Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Sơ Thần Chủng

Chương 15: Lãnh địa Charles




Chương 15: Lãnh địa Charles

Rời khỏi quán rượu Hanks, Ray sắp xếp lại tình báo mới thu thập được, quán rượu lời ra tiếng vào rất nhiều nhưng thực sự hữu dụng thì không có bao nhiêu cái.

Dù gì cũng chỉ là lời mấy người say, đúng được mấy phần còn khó nói, chỉ tiếc làng Boson không có các loại tiệm sách hay thư viện, nếu không hắn chưa hẳn phải chật vật như thế này.

Theo lời người trong quán rượu, làng Boson chỉ mới thành lập được mấy chục năm, vốn dĩ trước kia là di dân, nhân số cũng có được hơn ngàn.

Không may gặp phải một đám cường đạo hung ác, mặc dù người đông thế mạnh nhưng tay không khó địch nổi v·ũ k·hí, đám di dân bị g·iết c·hết mất mấy trăm.

Vạn hạnh trong bất hạnh, một tên kiếm sư đi qua thấy chuyện bất bình mà ra tay, giảo sát cường đạo cứu di dân, đến lúc này nhân số còn khoảng hơn ba trăm.

Trưởng làng, thư kí cùng bí thư cũng là một trong những người sống sót, quyết định thành lập một ngôi làng, vừa vặn đi đến lãnh địa Robert khá yên bình nên lập nghiệp tại đây.

Trải qua nghe ngóng biết được vị kiếm sư trước kia tên là Bose, trưởng làng mới lựa chọn đặt tên làng là Boson, sở dĩ như vậy vì một phần bày tỏ lòng tôn kính cùng biết ơn, một phần khác lại sợ mạo phạm đến người đó.

Khó trách trung tâm làng có đặt một bức tượng người đá cầm kiếm, Ray đã xem qua, bộ dáng còn vô cùng tốt, đến bây giờ mới biết đó là một vị kiếm sư, nhưng kiếm sư lại là cái gì ?

Kiếm sư là cái gì Ray hoàn toàn không biết, trong miệng mấy người ở quán rượu cũng không tiết lộ quá nhiều nhưng hắn đoán chắc tám chín phần mười đây là một loại chức nghiệp mạnh mẽ ở thế giới này.

Làng Boson chia thành bốn khu vực phổ thông, Đông, Tây, Nam, Bắc tương đương tứ phương của trời đất, trong đó Đông cùng Bắc chủ yếu trồng trọt, Tây thiên về chăn nuôi, mà phía Nam tập trung làm đồ thủ công.

Khu vực thứ năm, cũng là hạch tâm của làng là Quảng trường trung tâm, nơi giao lưu buôn bán giữa các thương đội với làng, cũng là nơi tập trung các loại dịch vụ.

Mỗi khu vực đều có vai trò riêng, tổ hợp lại thành một sự cân bằng hoàn hảo, thiếu một phần cũng đủ phá nát trục quay, ảnh hưởng rất tệ đến sự phát triển của làng.

Có thể nói để phát triển cùng quy hoạch làng Boson đến mức này, mà lại chỉ tiêu tốn mấy chục năm, ba người lãnh đạo là tài giỏi cỡ nào.

Chí ít nếu để cho hắn thay vào chắc chắn sẽ không làm được.

Làng Boson cách phủ lãnh chúa khoảng hơn một trăm cây số, gần sát với biên giới lãnh địa, tuy nhiên nơi này không có một chút bất ổn nào.

Tử tước Robert trị an rất tốt, bên trong lãnh địa hiếm khi xảy ra c·ướp b·óc cùng g·iết người, cường đạo sớm đã bị đ·ánh c·hết hết, hoặc đánh đến sợ.

Cũng khó trách lúc trước gặp cường đạo cảm giác lão Leat có hơi bất ngờ, nếu hắn đoán không sai, mười tên kia cũng chỉ là đến từ nơi khác, kém hiểu biết với lãnh địa Robert, hoặc là nghé con không sợ cọp, chỉ mới bước vào nghề.

Khả năng đầu tiên có tỉ lệ cao hơn một chút.



Xung quanh còn có mấy vị lãnh chúa, tước vị đều là Tử tước, giữa lãnh chúa với nhau không có quá nhiều qua lại nhưng cũng không hoàn toàn đối nghịch với nhau.

Chỉ trừ một vị, Tử tước Charl·es, người này hắn đã nghe qua tên, làm việc bá đạo, độc ác, đối chính thủ hạ của mình cũng không hề có một chút nhân từ.

Lãnh địa của Charl·es luôn xảy ra tình trạng g·iết người c·ướp c·ủa, loạn lạc khắp nơi xảy ra nhưng việc này đối với hắn cũng chỉ là gió thổi qua tóc.

Người dân là gia súc, cường đạo cũng là gia súc, mạnh được yếu thua, không thể phản kháng liền c·hết là đạo lí cai trị của hắn.

Mà lại người này ẩn ẩn có xu thế đối địch với Tử tước Robert, chỉ là điều này không quá rõ ràng, hai bên cũng cùng hiểu ý mà không vạch trần.

Một thời gian dài, Tử tước Robert đều mượn đường Charl·es cho thương đội của mình nhưng không hiểu sao một thời gian gần đây, Charl·es liền không che giấu địch ý, công khai hướng Robert khiêu khích.

Mấy ngày trước còn có một nhánh thương đội của Robert bị tiêu diệt, may mắn Tử tước sớm dự phòng trường hợp này nên đi qua lãnh địa Charl·es đều là đội nhỏ, tổn thất không tính lớn.

Còn vì cái gì không lựa chọn tuyến đường khác, loại bỏ tình huống bị tập kích ? Đây cũng chỉ là một loại cách thức thăm dò của Robert.

Khoảng thời gian đấy vừa vặn là lúc Ray bắt gặp thanh niên tóc vàng, suy nghĩ một chút cũng thấy mọi chuyện đều hợp lí.

Hắn cũng hơi khó hiểu bộ máy chính quyền quốc gia ở đây làm việc như thế nào mà để một khối ung nhọt như Charl·es tồn tại.

Nhưng mà với mấy người dân bình thường thì tầm nhìn cũng chỉ dao động quanh mấy cái lãnh địa, đến cả đất nước hiện tại cũng chỉ biết một cái tên là Vương quốc Foune nên kiến thức có thể cung cấp là vô cùng ít ỏi.

Muốn biết nhiều hơn chỉ có thế đến địa phương lớn hơn, tỉ như các loại phủ lãnh chúa hay thành trấn, ở đó ắt có thư viện hay hiệu sách.

Chỉ là cho đến hiện tại hắn cũng không quá rõ ràng những nơi như vậy có nhân vật nào nguy hiểm không, với Huyễn thân của hắn hiện tại vẫn còn phong hiểm bại lộ.

Làng Boson còn tốt, không đánh còn có thể chạy, mấy nơi đầy sâm nghiêm cùng trị an rất tốt như kia chính là nửa bước khó đi.

Hơn nữa hắn cũng không biết vị trí những nơi đó, so với việc mù tìm thì ở yên một nơi làm việc vẫn tốt hơn.

Bây giờ cách giải quyết chỉ có thể là dựa vào hệ thống đem Huyễn thân cường hóa thêm một lần, tuy nhiên cách thức hắn cũng không quá rõ ràng, sau đó dựa vào lão Leat dò đường, hoặc mua một tấm bản đồ là được.

Chỉ có một phương thức dựa vào hệ thống, đó chính là g·iết địch, không ngừng g·iết địch.



...

Lãnh địa Robert quá mức bình yên, nếu có cường đạo thì thực lực cũng là vô cùng yếu ớt, căn bản không lọt nổi mắt của Ray.

Cho nên hắn trước một bước rời đi làng Boson, lựa chọn tiến vào lãnh địa Charl·es, nơi này cường đạo đủ nhiều, hẳn sẽ có mấy tên làm hắn đủ hài lòng.

Hơn nữa, hắn cũng muốn xem thử thực hư phong cảnh giống như địa ngục trong lời đồn.

Còn tốt làng Boson có khoảng cách đối với lãnh địa của Charl·es không quá xa, chỉ mất khoảng hơn hai tiếng hắn đã tìm thấy ngôi làng đầu tiên thuộc về lãnh địa này.

Vì tốc độ có hơi lớn, đồng nghĩa với việc hoạt động mạnh nên Huyễn thân bị mất tác dụng, hắn không thể không lần nữa kích hoạt kỹ năng, tránh cho hù c·hết người dân.

Bước chân vào làng, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là sự đìu hiu, u ám, người dân gầy gò ốm yếu, chán nản đi làm.

Trên mặt không có mang theo một tia niềm vui nào của một ngày mới, thay vào đó là sự c·hết lặng, tựa hồ đối với thế giới này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thân xác họ còn sống, nhưng bên trong đã hoàn toàn c·hết.

Thậm chí một bên ven đường, hắn thấy được một đứa trẻ đổ gục xuống, khuôn mặt hốc hác, da bọc xương, ngực phập phồng thở dốc.

Giống như nó đang kéo dài lấy một chút hơi tàn, hoàn toàn có thể c·hết đi bất cứ lúc nào.

Ray hơi nhíu mày, chỉ mới gần hai trăm km thôi mà như hai thế giới hoàn toàn khác, một bên người dân vui vẻ sinh sống, một bên thì chìm vào trong tuyệt vọng thâm uyên.

Đúng lúc này.

Lộc cộc ! Lộc cộc !

Một chuỗi âm thanh hò hét, tiếng vó ngựa đạp xuống mặt đường lộc cộc, tiếng v·a c·hạm của kim loại leng keng, tiếng nói thô tục bỉ ổi truyền tới.

Mấy người dân làng còn đang đi trên đường sững sờ dừng lại một chút, đưa ánh mắt chán nản nhìn về một phía của làng, vừa vặn là tiếng âm thanh truyền tới, sau đó lại cúi đầu đi tiếp giống như không có chuyện gì xảy ra.

Đối với họ.... những chuyện này đã quá quen thuộc ?

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Ray, một đám người mặc đồ vải, tay cầm đoản đao cùng trường kiếm cưỡi ngựa đi tới.

Nhân số khoảng mười lăm, mấy tên trong đó còn để trần ngực khoe ra những vết sẹo to tướng, trông thôi đủ để người ớn lạnh.



Một người giống như thủ lĩnh của cả bọn, lớn giọng lên tiếng: "Lũ tiểu nhân, đã đến thời hạn, còn không mau nộp phí bảo kê ? Chậm chạp ta liền chém c·hết cả làng các ngươi."

Mấy tên khác cũng hùa theo, càn rỡ cười lớn: "Hahaaa !"

Ray nhíu mày, khó trách người dân làng gầy yếu như vậy, vốn dĩ đủ ăn đã khó lại còn thêm một lũ đỉa, sống sót được coi như là rất tốt rồi.

Đột nhiên.

Một tên trong đó chú ý tới Ray, nói: "Tên kia, còn không mau nhận mệnh ? Tiếp tục đứng đó lão tử cho biết cái gì là đao kiếm vô tình."

Sau đó quơ quơ thanh đoản đao trong tay, múa vào đường ra oai, một mặt tiểu nhân đắc chí nhìn qua Ray.

Sắc mặt Ray lập tức liền đen lại, không phải cảm thấy bị khuất nhục mà cảm giác đến bọn cường đạo này hơi quá phận.

"Xem ra, chỉ có thể đại khai sát giới một lần, cũng một đoạn thời gian không có chiến đấu, coi như luyện lại tay nghề." Ray thầm nghĩ.

Hơn nữa... g·iết người lại là cảm giác thế nào đây ?

Kỳ thực đa phần những tên này vô cùng yếu ớt, cùng lắm so với nông phu mạnh hơn một chút, chỉ có một, hai tên trong đó thực lực tạm được, nhất là thủ lĩnh cả bọn, thực lực đã đủ để Ray liếc mắt.

Trong lòng đưa ra quyết định, bên ngoài Ray giả bộ cười lấy lòng một cái, quay sang nói với cả bọn:

"Không dám, không dám, trước đây ta vô tình phát hiện một bảo tàng di thất, vốn là muốn thông báo cho các vị, nhưng gặp các vị đang bận rộn nên nhất thời không dám."

Ray hết sức dùng lời lẽ khép nép nhưng không có chủ động hạ thấp chính mình.

Tên thủ lĩnh nghe vậy có chút hứng thú, vuốt cằm hỏi Ray: "Thế nào ?"

"Vị trí bên ngoài làng, cách nơi này không quá xa, nếu các vị không phiền ta có thể dẫn đường, chỉ là... hắc hắc !" Ray cố gắng làm bộ dáng có chút bỉ ổi, xoa hai tay lại với nhau.

Tên thủ lĩnh giống như minh bạch cái gì, cười lớn nói: "Ngươi cứ yên tâm, nếu là thật bọn ta chắc chắn không bạc đãi ngươi, còn nếu là giả mà nói... Ngươi hiểu ?"

"Tốt, tốt !"

Hai bên đều cười với nhau một cái, kỳ thực hắn không biết thứ Ray muốn không phải thù lao, mà là... mạng của bọn hắn.

Còn về việc có bảo tàng thật hay không, tất nhiên một trăm phần trăm là giả.