Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 20




Nhìn thì có vẻ Linh Trấn nằm ở chân núi Linh Sơn, nhưng trên thực tế từ Linh Trấn xuất phát đến Linh Sơn cần đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến chân núi, hơn nữa đường ở nơi đây gồ ghề lồi lõm, đi không dễ lắm, nếu không lái xe việt dã, sợ rằng phải mất nhiều thời gian hơn mới vào được trong núi.

Hạ Quân nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Bạch Dạ ngồi ở ghế sau dùng bút lông viết chữ lên nhân duyên bạc liền hỏi: “Tối qua có ngủ ngon không?”

“Cũng được, nếu như không phải cậu đánh thức tôi, tôi có thể ngủ đến sáng sớm luôn.” Bạch Dạ cắn bút lông nghĩ nghĩ, tiếp tục viết mối nhân duyên của Phương An và Can Thu lên nhân duyên bạc, ghi thêm cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn của hai người họ say này, chỉ là cậu không biết đến cuối cùng có tác dụng hay không.

Hạ Quân buồn bực: “Tối qua cậu có bị tiêu chảy hay xảy ra chuyện kỳ quái gì không?”

“Không.” Vẻ mặt Bạch Dạ ngờ vực nhìn chằm chằm hắn: “Tại sao cậu lại cho rằng có việc gì kỳ quái xảy ra? Chẳng lẽ nửa đêm cậu chạy đến phòng giở trò gì với tôi à?”

Hạ Quân trợn trắng mắt: “Mong cậu đừng nghĩ tôi là người xấu xa như vậy, có được không?”

“Ai bảo cậu nói ra mấy câu khiến người ta nghi ngờ như vậy.”

Hạ Quân: “……”

Hắn hỏi Bạch Dạ có ngủ ngon hay không là bởi vì ngày hôm qua cậu ta đã ăn đan dược tiên phẩm.

Viên đan dược đó có thể giải trừ bất kỳ loại độc tính nào, bao gồm những độc tố tiềm ẩn dài ngày trong cơ thể, hoặc là những tập chất trong các bộ phận, những thứ này có thể thoát ra khỏi cơ thể bằng đường đi ngoài hoặc qua lỗ chân lông

Nhưng sau khi Bạch Dạ ăn nó lại không có việc gì xảy ra hết. Việc này thật sự rất kỳ quái. Đến đứa trẻ con mới sinh ra cũng có tạp chất trong người, không có lý nào mà một người trưởng thành từng ăn thực phẩm rác và hít thở không khí ô nhiễm lại không có tạp chất được.

Có điều nếu Bạch Dạ là bị đau bụng hoặc là thấy các tạp chất thoát ra qua lỗ chân lông, nhất định cậu ta sẽ cho rằng bản thân có vấn đề về sức khỏe và chạy đến bệnh viện truyền nước, hoặc là bị những thứ cáu bẩn thải ra từ lỗ chân lông dọa sợ. Nhưng sáng nay khi hắn kêu cậu rời giường, nhìn bộ dạng của cậu ta chẳng có một chút sợ hãi nào, có khi chẳng có chuyện gì xảy ra với cậu ta cả.

Nhưng tại sao Bạch Dạ ăn đan dược mà lại không có phản ứng gì? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Quân đổi chủ đề: “Từ lúc lên xe đến giờ cậu cứ viết không ngừng, rốt cuộc cậu đang viết cái gì vậy?”

Bạch Dạ nửa thật nửa giả nói: “Tôi viết câu chuyện nhân duyên cho người khác, có cần tôi viết cho cậu một đoạn không?”

“Câu chuyện nhân duyên? Là viết tiểu thuyết tình yêu à? Không nhìn ra cậu còn biết viết tiểu thuyết đấy.”

Bạch Dạ phì cười: “Quả thật là không khác gì so với việc viết tiểu thuyết ngôn tình cả.”

Hạ Quân xoay vô lăng, cuối cùng xe cũng đã tới chân núi Linh Sơn: “Tới rồi.”

Bạch Dạ cũng vừa viết xong, thu dọn nhân duyên bạc rồi xuống xe, yên lặng quan sát vùng rừng núi không một bóng người, nghi hoặc nói: “Cậu khẳng định không đi nhầm chỗ chứ?”

“Nhầm thế nào được.” Hạ Quân ngẩng đầu nhìn đoạn cầu thang không thấy điểm cuối, cam chịu số phận nói: “Cứ leo từ từ.”

Bạch Dạ: “……”

Hạ Quân vừa đi vừa hỏi: “Chuyện đống trái cây và đan dược ngày hôm qua là như thế nào?”

“Người khác tặng.”

“Ai tặng? Không phải tối qua cậu ở khách sạn sao? Cậu gặp được người tặng những món đồ này như thế nào?” Hạ Quân theo bản năng nghĩ người của phái Linh Dược tặng cho Bạch Dạ, bởi vì trên đan dược có viết “Linh tự”. Bọn họ chuyên trồng các loại thảo dược và luyện đan, vậy nên họ rất thích viết hai chữ “Linh tự” trên đan dược để làm kí hiệu cho phái Linh Dược, khiến cho người ngoài vừa nhìn là biết đây là đan dược do họ luyện ra. Những tu sĩ ở trên núi Linh Sơn chính là một nhánh nhỏ của Phái Linh Dược.

Bạch Dạ tức giận trừng hắn một cái: “Việc riêng tư của tôi, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Hạ Quân tức đến nghiến răng: “Vậy cậu nói xem, lúc cậu xem bói cho Dược Linh chân nhân, cậu đã nói với ngài ấy như thế nào?”

“Ông ấy hỏi tôi khi nào thì trời mưa, tôi liền nói trong vòng hai tuần nữa chắc chắn sẽ mưa.”

Hạ Quân lập tức phản bác: “Không có khả năng.”

Bạch Dạ kỳ quái hỏi: “Tại sao lại không khả năng?”

“Bởi vì……” Hạ Quân vừa mới nói ra hai chữ thì đột nhiên dừng lại. Thiếu chút nữa hắn tiết lộ hết tình hình bên trong của Hạ gia rồi.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì……” Ánh mắt Hạ Quân đột nhiên loé lên, hắn ta đáp lại: “cậu không xem dự báo thời tiết à, trong mười lăm ngày tới trời đều nắng, làm sao có thể mưa được?”

Thật ra sau khi chúng thần ngã xuống, khí hậu xảy ra những thay đổi rất lớn, dẫn đến việc ở phàm giới đã tròn hai năm rồi không có lấy một giọt mưa. Bởi vì không có nước, rất nhiều người phàm không phải chết khát thì là chết đói. Những người tu chân không đành lòng nhìn dân chúng phải chịu khổ, vậy nên họ đưa ra phương án dùng pháp khí để tạo mưa xuống nhân gian.

Hạ gia được giao trọng trách tạo mưa cho phàm

Giới. Một tuần trước, trưởng lão Hạ gia tuyên bố với mọi người trong nhà rằng trong vòng ba tháng sẽ không có mưa, vậy nên trong vòng hai tuần lấy đâu ra mưa?

Bạch Dạ mở di động ra xem dự báo thời tiết, dự báo nói trong vòng mười lăm ngày tới hôm nào cũng nắng.

Hạ Quân hừ nói: “Xem ra cậu coi bói cũng không chuẩn 100% nhỉ.”

Bạch Dạ: “……”

Lẽ nào là do đạo hạnh của cậu không đủ nên mới tính sai?