Chương 3: Đây mới thật sự là kim thủ chỉ
Lại qua một đoạn thời gian, không dài không ngắn, Ray đại khái thăm dò xong khu vực xung quanh, đối với một cái người lạ như hắn, thiếu sót tình báo tối thiểu là không thể sống sót.
Công tác thu thập tình báo cũng là một phần của kỹ năng sinh tồn, may mắn kiếp trước hắn có tìm hiểu một hai về vấn đề này, cho nên đến bây giờ lộ ra không quá chật vật.
Nơi đây chính xác là dị giới, cùng Trái đất hoàn toàn khác biệt, kể từ địa chất đến sinh linh, chưa kể đến thực vật nơi đây, thiên kỳ bách quái dạng gì cũng có, động vật cũng để Ray phải trợn mắt há mồm.
Tỉ như cái gì mà thân lợn mọc cánh, lại cái gì như thân rắn đầu bò, song đầu sư tử, nanh kiếm hổ, ... đều là những sinh vật nhân loại chưa từng biết tới, hoặc chỉ biết qua sản phẩm tưởng tượng.
Ray cũng không dám manh động tiếp cận những sinh vật này, như đã nói, hắn không thể sống sót nếu thiếu tình báo, trời mới biết bọn chúng có được cái kỹ năng kỳ hoa gì.
Hắn cũng không muốn vừa xuyên qua ngày đầu tiên liền ợ ra rắm, như vậy quá mất mặt xuyên không giả.
Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp triệt để, lang nhân là vẫn cần ăn uống, sớm muộn thì việc đối đầu với bản thổ dã thú cũng là điều cần thiết, còn bây giờ, chỉ đành tạm gặm cọng cỏ mà sống.
Ray theo dõi lấy một đầu dã thú có thể nói là tương đối bình thường, theo như tam quan của một nhân loại thì là như vậy, một đầu linh dương thân cao hai mét, so với hắn đều lớn gấp hai gấp ba, cái gạc trên đầu sừng sững to lớn tựa như một gốc cây nhỏ.
Cũng không biết là nó sống thế nào với thứ đấy.
Tất nhiên Ray tạm thời không dám động thủ với đầu dã thú này, chưa kể đến cái thân thể gấp mấy lần hắn kia, chỉ bằng cặp sừng trên đầu dủ dọa hắn sợ mất mật, lang nhân dù có lực lượng lớn, sợ rằng cũng khó tránh khỏi cặp sừng vĩ đại.
Mục đích của hắn rất đơn giản, thu thập thực đơn của linh dương, nó ăn cái gì hắn liền ăn cái gì, kỳ thực đây cũng là một màn đánh cược, linh dương có thể ăn chưa chắc đã an toàn với hắn, chỉ là màn bạc này tỉ lệ thắng cao hơn các biện pháp khác chút ít.
Đột nhiên, Ray cứng đờ lại, sắc mặt trở nên khó coi, không vì cái gì, đơn giản là vì đầu linh dương này đang phục dụng một loại thực vật mà hắn không muốn đụng vào nhất, mà lại nhìn vô cùng thưởng thức.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thu thập tình báo, Ray phát hiện ra một loại thực vật không chỉ hình dáng khó coi, mùi hương cũng làm cho người ta chán ghét phi thường, thậm chí bán kính mấy mét quanh nó không có lấy một cọng cỏ sinh trưởng, đủ để thấy độ kinh khủng.
Vậy mà bây giờ, đầu linh dương đang ăn ngon lành thứ đấy, không có lấy một tia thống khổ khó chịu, điều này làm hắn vô cùng khó xử, trước mắt đầu linh dương chỉ phục dụng qua thứ này, hắn còn chưa biết tới món thứ hai trong thực đơn của nó.
Ray nuốt nước bọt một cái, trong lòng dâng lên sóng cao biển rộng.
"Không lẽ, ta lại phải ăn thứ đó để sống sót ?
Như vậy thì… nhân sinh cũng quá thống khổ !"
Hắn có một vạn cái không muốn, nhưng tình thế quá bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể chịu thua trước cuộc đời.
Nếu qua một thời gian không tìm được món thứ hai, vậy liền ăn thứ đó.
…
Thái dương lại qua một vòng tuần hoàn, quang minh hoàn toàn rút lui, hắc ám xâm chiếm thiên không, vốn đã u ám, không gian của khu rừng hoàn toàn không có một điểm ánh sáng nào khi về đêm.
May mắn là tầm nhìn của lang nhân trong bóng tối không bị hạn chế quá nhiều, không nói đến rõ ràng, nhìn được sáu phần bảy phần cũng không có vấn đề.
Điều duy nhất để Ray phải phiền lòng, đầu linh dương kia vậy mà thực sự không ăn lấy một món thứ hai, mà hắn thì đã sớm bụng đói cồn cào, theo đuôi đầu linh dương kia không tốn quá nhiều sức lực, nhưng trọng điểm ở lâu dài, nửa ngày hắn làm cá ướp muối cũng sẽ bị đói.
Ray cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt hiện lên vẻ quyết liệt.
"Mẹ nó! Liều, thà chịu đau khổ một đợt còn hơn là c·hết đói."
Hắn chậm rãi bước lại gần thứ thực vật đó, cước bộ nặng nề tựa như đeo theo xiềng xích, mà trên thân Ray không tự chủ toát lên một loại khí chất đặc hữu, khí chất của một tử sĩ.
Tựa hồ, hắn đã chuẩn bị tinh thần mất ý thức lần nữa.
Khoảng cách chưa đủ nửa mét, một mùi h·ôi t·hối xông thằng vào mũi Ray, tựa như một kiếm xông cửu thiên, trùng kích đại não để hắn run rẩy một hồi, lảo đảo kém chút ngã tại chỗ.
Ray đưa tay, khó khăn nắm lấy một quả trên đấy, một cảm giác nhớp nháp liền truyền đến, hắn cảm thấy cánh tay của mình cơ hồ muốn hoại tử, sau lưng xuất hiện mồ hôi lạnh.
Quá kinh khủng !
Hắn thậm chí còn không dám hít một hơi khí lạnh.
Cầm trái cây trên tay, Ray do dự không dám sử dụng, trước đó cách mấy mét không có hiểu biết quá rõ ràng, bây giờ lại gần hắn mới nhận thức hoàn toàn thứ thực vật này, thời gian mỗi giây đều là địa ngục.
Chỉ sợ trồng thứ này dưới địa ngục liền Phong Đô Đại Đế đều phải ghét bỏ.
Nhưng lòng vốn đã mang theo tử chí, Ray phong bế giác quan, trực tiếp đưa trái cây vào miệng, thống khổ nhai nuốt lấy.
“Ọe !”
Ray trực tiếp đem trái cây nhai được một nửa phun ra ngoài, sau đó điên cuồng vặt cỏ nhét vào miệng, giờ phút này còn quan tâm cái rắm đến có độc không có độc, hắn sắp bị thúi c·hết đây.
Kì thực vị đạo của trái cây là không đến nỗi nào, thậm chí có thể nói là mỹ vị, nhưng mùi hương thực sự là quá mức kì hoa, bình sinh hơn hai mươi năm Ray thấy cứt cũng không đến nỗi như vậy.
Mà ngươi sẽ chịu ăn chocolate vị cứt sao ?
Ray chắc chắn sẽ không.
Trải nghiệm lần này… hắn hoàn toàn không muốn thử lại lần nữa.
…
Thái dương lần nữa xuất hiện, nói thẳng thắn ra là trời đã sáng, tuy nhiên không gian dưới tán cây thì vẫn như vào xế chiều, màu sắc u ấm thủy chung đeo bám lấy nơi đây.
Mà Ray đã theo giấc ngủ tỉnh lại, chính xác hơn là hôm qua hắn bị mùi thối hun cho mất đi ý thức, quả thực đúng như dự đoán của hắn.
Đi qua thời gian một đêm, mùi hương vẫn còn đeo bám ở cổ họng hắn, nhưng lực đạo đã bớt đi rất nhiều, nếu không hắn phải kéo cái hôn mê đến mấy ngày sau.
May mắn, hắn biết được cỏ là có thể sử dụng, chí ít không có tác động tiêu cực đến hắn, đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh đi, phần nào an ủi được tâm linh yếu ớt của hắn.
“Thật là, không thể tin dã thú bản thổ !”
Ray cảm thán, ngày hôm qua để hắn có một kinh nghiệm quý báu.
Không ai biết lần tiếp theo sẽ dẫn đến hắn cái thực vật kỳ hoa gì, hắn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, bởi vì sự việc ngày hôm qua quá mức kinh khủng rồi.
Giống như đem cứt để vào trong miệng, dù là kiếp trước hắn cũng chưa gặp qua.
Đúng lúc này.
Một màn sáng hiện lên trước mắt hắn, hình chữ nhật 20 inch, bên trên còn mang theo một vài cái đồ án và dòng chữ.
Ray: “…”
Cái này không phải hệ thống thì còn là cái gì ?
Chẳng lẽ đây mới thực sự là kim thủ chỉ chân chính ?
Trong phút chốc, sự đau khổ của đêm qua bị quét sạch, thay vào đó là một loại cảm giác vui mừng, tựa như là ngươi đang đau khổ ăn cứt, bỗng nhiên phát hiện chính mình trúng xổ số, so sánh có hơi khác biệt, nhưng trên cơ bản thì tính chất giống nhau.
Bởi vì trong lòng hắn có cùng cảm giác như vậy.
Ray Caster, hôm nay trở thành một nam nhân mang theo hack !
Hắn cẩn thận quan sát màn sáng của hệ thống, bên trên có một cái đồ án thân thể, dựa vào hình dáng đến suy đoán thì tám chín phần mười là hắn, bên dưới còn có ghi chú [Cấp độ: 1] và [Sát điểm: 0].
Cạnh bên phải màn sáng, có ba cái lựa chọn lần lượt là [Kỹ năng] [Quay thưởng] cùng [Kho lưu trữ].
Quả thực có hơi giản dị một chút, chỉ dựa vào mấy cái này hắn đã đại khái phán đoán ra công năng của hệ thống, đơn giản là g·iết quái thăng cấp, thu thập sát điểm, sau đó đi quay thường, mục [Kỹ năng] có thể là rơi từ quái hoặc từ [Quay thường] vật phẩm từ hệ thống có thể để vào [Kho lưu trữ] chỉ là không biết có thể đặt vào ngoại vật không.
Dù là cái nào cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Ray thử hô lên một tiếng: “Hệ thống !”
Đi qua mấy phút, hoàn toàn không có một điểm phán ứng, tựa hồ hệ thống không nhận được giọng nói của hắn, lại tiếp tục thử nghiệm một hồi…
Để Ray có chút c·hết lặng.
Không phải hệ thống nên có tiểu tinh linh xinh đẹp, công năng điều khiển bằng giọng nói, công năng hỏi đáp sao ? Hệ thống của hắn không chỉ giao diện đơn giản, mà đến cả chức năng cũng mười phần đơn nhất.
Có lẽ ngoại trừ những thứ trên màn sáng, hệ thống liền không còn khả năng nào khác.
“Thôi, giản dị liền giản dị đi, có đã là rất tốt rồi.”
Sống độc lập mười năm như hắn, sớm đã hiểu được đạo lí làm người phải biết đủ, cũng không tại vấn đề này xoắn xuýt quá lâu.
Tiếp theo, liền là nên suy nghĩ vận dụng hệ thống như thế nào.
Rất đơn giản, trực tiếp g·iết dã thú để lên cấp, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì không cần hắn phải động não, cần thiết là làm thế nào để trong thời gian ngắn nhất tăng thực lực lên cao nhất.
Giống với việc đưa v·ũ k·hí cho trẻ em cùng người trưởng thành, tính chất hai bên liền hoàn toàn khác nhau, bây giờ hắn đã có v·ũ k·hí, là trẻ em hay người trưởng thành phải dựa vào hắn.
Lúc này, hắn phát hiện trên giao diện của hệ thống của điểm khác biệt, tựa hồ [Kho lưu trữ] trở nên sáng hơn phần còn lại một chút, giống như minh bạch cái gì, Ray nhanh chóng dùng tâm niệm điểm kích vào.
[Kho lưu trữ] đưa chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông nhỏ có lẽ tương đương với một cái vật phẩm, hoặc một loại vật phẩm, mà ở mấy ô vuông đầu, lần lượt có bốn vật phẩm khác biệt.
Tâm niệm Ray chỉ vừa động môt cái, mấy luồng thông tin liền từ hệ thống truyền vào đại não của hắn.
[Cẩm nang sinh tồn]: Tổng hợp kiến thức tự nhiên cơ bản, trợ giúp kí chủ sống sót nơi hoang dã.
[Cẩm nang hệ thống]: Tổng hợp một số thông tin cơ bản của hệ thống, tránh cho kí chủ mù suy đoán.
[Bất tử bất diệt]: Kích hoạt lên lập tức nhận được thời gian năm giây miễn nhiễm mọi sát thương và trạng thái bất lợi.
[Cổ tích thế giới]: Thần khí giải trí vào lúc rảnh rỗi, là tinh hoa của văn minh trí tuệ.
Ray lập tức trợn tròn mắt.
Được lắm, hai cái đầu có thể bỏ qua không nói đến, [Cổ tích thế giới] là cái quỷ gì, hệ thống lại còn kỳ hoa như vậy, còn [Bất tử bất diệt] cái này không phải là bug sao ? Đây là thế giới thực, cũng không phải trò chơi.