Nguyện Nếu Có Kiếp Sau

Chương 3




3.

Ta bị bắt quỳ trong phòng, Hoa Dương mời Lưu thái y tới chẩn mạch cho Lý Cẩn. Nàng ta luôn miệng cho rằng phương thuốc của ta có vấn đề, vừa khóc vừa lao vào đánh ta “Ngươi to gan lắm, dùng danh nghĩa chữa bệnh mà hại ca ca ta! Lòng dạ rắn rết, chả trách ca ca ta coi thường ngươi! Huynh ấy mà có bất cứ tổn hại gì, ta nhất định sẽ cho người ngũ mã phanh thây ngươi!”

Ta bị nàng ta tát liền mấy cái, trên mặt đau rát, hồng lên một mảng.

“Đủ rồi, ồn ào ch.ết được.” Đi cùng Lưu thái y là một nam nhân một thân tôn quý. Hắn vô cùng khí thế ngồi trong phòng, vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ đến vừa mở miệng nói mấy chữ lại có thể dọa Hoa Dương không còn tiếp tục ầm ĩ.

Lưu thái y chẩn xong mạch cho Lý Cẩn, một mặt nghi hoặc, vượt qua đám tiểu bối, đến trước mặt nam nhân kia bẩm báo “Đại nhân, điện hạ đã uống rượu, thương tổn đến tim mạch, ngày sau cần chú ý hơn đến chế độ ăn uống.”

Hoa Dương không tin, cố chấp hỏi lại “Ca ca ta uống xong thuốc nàng ta đưa mới ngất đi, ngươi chắc chắn không phải trúng độc?”

Lưu thái y lắc đầu.

Nam nhân kia chầm chậm mở mắt, ánh mắt quét tới chỗ ta, hai bà tử giữ ta vội vàng buông tay. Ta chặn bàn tay đưa ra của hắn, chỉ thấy vừa tức giận, vừa xấu hổ “Đa tạ, nhưng không cần đâu.”

Chật vật đứng dậy, ta nén đau trên mặt, đi tới cạnh giường. Lúc này, Lý Cẩn đã tỉnh, hắn thấy mặt ta hồng lên một mảng, có hơi giật mình. Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn Hoa Dương, sau đó không chút do dự cho nàng ta hai cái bạt tai. Nàng ta ôm mặt, kinh hoàng nhìn ta, cả căn phòng cũng lặng đi.



“Ta chịu không nổi ủy khuất, dù gì thì ta cũng là lòng dạ rắn rết mà.”

“Ta phải nói cho Phụ hoàng …”

“Ngươi cứ việc! Cho dù hôm nay ngươi có tới chỗ thiên vương lão tử cáo trạng, hai cái tát này ta cũng phải trả cho ngươi!” Ta gay gắt ngắt lời Hoa Dương. Ta chính là muốn kiêu căng một hồi, để xem xem Thánh thượng có thực sự vì hai cái bạt tai này mà loại bỏ ta không. Ta mà có chuyện thật thì bệnh truyền đời của Lý gia bọn họ đừng mong tốt lên.

Ta lạnh mắt nhìn Lý Cẩn nằm trên giường bệnh, hận đến ngứa răng “Điện hạ coi thường ta, ta cũng chưa chắc đã đem ngài để vào mắt. Nếu không phải hoàng lệnh khó làm trái, ngài tưởng rằng ta muốn thấy ngài lắm sao? Từ nay về sau, ngài có dùng kiệu tám người khiêng đến mời ta, ta cũng sẽ không đặt chân tới chỗ này nửa bước. Nếu còn muốn xem bệnh thì tự tới tìm ta.”

Kỳ thực, ta là người rất coi trọng thể diện, cho dù là thích ai, ta cũng sẽ không buông xuống tự tôn của bản thân.

Trước đây, ta chấp nhận làm con lừa đánh cũng không đi theo sau Lý Cẩn, cũng chỉ vì hắn đã cứu ta một mạng.

Giờ đây, mạng này đã trả cho hắn.

Vậy, từ đây dứt tình.