực lực.
Tựa như một làn gió.
Tốc độ hiện tại của hắn đã vô cùng kinh khủng, hơn nữa thể lực lớn nên duy trì thời gian dài cũng không có vấn đề, đơn thuần tính toán tốc độ, trong rừng không nhiều dã thú có thể bắt được hắn.
Tốc độ cùng thể lực là ưu điểm lang nhân, tuy nhiên sát thương không phải quá lớn, đây cũng là đièu để hắn phiền muộn, nhưng bây giờ đã có Độc trảm, vấn đề này hầu như là được giải quyết.
Hiệu suất săn mồi chí ít có thể đề cao hai thành.
Đây đã không phải con số ít, nói như bình thường một ngày hắn săn mười đầu dã thú, đến bây giờ là mười hai đầu, mười ngày là một trăm hai mươi đầu, một tháng gần bốn trăm đầu.
Mà lại chưa kể đến trong thời gian đó hắn sẽ không ngừng lên cấp, hiệu suất săn mồi liên tục đề cao, về cơ bản thì một điểm thay đổi nhỏ cũng ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình.