Chương 18: Chiến sự sắp tới
"Ngươi cũng biết quan hệ giữa Tử tước Robert và Charl·es luôn trong trạng thái bất hòa, trước đó không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng mấy tháng trở lại đây Charl·es trắng trợn đối với Tử tước Robert khiêu khích.
Đặc biệt là một tháng trở lại, Charl·es tựa hồ rục rịch không yên, liên tục có quân trinh sát đi tuần quanh khu vực biên giới, giống như đang chuẩn bị cho điều gì đó.
Nghe nói dạo này có kẻ hoành hành vô kỵ t·hảm s·át đám cường đạo của Charl·es, mà người này có tin đồn là khả năng cao tới từ phía lãnh địa Robert.
Thậm chí có mấy lần Charl·es hướng Tử tước Robert đòi công đạo, tất nhiên đã bị Tử tước Robert từ chối, ai biết được có phải hay không là Charl·es đang tự biên tự diễn ? Mà lại chuyện này xác thực không liên quan đến Tử tước Robert.
Giữa hai bên đang rất căng thắng, chiến đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chỉ là hiện tại đang trong giai đoạn thăm dò đối phương, ai cũng không tiện ra tay.
Nhưng chuyện gì phải đến sớm muộn cũng sẽ đến, Yrasil, ngươi cân nhắc một chút đề nghị của ta, đảm bảo tính mệnh hoàn toàn không cần lo."
Lão Leat chậm rãi giảng giải, không quên ném cho Ray một cành ô liu, dụ dỗ hắn gia nhập phe phái của chính mình.
Sắc mặt Ray có chút cổ quái, đem lời mời của Leat tạm thời gạt ra một bên.
Bởi vì...
Những chuyện này giống như hoàn toàn liên quan đến hắn, người bí ẩn trảm sát cường đạo đến từ lãnh địa Robert, ngoại trừ hắn khó có thể có người thứ hai.
Hắn diệt cường đạo, mấy ngôi làng gần đấy được yên bình một đoạn thời gian, chính hắn cũng vui vẻ thu nhận sát điểm.
Còn có một người khác thì không như vậy, lãnh chúa Charl·es chỉ sợ đã gấp muốn c·hết rồi, cường đạo đều là hắn ta nuôi, mục đích là tạo nên những chiến binh khát máu và tàn bạo nhất.
Bây giờ đột nhiên chui ở đâu ra một kẻ đem binh lính hắn ta nuôi g·iết c·hết, mà hắn lại không thể làm gì được, thử hỏi xem có tức không ?
Cảm giác như khi vừa tắt điện lên giường thì phát hiện trong phòng có muỗi, mà lại hoàn toàn không biết nó ở đâu, khó chịu không ?
Đầu mối duy nhất chỉ hướng về Robert, cho nên Charl·es đối với Robert càng không có gì có thể nói chuyện cùng giải thích.
Không trực tiếp bốc lên chiến hỏa đã là vô cùng kiềm chế.
Những việc này Ray tất nhiên sẽ không nói cùng Leat, hắn nghiêm túc nói: "Không, ta sẽ không gia nhập các ngươi, cũng không rời đi nơi này, c·hiến t·ranh liền c·hiến t·ranh, ta cũng không sợ g·iết chóc, chỉ là lúc đó nhờ ngươi chăm sóc một hai cho hai người kia, đối với họ ta vẫn có chút lo lắng."
Ray chắc chắn sẽ không chịu vào dưới trướng Tử tước Robert, cảm giác bị một người khác ngự trị trên đỉnh đầu không hề dễ chịu, mặc dù chỗ tốt có lẽ cũng không ít.
Hắn quyết định không rời làng Boson bởi vì chuyện này cũng có một phần nguyên do từ hắn, cũng phải tự gánh lấy một phần trách nhiệm, ít nhất không để hắn phải thẹn với chính mình.
Nam nhân... thủy chung phải đối hành vi của mình phụ trách lấy.
Chỉ có một việc để hắn phải bận tâm, Matthew cùng Angi, không đến mức như người thân nhưng đối với họ Ray vẫn có chút tình cảm, nếu tình huống nguy cấp hắn có thể bỏ chạy giữ mình, riêng hai người thì không được c·hết.
...
Leat có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Ray sẽ từ chối đề nghị của mình, phải biết Tử tước Robert trong Vương quốc Foune có thể không phải đại nhân vật nhưng cũng là một phương quý tộc, không phải một điêu dân với nổi.
Mà trong mắt lão, Ray cùng lắm chỉ là một người bình thường so với người khác bất bình thường hơn thôi.
Càng để lão bất ngờ hơn là Ray sẽ không rời làng, dự định đối mặt với chiến hỏa, lúc đó lão thậm chí có ý nghĩ Ray là kẻ điên, bởi vì quân lực của Charl·es là mạnh cỡ nào ?
Mười cái làng Boson cũng chưa đủ chà đạp, vậy mà bị một người không coi trọng, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt tự tin cùng nghiêm túc của Ray, lão đã có chút tin tưởng.
"Xem ra, ta vẫn xem thường thanh niên này." Leat cảm thán, đồng thời nghĩ đến lời nói cuối cùng của Ray trước khi rời đi.
"Tuy không thể gia nhập các ngươi, nhưng có thể tính đến chuyện hợp tác, tất nhiên ta nói là hợp tác với chủ tử của ngươi, Tử tước Robert."
Rảo bước trên con đường lát gạch của Quảng trường trung tâm, trong đầu Leat vẫn còn thoảng câu nói của Ray.
Lão có một to gan suy nghĩ, chủ tử thực sự có thể hợp tác với người này.
Sau khi Leat rời đi, Ray lâm vào đăm chiêu suy nghĩ, lần này có thể hướng lão Leat đưa ra lời mời hợp tác, trên cơ bản cũng là vì hắn đã tạo dựng đủ uy tín của chính mình.
Chắc chắn Leat không quá tin tưởng lời hắn nói, trong lòng vẫn là giữ hoài nghi, nhưng không trọng yếu, chỉ cần lời nói có thể truyền đến Robert, hắn tin tưởng phán đoán của một phương quý tộc sẽ không để mình thất vọng.
Đến lúc đó mục đích liền hoàn thành, tìm kiếm một đồng minh cho chính mình, bởi vì hắn hiểu một thân cô độc không thể sống sót ở thế giới này.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ nhỏ vang lên, là Matthew, cậu nhóc dường như đã nghe trộm được gì đó từ Leat và hắn, không nhịn nổi lên tiếng:
"Anh Yrasil, cường đạo sẽ đến đây sao ? Mọi người sẽ không có việc gì chứ ?"
Trên mặt Matthew không che giấu hiện lên rõ lo lắng, đối với cậu bé thì lũ hồi ức với lũ cường đạo không phải thứ tốt đẹp gì, gia đình, làng quê của cậu đều bị bọn chúng biến trở nên khốn đốn.
Để an ủi cậu nhóc, Ray không thể làm gì khác ngoài cười tự tin một cái, xoa đầu cậu nói: "Yên tâm đi, sẽ không có việc gì !"
...
Mấy ngày sau, Ray như thường lệ tỉnh dậy sau khi mặt trời đã lên cao được một khoảng thời gian dài, khi mà người dân làng đều đã bắt đầu một ngày mới.
Lộc cộc.
Tiếng bước chân cầu thang vang lên trong quán trọ nhỏ bé, tối tăm. Vừa thấy Ray, bà chủ Angi đã lên tiếng trách móc:
"Ngươi vẫn dậy muộn như vậy, người còn trẻ nên dậy sớm một chút, như vậy mới có thể thành công."
Ray chỉ cười cười, không đáp trả cũng không phản bác, chỉ chào một tiếng quen thuộc. Mối quan hệ giữa hai người đã khá thân thiết, không cần phải quá so đo câu nệ.
Quen thuộc tác phong của Ray, Angi chỉ là lắc đầu thở dài một hơi, quay sang Matthew đang cười rúc rích ở một bên nói:
"Matthew, nhóc mau lấy phần đồ ăn sáng của Yrasil lên đây."
"Vâng !"
Một quả trứng, chút ít thịt và một lát bánh mì nhỏ, rất nhanh Ray đã dùng xong bữa sáng, lên tiếng tạ ơn rồi rời khỏi quán trọ.
Kỳ thực đối với hắn một hai bữa cũng không quá quan trọng, thậm chí mười ngày nửa tháng không ăn vẫn sống khỏe mạnh.
Nhưng sinh hoạt thường ngày có cái thú vui nhất là ăn uống, Ray sẽ không bỏ qua.
So với mấy hôm trước, không khí làng Boson giống như trở nên căng thẳng hơn, suy nghĩ một chút cũng phải, có lẽ tin tức c·hiến t·ranh sắp nổ ra đã được truyền bá.
Có thể trấn tĩnh sinh hoạt như vậy, định lực của người dân cũng thật không kém, nếu là bình thường chỉ sợ đã gây nên náo loạn, đây có lẽ phải quy về quá khứ của họ.
Tất nhiên không thiếu những phần tử không giữ được bình tĩnh, mà những người này chắc hẳn cũng đã rời làng ngay từ sáng sớm, đi đến nơi khác tránh nạn.
Cho nên bây giờ làng Boson cũng lộ ra vô cùng trống trải, mức độ náo nhiệt không thể so sánh với mấy ngày trước.
Tuy nhiên không chỉ không khiến làng trở nên ảm đạm, ngược lại lộ ra một vẻ đẹp hiếm có, là sự thanh bình của làng quê.
Điều mà trước đây một ngôi làng phồn vinh như Boson rất khó sở hữu, hoặc là đã từng sở hữu mà bị mất đi.
Ray đi đến một cửa tiệm nhỏ trên Quảng trường trung tâm, bước vào cánh cửa gỗ có hơi cũ nát, một mùi kim loại đã bị oxi hóa đập vào mũi hắn.
Không khó để nhận ra đây là một cửa tiệm bán v·ũ k·hí cùng trang bị kim loại, vị trí rất tốt nhưng không nhiều khách hàng, vật phẩm bên trong hầu như đã bị hỏng.
Có lẽ là do mặt tiền của tiệm không quá tốt, cũng như không có dấu hiệu cho thấy đây là tiệm bán v·ũ k·hí, Ray biết đến nơi này cũng chỉ do một lần tình cờ.
Hắn cũng không đến vì thực sự cần một món v·ũ k·hí, thứ hắn muốn chỉ là để ra dáng một chút, cũng không thể trước mắt người khác đưa hai tay xé xác kẻ địch, quá dọa người.
Hoặc là dùng để che mắt kẻ địch.
Hơn nữa với thực lực của hắn thì v·ũ k·hí tốt cũng không có bao nhiêu trợ giúp, về cơ bản thì chỉ cần bền một chút, hình thức không quan trọng.
Chủ tiệm nơi này là một lão già, râu tóc rậm rạp đen nhánh nhưng khó che giấu được vết tích của thời gian, người này chí ít ngoài ngũ tuần.
Lão gọi là Gart, cùng Angi có quen biết, đồng dạng là một trong những di dân của làng Boson, cũng góp sức không nhỏ vào việc xây dựng làng, sau khi làng phát triển ổn định liền mở một tiệm rèn, tuy nhiên cũng chỉ đơn giản là sở thích, không quan trọng buôn bán, thu nhập chính vẫn là từ làm việc thuê.
Thấy được có khách ghé thăm, mà lại tựa hồ có chút quen mắt nên Gart hơi có vẻ ngạc nhiên, mệt mỏi từ bàn làm việc ngồi thẳng dậy, chăm chú quan sát Ray.
Bên trong quán bày biện lít nha lít nhít các loại v·ũ k·hí cùng trang bị, một số có hơi tinh xảo nhưng không ngoại lệ đều đã cũ, dù có thể sử dụng cũng không phát huy ra hiệu quả ban đầu.
Ở một góc phòng, Gart ngồi trước một cái bàn nhỏ, phía sau là giá treo đầy v·ũ k·hí, so với những chỗ khác thì có mới hơn.
Nhận thấy ánh mắt của Gart, Ray nở một nụ cười nhạt, nói: "Buổi sáng tốt lành, lão bản !"
"Ừm !" Gart đạm mạc đáp lại, không có ý tứ chào lại hắn. "Ngươi hình như là tiểu tử đang ở trọ tại nhà Angi, đến đây có chuyện gì ? Nếu nói là mua trang bị thì trong làng còn nhiều quán tốt hơn, ta đề nghị ngươi đến quán của Lemiton, đồ ở nơi đó rất tốt."
"Ách, đích thực là mua v·ũ k·hí, nhưng mà không cần thiết quá tốt, ta tùy tiện kiếm một món là được, có thể bền một chút là tốt nhất, không có cũng không sao."
Ray hơi bất ngờ, không nghĩ tới Gart sẽ ra lệnh đuổi khách, xem ra người này thực sự không quan tâm đến việc buôn bán, rèn đồ cũng chỉ đơn giản là một loại sở thích.
Với những người như vậy hắn cũng không có nhận xét gì, trước kia hắn còn biết tới có những kẻ sẵn sàng chi cả gia tài cho sở thích quái dị hơn.
So sánh ra thì Gart vẫn còn tính là bình thường, chỉ là tính cách có vẻ hơi lập dị, mà loại người này trong các loại tiểu thuyết rất dễ có đồ tốt.