Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 19




Thạch mặc, xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn liên quan nữa, ngươi sinh ngươi diệt đều cùng ta không còn liên hệ… Xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… Mị Ngạn Nhi rời đi, Thạch Mặc ngồi yên trên giường thì thào tự nói…

Xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi, nàng thật sự đã nhìn lầm hắn ư?

Thạch Mặc cảm giác bản thân có chút ủy khuất, nhưng càng nhiều hơn là đau thương, hắn không hối hận khi làm vậy, dù cho hắn làm lại một lần nữa thì hắn vẫn chọn cách thứ nhất, hắn vẫn nguyện ý buông tha tự ái cùng hạnh phúc của mình để đổi lấy sự tự do của nàng.

Ba ngày trước, trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, hắn cảm giác trái tim mình đã tan nát rồi, tuy nàng nói rằng không cần lo lắng nhưng hắn làm sao có thể không lo lắng, cho dù chỉ là một người bạn bình thường thì cũng không thể vứt đi mà không để ý, huống chi hắn lại yêu mến nàng…

Yêu mến của hắn đối với nàng rất mâu thuẫn, rõ ràng biết là không nên nhưng vẫn không khống chế được mà bị nàng hấp dẫn, bị nàng khí chất mê hoặc thi thoảng tản mát mà yêu thương…

Nên hắn căn bản không có khả năng đem nàng trở lại, quan phủ là địa phương nào chứ, làm sao có thể đơn giản đem người thả đi, huống chi cáo trạng này lại là do quản gia của Thượng thư phủ vu cáo, vô luận như thế nào, Thạch Mặc đều không thể nào tin tưởng Mị Ngạn Nhi thật sự có thể bình an vô sự trở về.

Trở mình tỉnh dậy, Thạch Mặc vào lúc đêm khuya liền đặt chủ ý đính hôn, một mình một người đi đến thượng thư phủ.



" Như thế nào, sao lại đến đây rồi, nói, ngươi cùng nữ nhân kia rốt cuộc là quan hệ gì, ta không nghĩ sẽ lấy một người tàn hoa bại liễu ! " một nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người hơi có chút mập mạp, khuôn mặt trào phúng, nàng ta đúng là quản gia Đặng Phúc của nhà Lễ bộ thượng thư.

Bị nữ nhân trong lời nói đâm cho đau xót, Thạch Mặc cảm giác hô hấp của mình đều trở nên có chút khó khăn, nhưng vẫn như cũ không có cúi đầu.

(mm : TT,TT bánh bao ngốc…)

“Nàng chỉ là người giúp việc trong tiệm của ta, nếu ngươi thả nàng thì cứ đưa ra yêu cầu, không cần liên quan đến người vô tội.’ Thạch mặc kiên định nói, hắn có thể ở chỗ này để tùy ý bị nữ nhân hạ nhục, bởi vì hắn nhất định phải cứu nàng ra.”

“Ha ha a, ta có yêu cầu gì ngươi còn không biết sao? Theo lời của Thạch Mặc ngươi, ta cũng thật không muốn cưới ngươi, ngươi xem một chút ngoại hình của ngươi đi, tướng mạo thô kệch, dáng người khó coi, tính tình xem ra cũng không tốt lắm (mm(nổi giận): muốn đánh bà già này quá!!! Ngươi nói tính ai không tốt!!!), còn có một đệ đệ bị mù, ngươi nói xem có người nào thật tình mà muốn cưới ngươi về, nếu không phải vì mấy câu kia trong cái quẻ năm đó, ngươi cho rằng ngươi có thể gả cho người nào, nghĩ tới ta là một quản gia của Thượng thư phủ, nguyện ý cưới ngươi cũng coi như đời trước ngươi tu luyện phúc khí, ngươi lại rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hiện tại biết rõ nên van cầu ta, ta xem cái thái độ này của ngươi thật phải đem ra mà giáo huấn!”

Đặng Phúc cũng không phải người xấu, còn dẫn đến nước này chẳng qua là bị chọc tức, nàng mặc dù chỉ là hạ nhân của Thượng thư phủ, nhưng những quan lại cấp thấp ai gặp nàng mà không phải cung kính, muốn tìm đàn ông kết hôn lại bị loại nam nhân như vậy cự tuyệt, chuyện này nàng làm sao có thể không giận, những bằng hữu của nàng biết chuyện này đều cười nhạo nàng, nhưng cái làm nàng tức giận chính là nam nhân này hiện tại lại xuất hiện trước mặt nàng, lại còn dùng bộ dáng như thế, sao có thể không làm cho nàng tức giận.

Thạch Mặc bị Đặng Phúc một phen mắng tới làm cho sắc mặt trắng bệch, nắm tay xiết chặt lại nới lòng, nới lỏng lại nắm chặt.

Lời như thế hắn cũng không phải chưa từng nghe qua, người ngoài nói xấu sau lưng hắn cũng không ít, nếu như là bình thường thì hắn sẽ quay đầu bước đi, nhưng hiện tại hắn lại chỉ có thể đứng ở trong này, tùy ý để người khác vũ nhục.

“Hừ, tại sao không nói chuyện, thái độ cầu khẩn của ngươi là như vậy sao, nếu như thế thì ngươi hãy cút đi, nữ nhân kia ta sẽ khiến cho nàng ở trong đại lao hảo hảo hưởng thụ.”

Đám người được Đặng Phúc phái đi bị thương đầy người đem về, lập tức đỉnh đầu bốc khói, càng nghĩ càng muốn đi tìm quan phủ, nói mấy câu động khí đến lão gia, cuối cùng mới thật vui vẻ trở về, nàng vốn muốn cho nữ nhân kia một bài học, về phần người nam nhân này, kỳ thật nếu nghiêm túc mà nói thì nàng có cưới hay không cũng không sao cả, nếu như không phải vì tương lai của nữ nhi, hi vọng người nam nhân này có thể làm thịnh vượng gia đình, nàng thật đúng là không nghĩ tới sẽ lấy một nam nhân khó coi như vậy đem về.

Ngày đó nàng đi tìm hết cả quan phủ, phủ doãn Trương Lương Ngọc cũng nể tình mới phái người đi điều tra, tuy trong chuyện đó đại bộ phận đều là nàng không đúng, nhưng không nể mặt thầy tu thì cũng nên nể mặt phật tổ, hơn nữa cái người làm công này thật đúng là đã đánh người, nàng liền quyết định đi bắt người, cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại bối rối phái vài quan nha đi, coi như cũng có chút công đạo, ai biết người còn chưa kịp phái đi thì người của phủ vương gia đã tới, Thương vương gia Mị Li Thương một mực âm thầm quan sát đến Mị Ngạn Nhi, trong chuyện này nguyên do đã sớm nhất thanh nhị sở (mm: rõ ràng.), cũng không làm khó phủ doãn Trương Lương Ngọc, đơn giản khai báo vài câu, đó chính là chuyện tình về sau của mấy ngày trước.

Mà sau khi chuyện này xãy ra, quản gia cũng không biết, Thạch Mặc đương nhiên cũng không biết, bằng không cũng sẽ không có một màn này xãy ra.

“Đặng quản gia, ngươi nếu vũ nhục ta thì ngươi liền cứ nói, ta nếu đã van cầu ngươi thì cũng không nghĩ đơn giản như thế sẽ thành công, ngươi không nghĩ sẽ lấy ta, ta cũng vậy không bắt buộc ngươi, ta chỉ cầu ngươi thả người làm công của ta ra, chuyện phát sinh trước kia đều là ta không phải, ngươi còn muốn như thế nào thì hãy nói ra, Thạch Mặc ta tuy cái gì cũng không hiểu, chỉ cầu người làm việc có đạo lý hiểu là được.”

Thạch Mặc cũng bị buộc phải bất đất dĩ nói ra như vậy, hắn thật sự không còn cách nào khác.

“…”