Chương 33:
"Ngươi không biết ?" Lãnh dân giật mình hỏi lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Ray.
Hắn hơi xấu hổ quẹt miệng một cái, nói: "Ngại ngùng, vừa mới ngủ dậy còn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn mong huynh đệ chỉ cho."
"Ta nói, người trẻ tuổi các ngươi cần phải năng động hơn, ài !" Lãnh dân một bộ hận không thể rèn sắt thành thép, thở dài nói.
"Làng vừa thêm người m·ất t·ích, nhưng khác biệt với lần trước, lần này là một người già cùng một đứa trẻ. Ài, trước đó vẫn là suy đoán mấy thiếu nữ kia bỏ trốn cùng tình nhân, bây giờ xem ra không có đơn giản như thế..."
Cái gì ? Một đứa trẻ cùng người già m·ất t·ích ?
Ánh mắt Ray đột nhiên co rụt lại, trong lòng điên cuồng báo động không ổn, chỉ kịp ném lại một tiếng cảm ơn rồi đi mất.
Sau đó lại là không dừng lại một hơi trở về nhà Angi, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, trong mắt hiện lên phẫn nộ.
Chỉ thấy bên trong, ngổn ngang lộn xộn các loại đồ dùng, bàn cùng ghế làm bằng gỗ đều bị phá toái, không ít mãnh vỡ vung vãi ra ngoài, không khó để nhìn ra một cuộc ẩ·u đ·ả.
Có lẽ đối phương đến không đông, nhưng Angi cùng Matthew cũng chỉ là hai người bình thường, có thể phán kháng như vậy đã là rất tốt.
Cẩn thận kiểm tra lại hiện trường, hoàn toàn không có một dấu vết gì để lại, không khỏi để hắn cảm giác đến đây càng giống như là một cái hiện trường giả tạo hơn.
Lặng lẽ quan sát ngôi nhà, nơi hắn đã sinh hoạt đến hơn một tháng, nói không có chút nào tình cảm là không thể nào.
Huống chi, Angi cùng Matthew đều là người tốt, cả hai đáng lẽ ra không nên gặp tình cảnh như vậy, tất cả... đều là tại hắn.
Vì chính mình sơ suất, vì chính mình chủ quan, vẫn là quá coi nhẹ mức độ quyết đoán của Charl·es cùng thuộc hạ hắn ta.
Trong lòng Ray dâng lên vô tận nộ hỏa, tức giận với h·ung t·hủ, cũng là tức giận với chính mình.
Nếu không phải còn bảo trì một phần thanh tỉnh, chỉ sợ đã sớm hiển lộ chân thân.
Đúng lúc này.
Tiếng bước chân từ phía sau chậm rãi vang lên, Ray hồi phục một tia lí trí, cố gắng đè ép lại nộ hỏa trong lòng, nhìn về sau.
Chỉ thấy một nam nhân, lưng vác theo trường kiếm to lớn, thân mặc bạch kim giáp sắc, một mái tóc màu đen nhánh cùng khuôn mặt để râu quai nón toát lên khí chất quý tộc.
Nam nhân đi đến trước mặt Ray, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: "Yrasil tiên sinh ? Chủ nhân của ta đã nhắc về ngươi."
Lại yên lặng một lát, nam nhân tiếp tục: "Tự giới thiệu, ta là Edward, phó thống lĩnh q·uân đ·ội của Tử tước Robert, thường gọi là Edward phó quân."
"Có lẽ, tiên sinh đang thắc mắc việc đang xảy ra, ta xin mạn phép giải thích, mọi chuyện... đều là từ một người phụ nữ tên Caroline gây nên."
Ray nhẹ gật đầu, yên lặng lắng nghe Edward giải thích, đến tình báo về Caroline đã sớm được biết, thậm chí còn nhiều hơn hắn cũng không có lên tiếng cắt đứt.
Đợi đến khi Edward thao thao bất tuyệt giải thích xong, Ray mới trầm giọng nói: "Edward các hạ, ta có một cái nghi hoặc, Caroline, rốt cuộc đã rời đi hoàn toàn chưa ?"
Gặp được cái này Edward có hơi giật mình một cái, không nghĩ tới Ray sẽ thắc mắc vấn đề này, trong mắt hiện lên một vệt kỳ quái, vẫn là bảo trì mức độ tôn trọng nói:
"Cho đến nửa tiếng trước, vẫn ẩn ẩn thấy có bóng dáng cùng khí tức Caroline xuất hiện gần đây, ta có biện pháp riêng để chứng thực, tiên sinh không cần hoài nghi."
"Được rồi, vậy thì tốt, cảm ơn các hạ cáo tri, ta nên rời đi trước." Ray nhàn nhạt đáp lễ, sau đó không do dự quay người rời đi.
Để lại một mình Edward có hơi không hiểu, không phải chỉ là một tên phổ thông lãnh dân, được lãnh chúa coi trọng thôi sao ? Để ý nhiều như vậy...
Xem ra là Edward cũng không có được Robert cho biết quá nhiều.
...
Thời gian rất nhanh liền đến điểm chập tối, màn đêm bắt đầu thế chỗ cho ánh sáng, một máu đỏ rực từ phía tây không hiểu sao để người ta có hơi đượm buồn trong lòng.
Mượn nhờ Huyễn thân để che giấu chính mình, Ray đang lẩn trốn vào địa phận biên giới hai bên lãnh địa, khoảng cách cùng doanh trại không quá xa cho lắm.
Còn không quên liên tục sử dụng Thuận phong tí, mục đích rất đơn giản, liền là tìm kiếm hành tung của Caroline.
Mặc dù khả năng ẩn thân của Caroline rất cao, bình thường hắn không dễ phát hiện nhưng lại không tin cô nàng có thể một mực duy trì trạng thái đấy.
Có bỏ ra mới có hồi đáp, kỹ năng mượn hệ thống đến sử dụng hắn còn phải tiêu hao ít nhiều chính mình, đừng nói đến người khác.
Không qua bao lâu nữa, quả nhiên Ray phát giác được một đạo khí tức không tầm thường, lại còn là hơi quen thuộc.
Bên cạnh đó còn có thêm năm đạo khí tức khác, hơi có vẻ yếu hơn, xem ra Caroline còn có thể che giấu cả thuộc hạ của mình.
Âm thầm tiến lại gần, khoảng cách gần một km để hắn dù là ép lại tốc độ cũng không mất bao lâu, chỉ thấy sáu cái nữ nhân, đang duy trì cảnh giác cùng theo dõi một phương hướng.
Trong đó một người, vừa vặn là ngũ quan tinh xảo, thân hình đầy đặn Caroline, còn lại năm cái không có được như vậy nhưng cũng tính là xinh đẹp.
Toàn bộ đều mặc lên đồ đen bó sát, để thân trong bóng tối tìm được trình độ che giấu nhất định, nếu không phải Ray có thị lực tốt cùng Thuận phong tí đến hỗ trợ cũng không có dễ dàng phát hiện được như vậy.
Vải đen ép sát làm rõ rệt lên đường cong hoàn mỹ trên người, nhưng Ray cũng không có tâm trạng đến thưởng thức cảnh đẹp.
Trong mắt hắn đều là hàn ý cũng lãnh mang, nữ sắc chỉ làm tốc độ ra đòn của.
Chỉ là tạm thời hắn còn chưa có ý định ra tay, bây giờ sáu người vẫn là còn tính cảnh giác cao, chỉ cần hơi có động tĩnh một cái chỉ sợ sẽ rơi vào cục diện bị bao vây.
Năm người kia còn tốt, so với binh lính bình thường tốt hơn nhưng vẫn còn ở phạm trù có thể, riêng Caroline thì không dễ như vậy.
Chỉ cần năm người kiềm chế lại hắn, Caroline ở phía sau hỗ trợ chuyển vận, dù là kịp thời đem cả năm g·iết c·hết cũng là lột mất lớp da, sau đó còn khả năng đối phó Caroline không cũng khó nói.
...
Caroline thần sắc bình tĩnh, cùng mấy cái thủ hạ theo dõi doanh trại phía trước không xa cho lắm, trên mặt hiện lên thần sắc khinh thường.
Trước đó cô mới làm ra động tĩnh như vậy, tên Edward kia vậy mà một phần phản ứng đều không có, uổng cái danh xưng phó quân.
Dưới trướng lãnh chúa Charl·es đều là dạng người sát tinh, cho nên với loại nhu nhược cùng nhát gan đều rất khinh thường.
Mà cô cũng không có nghĩ tới, Edward có hay không do không coi trọng Caroline nên mới án binh bất động.
Đúng lúc này.
Một cái thủ hạ bên cạnh lên tiếng, nói: "Đại nhân, theo dõi đã được nửa ngày, phe địch vẫn là hoàn toàn không có động tĩnh, thuộc hạ cho rằng nên rút về thì hơn."
Sắc mặt Caroline một khắc trước còn hơi cợt nhạ, tức thì trở nên mười phần nghiêm túc, nói: "Đối thủ thực sự của chúng ta lần này cũng không phải Edward mà là một người khác, kẻ này thủ đoạn vô cùng quỷ dị, cần thiết phải tìm tới tung tích đối phương sau đó phản hồi lãnh chúa, làm ra phương án thích hợp."
"Thuộc hạ hiểu rõ !" Nữ nhân kia nghe vậy, cũng không còn tâm tư dị nghị gì, dù sao trước mắt lad Caroline, thống lĩnh một nhánh q·uân đ·ội, không có nhiều người dám phản đối.
Hơn nữa, lần này còn liên quan đến cả lãnh chúa đại nhân, cho nữ tử thêm mười cái là gan chưa chắc đã dám chống lại.
"Tiếp tục bảo trì cảnh giác, đợi một lát không có thêm động tĩnh gì liền chia ra hành động, năm người các ngươi ngụy trang đi vào Boson, ta một bước đi vào sâu doanh trại thăm dò."
"Rõ !"
Sau một khoảng thời gian, thiên không đã triệt để đen xuống, doanh trại phía trước vẫn là án binh bất động, Caroline quả quyết ra hiệu cho thuộc hạ của mình hành động.
Năm đạo bóng đen nhẹ nhàng lướt đi trong bóng tối, mắt thường khó mà bắt được, cả năm phân biệt chia thành ba phương hướng, lại không hẹn mà cũng tiến về Boson.
Đợi cho thuộc hạ hoàn toàn đi mất, Caroline mới thở dài một hơi, trấn áp xao động trong nội tâm, lần nữa sử dụng kỹ năng của mình, để cho thân ảnh hoàn toàn biến mất.
Sau đó âm thầm tiến về doanh trại phía trước, coi như người ngoài ở gần cũng chỉ là cảm nhận được một luồng gió nhẹ, vô cùng có tính che giấu.
Lại không chú ý rằng, thời điểm Caroline rời đi, phía sau cũng có một đạo bóng đen âm thầm theo sau, không nhanh không chậm vừa vặn cùng một loại tốc độ.
...
Cùng lúc.
Bên ngoài lãnh địa khoảng mấy chúc km.
Một đội mười người, thân thể cường trường tráng cùng trang bị tinh xảo, vậy mà chỉ để áp giải hai cái người bình thường.
Matthew cùng Angi bị trói lại hai tay cùng chân, đặt bên trong xe ngựa, dù sao không phải ai cũng có sức lực đi bế hai con người.
Trên thân cả hai người đều là các loại vết bầm dập cùng thương nhỏ, trên mặt cũng xuất hiện không ít các vết sưng, may mắn còn là không có v·ết t·hương nào chí mạng.
Trong mắt Angi hiện lên vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi, trái lại, Matthew vậy mà vô cùng bình tĩnh, dù có kinh hoảng cũng chỉ là một ít.
Cố gắng nén cơn đau trong người, Matthew miễn cưỡng nhúc nhích cơ thể, thì thầm nói: "Bà Angi, tin tưởng anh Yrasil, nhất định anh ấy có thể cứu chúng ta."
Angi đang định phản bác cái gì, nhưng mà đối mặt ánh mặt tràn đầy kiên nghị cùng niềm tin đấy, chỉ có thể đem lời định nói nuốt trở về.
Cứng ngắc gật đầu một cái, Angi vậy mà không còn sợ hãi cùng hoảng loạn như thế nữa, ngược lại bắt đầu khó khăn di chuyển thân thể, để chính mình có thể ngồi dậy.
Sau đó, yên lặng quan sát mấy tên binh lính xung quanh, giống như muốn từ đó nhìn ra một chút cái gì.
Matthew cũng giống như minh bạch cái gì, học theo Angi ngồi dậy cơ thể, đồng dạng nghiêm túc quan sát.
Tràng cảnh không hiểu sao có loại cảm giác buồn cười...