Nguyện Kiếp Sau Không Gặp

Chương 1: Hạ phàm lịch kiếp




Giữa vùng thảo nguyên rộng mênh mông được bao bọc bởi những dãy núi lớn, vài tiểu hồ ly đang chơi đùa cùng nhau.

Bỗng từ đằng xa có tiếng gọi vọng lại: "Lạc Anh, Lạc Anh, mau tới Thanh Hà điện, Thanh Linh trưởng lão có chuyện tìm người đó."

Từ đám hồ ly lao ra một bóng trắng, đó là một con bạch hồ có bộ lông trắng mềm như tuyết, nó đến gần cô gái truyền tin cất tiếng nói: "Thanh Vân tỷ tỷ, cô cô tìm ta có chuyện gì vậy?".

Thanh Vân ngồi xuống nói: "Ta cũng không rõ nữa nhưng hình như là liên quan đến chuyện lịch kiếp của ngươi đó."

Bạch hồ cúi đầu một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Đa tạ tỷ tỷ đã báo cho ta biết, ta cái này đi tìm cô cô."

Thanh Vân nhẹ đáp: "Được rồi, người mau đi đi, đừng để trưởng lão chờ lâu, sẽ lại bị mắng đó."

"Vậy ta đi đây.", nói rồi Lạc Anh phóng đi chạy về phía Thanh Hà điện.

Vừa tới cổng Thanh Hà điện, Lạc Anh dừng lại huyễn hóa ra hình người. Đó là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, mặc trên mình một bộ quần áo màu trắng thêu hoa văn hình hoa sen, mái tóc đen bóng mượt dài đến thắt lưng, gương mặt dù non nớt nhưng cũng đủ cho người khác cảm thán một câu khuynh quốc khuynh thành. Bước vào điện, Lạc Anh liền nhìn thấy cô cô của mình đang đứng ngoài hiên nhỏ ngắm cảnh sắc bên ngoài. Nàng cất tiếng gọi: "Cô cô..".

Người nghe dường như có chút giật mình nhưng rất nhẹ làm cho người khác cảm giác như mình nghĩ lầm rồi.

"Con đến rồi à?", như là câu hỏi nhưng càng hơn là khẳng định.

"Vâng." Lạc Anh đáp.

"Anh nhi, con đã một ngàn tuổi rồi, Thanh Khâu ta đến tuổi con đều hạ phàm lịch kiếp độ thành tiên, con cũng nên chuẩn bị rồi." Thanh Linh quay người lại dung mạo có thể hình dung bằng từ băng thanh ngọc khiết, lãnh mỹ nhân. Chẳng trách, hồ ly tộc luôn có mặt trong bảng xếp hạng mỹ nhân của tiên giới. "Lần này con hạ phàm lịch kiếp ta không thể xen vào nhưng ta sẽ tặng con ba thứ." Nói rồi Thanh Linh phất tay trước mặt Lạc Anh liền xuất hiện ba dạng đồ vật.

Thanh Linh nói: "Lọ này đựng một viên hóa dung đan, tộc hồ ly ta dung mạo vốn khiến người khác chú ý, con ăn nó vào nó sẽ giúp dung mạo của con trở nên thanh tú không quá bắt mắt, còn lọ này là hoàn hồn đan, chỉ cần còn một hơi cuối cùng nó cũng có thể cứu mạng người đó, còn viên ngọc này là đồ mà năm xưa mẫu thân con để lại cho con, đeo nó mẫu thân con sẽ luôn đi theo bảo vệ con."

"Đa tạ cô cô." Lạc Anh nói.

"Nhân gian hiểm ác lòng người dối trá không giống như Thanh Khâu chúng ta tuy có ghen ghét, đố kỵ làm ra vài chuyện chê cười nhưng cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, đến nhân gian chuyện gì cũng phải lưu tâm, lòng người khó đoán không nên quá tin họ, dù cho họ đối tốt với như thế nào cũng phải có lòng phòng bị."

"Vâng, con xin ghi nhớ lời dạy của cô cô." Thanh Linh thở dài, biết rằng nha đầu này sẽ không nhớ lời nàng nhắc nhở, chung quy cũng là kiếp của nàng, nàng không thể can thiệp vào cũng chỉ có thể làm tới đây thôi. "Được rồi, con trở về chuẩn bị đi, ba ngày sau hãy đến cổng nhân giới sẽ có người đưa con."

"Vâng thưa cô cô, vậy con xin cáo lui.", nói rồi Lạc Anh rời đi Thanh Hà điện ra đến bên ngoài nàng lập tức hóa thành nguyên hình chạy đi cùng báo tin cho mọi người. Xung quanh các tiểu hồ ly nghe Lạc Anh phải hạ phàm lịch kiếp đều tặng nàng rất nhiều quà và còn xin nhờ nàng mua vài món đồ chơi ở nhân giới trở về. Lạc Anh vui vẻ đáp ứng, trở về liền háo hức chuẩn bị, nàng đã xem qua nhiều thoại bản ở nhân gian biết nhân gian náo nhiệt nên vẫn muốn được tự mình nhìn thấy, nay ước nguyện đạt thành làm cho nàng cầu mong ba ngày trôi qua mau mau nhưng nàng không biết rằng chờ nàng ở phía trước là một hồi đau thương..

Ba ngày sau..

Các tiểu hồ ly đều đến bên ngoài cổng nhân giới tiễn Lạc Anh, nàng vẫy tay chào mọi người rồi theo người gác cổng là Hồ Lâm vào trong.

"Đến nhân giới không thể sử dụng pháp thuật tùy tiện nếu không pháp thuật sẽ vô hiệu tùy theo pháp thuật người dùng, trừ khi có người muốn hại người thì người có thể dùng, đã nhớ chưa?".

"Vâng, Lâm thúc thúc, Anh nhi đã nhớ rồi."

Hồ Lâm thở dài: "Ta còn không biết tính ngươi sao bồng bột, nóng nảy thích xen vào chuyện của người khác đến nhân giới không thể như vậy nữa."

Lạc An chột dạ cười: "Hi hi, Lâm thúc thúc, Anh nhi thật sự nhớ rồi mà."

"Được rồi, ta còn không biết tiểu hồ ly con tính cách như thế nào sao, đây là 1 vạn lượng vàng tới nhân gian con muốn mua gì cũng được và nhớ cái gì cũng phải suy nghĩ thận trọng rồi mới làm biết chưa?", Hồ Lâm liền đưa cho Lạc Anh

"Lâm thúc thúc, người yên tâm đi, Anh nhi không dễ bị lừa như vậy đâu."

Hồ Lâm dẫn Lạc Anh tới cổng nhân giới, chiếc cổng có hình vòm, ở xung quanh là các đám mây trôi, trong cổng là một mảnh sương trắng người bên ngoài nhìn vào đều không thấy gì cả.

Hồ Lâm nói: "Đi thôi, nhớ bảo trọng."

"Lâm thúc thúc, người cũng nhớ bảo trọng, nhờ người nói với cô cô con phải đi rồi cô cô không cần lo lắng con sẽ hoàn thành lịch kiếp trở về."

"Được."

Lạc Anh không quay đầu lại bước qua cổng nhân giới, bắt đầu hành trình lịch kiếp của nàng.

"Tại sao nàng không xuất hiện, con bé rất mong nàng đến tiễn.", Hồ Lâm mở lời dù Lạc Anh không nói nhưng y biết nha đàu này rất muốn cô cô đến đưa nàng, không biết tự bao giờ sau lưng y đã xuất hiện một bóng người là Thanh Linh, nàng nói: "Lần này lịch kiếp nếu thành công, con bé có thể từ yêu thăng thẳng lên làm thượng tiên nhưng nếu thất bại.. sẽ hồn phi yên diệt ta sợ bản thân xuất hiện sẽ không kìm lòng được mà giữ nó lại nhưng đây là kiếp của nó nếu ta giữ nó lại con bé cũng chỉ có thể sống thêm vài trăm năm nữa vì vậy ta muốn đánh cược..", cược con có thể vượt qua thiên kiếp độ hóa thành tiên, Anh nhi cô cô tin tưởng con, nhất định con sẽ vượt qua được, cô cô chờ con..