Ta chậm rãi quay đầu lại, nước mắt đong đầy, ngơ ngác nói: “Dạ Kiếm Ly, Niệm Vãn… đã chết”.
Dạ Kiếm Ly đứng ở cửa đại điện, mái tóc đen phong hoa bay múa theo gió.
Sắc mặt của hắn bị khuôn mặt nạ bạch ngọc che khuất, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng sáng ngời nhưng không hề tiết lộ chút tâm tình.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác cơ thể Niệm Vãn giật giật, ta vui mừng quay đầu lại, hóa ra là Tiêu Thái hậu bò tới phía trước ta, bà xoa xoa mặt Niệm Vãn, nước mắt nước mũi lã chã rơi xuống, khóc đến mức mất hết hình tượng.
Đột nhiên trước ngực ta nhẹ hẫng, bóng áo đỏ từ xa lướt tới, Dạ Kiếm Ly dịu dàng ôm Niệm Vãn tựa vào người mình, khóe môi cong cong nụ cười của y biến mất trong mái tóc trắng, dường như y chỉ yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Dạ Kiếm Ly lạnh lùng nhìn Tiêu Thái hậu, “Bà đừng đụng vào y”.
Tiêu Thái hậu vốn đã muốn phát điên, bà gắt gao nhìn Dạ Kiếm Ly một hồi, khó khăn cất lời: “Ngươi… Là ai?”.
Dạ Kiếm Ly không nói gì, hắn chỉ nhìn Niệm Vãn, cảm giác này có chút kỳ lạ, không có đau thương, không có tức giận, hắn chỉ nhìn, trong mắt không có chút gợn sóng.
Ánh mắt Tiêu Thái hậu trở nên mờ mịt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo ngờ nghệch ra, “Vân… Thượng?”.
Bà ta gọi tên Tiên hoàng. Ta bỗng cảm thấy thương hại bà ta, nửa đời phụ nữ chịu đắng cay, trượng phu của mình không thương mình, toàn bộ hy vọng gởi gắm vào Niệm Vãn giờ cũng mất hết, còn lại cái gì cho bà ta?
Dạ Kiếm Ly làm như không nghe thấy, thấp giọng nói: “Sư huynh, nếu đã tới từ sớm, vì sao không ra mặt?”.
Tiêu Kiến Nhân hắng giọng cười to, từ ngoài cửa đại điện bước vào.
Trong lòng ta trầm xuống, đi theo sau lưng lão là không dưới trăm tên lính, không biết bên ngoài điện còn có bao nhiêu quân nữa.
“Hóa ra sư đệ đã phát hiện ra lão phu”, trong mắt lão lóe ra tia đề phòng, “Vì sao… Ách, là ngươi?!”.
Ta giật mình, câu sau là nói với ta, chuyện tới nước này cũng không còn gì để giấu nữa, ta đứng lên, định bụng nói cho Dạ Kiếm Ly biết Lộ Văn Phi còn ở gần đây, vừa không muốn để cho Tiêu Kiến Nhân biết được.
“Là ta”, ta nở nụ cười, “Chỉ e là Tiêu quốc cữu không ngờ được”.
Ánh mắt Tiêu Kiến Nhân lộ ra vẻ sát khí, âm thầm nắm tay lại thành đấm, ta lui lại một bước, dẫm phải tay Tiểu Hồng, nàng ta đang lăn lộn co quắp trên mặt đất, không phát ra được âm thanh nào nữa.
“Liên Thanh”, giọng nói Tiêu Kiến Nhân xa xăm, “Niệm Nhi đã đi rồi, ngươi cũng nén đau thương”.
Liên Thanh? Ta ngây ngốc một lúc mới hiểu ra lão đang gọi tên khuê phòng của Tiêu Thái hậu, chuyện này vốn là tối kỵ. Nhờ vậy cũng có thể thấy được, Tiêu Kiến Nhân đã tính toán cướp ngôi từ trước, lễ giáo quân thần cũng không thèm để tâm.
Khóe miệng Tiêu Thái hậu chảy ra máu tươi, ta sợ hãi nhảy về phía sau một bước, hóa ra là bà ta tự cắn nát đầu lưỡi, tính dùng sự đau đớn để kích thích thần kinh bị tê dại sao? Quả thật cũng không uổng một đời làm Hậu, bà ta ráng ngồi ngay ngắn lại, vẫn không cách nào đứng lên đươc, nhưng vẻ mặt đã tỉnh táo, năng lực nói chuyện đã khôi phục, “Kiến Nhân, từ nhỏ ta đối đãi ngươi như thế nào?”.
“Mẫu thân mất sớm, ngươi chăm sóc ta như mẹ ruột”, Tiêu Kiến Nhân lắc đầu, “Nhưng mà, thiên hạ này, có nhiều thứ ngươi không cho ta được”.
“Niệm Nhi đã mất, ta cũng sẽ truyền ngôi cho ngươi, ngươi gấp gáp cái gì?”, Tiêu Thái hậu lại cười ra tiếng.
Tiêu Kiến Nhân cười lạnh, “Liên Thanh, ta và ngươi cùng chung cốt nhục, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, chẳng lẽ ta không biết sao? Năm đó ngươi khóc lóc năn nỉ cha gả ngươi vào hoàng cung, chỉ vì ngươi đã yêu Độc Cô Vân Thượng… Nhưng tới bây giờ, ngươi chiếm được cái gì?”.
Tiêu Thái hậu đột nhiên im bặt, dung nhan xinh đẹp nhưng khô héo thất thần, “Cùng chung cốt nhục, ngươi nghĩ cái gì, cũng chưa chắc ta không biết. Ta biết rõ, huyết thống tình thân không có ý nghĩa gì với ngươi…”.
“Ta nhớ tới huyết thống tình thân, mới để cho ngươi và Niệm Nhi sống đến ngày hôm nay”, Tiêu Kiến Nhân đột nhiên ngắt lời, “Bây giờ Niệm Nhi đã chết, ngươi cũng không cần đau thương, cứ để ta giúp ngươi thu dọn cái cục diện rối rắm này”.
Lão cứ mở miệng là một tiếng Niệm Nhi hai tiếng Niệm Nhi, khiến cho Tiêu Thái hậu một lần nữa chảy nước mắt. Tình huống hiện tại rất kỳ cục, Dạ Kiếm Ly ôm Niệm Vãn đứng một bên, Tiểu Hồng ngất đi trên mặt đất, ta đứng bên cạnh nàng ta, không biết có nên làm gì hay không. Lộ Văn Phi mất tích, Độc Cô Bạch trúng thuốc mềm oặt trên mặt đất không thể động đậy, vậy mà hai thế lực Tiêu gia vẫn nhàn nhã đứng bàn chuyện nhà, các quan viên trong đại điện cũng đổ mồ hôi, sau lưng mỗi người đều có thị vệ đứng gác, tất cả đều là lính của Tiêu Kiến Nhân.
Tình huống rất bất lợi a.
Tiêu Thái hậu nhắm mắt thở dài một hồi, chán nản nói: “Thôi, thiên hạ này nhường cho ngươi, cũng đều là họ Tiêu cả, không phải sao? Đệ đệ tốt… Ta chỉ có một chuyện muốn nhờ”.
Tiêu Kiến Nhân lộ vẻ vui mừng, “Như thế là được, ngươi nói đi”.
“Ngươi biết ta bình sinh hận nhất… chính là con tiện nhân kia, mà nay… Ta tuyệt đối không cho phép hài tử của con tiện nhân kia còn sống trên đời!”, bà ta há mồm cười, nhìn sang Độc Cô Bạch, “Thay ta giết nó đi!”.
Độc Cô Bạch không hề sợ hãi, dường như đã sớm biết sẽ có ngày này, đôi mắt thanh tú của hắn chỉ chăm chú nhìn ta, không có chút phản ứng.
Trong lòng ta hoảng hốt. Nếu Tiêu Kiến Nhân muốn giết hắn, ta cũng không làm gì được. Ta quay đầu hung hăng nhìn Dạ Kiếm Ly, mau mau cứu hắn, mau cứu hắn!
Dạ Kiếm Ly không thèm liếc đến ta, nhưng trong tay cầm một đồng tiền làm ám khí, xem ra hắn cũng đã chuẩn bị.
“Ta… không thể”.
Chuyện này thật ngoài dự liệu, Tiêu Thái hậu vội la lên: “Nó chính là chướng ngại vật trên ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi không giết nó thì còn giết ai!”.
“Lời này sai rồi”, Tiêu Kiến Nhân cất cao giọng, “Liên Thanh, ngươi không nên đánh giá thấp hắn, chống sau lưng hắn là cả thế lực Tây Trạch, nếu hành động thiếu suy nghĩ, e rằng sẽ dẫn tới hai nước giao chiến”.
Tiêu Thái hậu ngẩn người, đột nhiên giật lấy thanh đoản đao Tiểu Hồng đánh rơi trên mặt đất, nhào tới muốn đâm chết Độc Cô Bạch.
Biến cố phát sinh quá nhanh, không ai nghĩ tới chuyện Tiêu Thái hậu đột nhiên ra tay độc ác như vậy, hai người bọn họ lại ngồi quá gần nhau, Dạ Kiếm Ly và Tiêu Kiến Nhân cũng không kịp ra tay ngăn cản.
Độc Cô Bạch cũng không hề chớp mắt, trong khoảnh khắc thanh đao đâm xuống, hắn đột nhiên nhìn ta cười.
Nhàn nhạt, là kiểu cười duy nhất của hắn, mơ hồ cất giấu nỗi đau khổ, chẳng lẽ hắn chờ đợi một cái kết thúc như vậy sao?
Ta không nhịn được nữa, trước mắt rất nhiều người, ta rống to.
“Hắn là con của bà!”.
Thanh đoản đao trong tay Tiêu Thái hậu đao keng một tiếng rơi xuống đất.
Đầu lông mày của Độc Cô Bạch khẽ run lên, hắn dời tầm mắt nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn ta, liếc về phía Tiêu Thái hậu.
“Ngươi nói nhảm!”, bà ta thở hổn hển, nhặt đao lên lại muốn đâm xuống, “Nó là con của con tiện nhân kia…”.
“Nàng ấy không có nói nhảm”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói, đưa tay gỡ mặt nạ bạch ngọc xuống, “Năm đó mẹ ta sinh hạ ta và Niệm Vãn, còn bà chỉ có một hài tử, không phải sao?”.
Trong giây phút mặt nạ được tháo xuống, Tiêu Thái hậu và Tiêu Kiến Nhân đều mở to mắt, há mồm cứng lưỡi.
“Ngươi…”, Tiêu Thái hậu nhìn Dạ Kiếm Ly, lại nhìn xuống Niệm Vãn trong lòng hắn, “Trên cổ Niệm Nhi có ngọc bội! Đó là con của ta!”.
Dạ Kiếm Ly cười lạnh, “Ngọc bội? Đó là vật chết, người mới là vật sống”.
“Ngươi… Ý ngươi là có người tráo đổi?”, tia huyết sắc trên mặt Tiêu Thái hậu biến mất, bà ta nhìn về phía Độc Cô Bạch, thấy Độc Cô Bạch cũng đang nhìn mình, đôi mắt hai người, dường như giống nhau như đúc.
“Ta không tin!”, Tiêu Thái hậu điên cuồng nắm tóc, ánh mắt gắt gao dán vào Độc Cô Bạch, “Ta không tin!”.
Độc Cô Bạch không cười, hắn và Tiêu Thái hậu ngồi gần như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên mẹ con bọn họ được nhìn nhau thật kỹ. Hắn tựa hồ tham lam nhìn Tiêu Thái hậu, đôi môi run rẩy, nhưng không nói ra lời.
Dạ Kiếm Ly nhẹ giọng, “Không tin thì sao? Sự thật vẫn là sự thật thôi. Vì sao bà không chịu hiểu, sau lưng hắn có thế lực lớn như vậy, đủ để lật đổ chính quyền của bà. Nhưng hắn cứ lần lữa không ra tay, còn bà thì năm lần bảy lượt… Không đúng, phải nói là từng giây từng phút đều cố gắng hại hắn, vì sao hắn không hề trả thù? Bởi vì hắn biết, bà chính là…”.
“A ——”, Tiêu Thái hậu khóc thét một tiếng, run rẩy vươn tay, dường như muốn sờ khuôn mặt Độc Cô Bạch.
Độc Cô Bạch nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nhưng hắn không đợi được bàn tay ấy.
Tiêu Thái hậu không có dũng khí chạm vào Độc Cô Bạch, nắm lấy thanh đao, trong tích tắc, cắm mạnh vào bụng mình!
“…!”, Độc Cô Bạch đỏ hai mắt, nhưng chỉ phát ra tiếng thở dốc kỳ quái.
Bụng Tiêu Thái hậu không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt thương tiếc hối hận.
“Con à… Mẫu thân xin lỗi con…”.
Độc Cô Bạch ôm lấy Tiêu Thái hậu, gục sâu vào trong lòng bà khóc thảm thiết, nhưng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiêu Thái hậu đã chết, ta còn chưa kịp định thần, Dạ Kiếm Ly bên kia vội vàng phi thân thối lui, Tiêu Kiến Nhân nhào tới sát bên, hóa ra lão lợi dụng cơ hội đánh lén Dạ Kiếm Ly.
“Sư đệ! Đệ diễn rất hay!”, lão nổi giận gầm lên một tiếng, năm ngón tay như cái móc.
Dạ Kiếm Ly ôm Niệm Vãn, nhưng chỉ lo né tránh, không hề ra tay đánh trả. Ta lo lắng nhìn bọn họ, muốn tiến lên một bước, đột nhiên cả người bị kéo lại, té ngã ra đất, vết thương trên bả vai rách ra, đau đến mức trời đất quay cuồng.
Tiểu Hồng nắm lấy mắt cá chân của ta, thở hổn hển, trong mắt tràn đầy hận thù.
Ta đá vào thắt lưng nàng ta một cái, khiến nàng ta văng ra xa hơn hai thước, rồi chạy tới thuận tay quơ lấy phi tiêu còn dính đầy máu của Niệm Vãn, tung người đâm xuống.
“Hôm nay ta sẽ báo thù cho các huynh đệ và Niệm Vãn!”, ta quát: “Chết đi!”.
“Tiểu Kỷ!”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên nói vọng sang: “Trên mặt nàng ta có cổ! Cẩn thận!”.
Lòng ta chấn động, liền đâm trật sang một bên. Tiểu Hồng co quắp trên mặt đất, hiển nhiên không chịu nổi đau đớn thấu xương của Thất Phong Huyết Quyết, ánh mắt dán chặt trên người ta. Đây là khuôn mặt Tiểu Hồng, đâu có gì lạ… Ta kinh hãi nhìn nàng ta, đột nhiên nhìn thấy một vệt tróc da nhỏ trên rìa tóc mai bên nửa mặt trái của nàng ta.
Đây là cái gì? Ta tâm hoảng ý loạn, vội vàng quỳ xuống, run rẩy lột lớp da lên.
Tiểu Hồng vẫn là Tiểu Hồng, khuôn mặt mỹ lệ tiều tụy.
Nhưng má trái bên dưới lớp da giả, chằng chịt những vết sẹo dữ tợn, giống như là từng bị ma quỷ cào qua.