Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyện Hoá Làm Gió Mưa Nhân Gian

Chương 5




【NGOẠI TRUYỆN】

- -Góc nhìn của Bùi Cẩn Thâm--

Đêm rằm tháng tám, tôi cùng Doãn Khả ăn cơm tại nhà cũ. Ăn xong, chúng tôi ôm Bùi Húc Chi, đi dạo dưới ánh trăng sáng.

Người trong lòng bên cạnh, đứa con nhỏ trong lòng. Khung cảnh một nhà ba người thế này, không biết tôi đã mong ngóng bao nhiêu năm.

“A Thâm, anh thích em từ khi nào vậy?” Doãn Khả kéo lấy cánh tay tôi, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt em.

Cụ thể là từ khi nào?

Vẫn còn nhớ hồi cấp ba, em cùng các bạn nữ trong lớp cực kì thích một nhóm nhạc, trong nhóm nhạc đó còn có một thành viên mà em liên tục gọi chồng ơi chồng à.

Ồn chế.t đi được.

Nghe nói em trốn học đi xem concert, anh tra thời gian concert, biết tận 10 giờ tối mới hết. Vị trí của sân vận động lại là một nơi hẻo lánh, anh cảm thấy cực kì tức giận.

Anh tự thuyết phục chính mình, Lục gia và Bùi gia vốn thân thiết, nhỡ may Lục Doãn Khả gặp chuyện ngoài ý muốn, cả ông nội em và ông nội anh đều rất đau lòng.

Bởi thế, ma xui quỷ khiến thế nào, anh cũng trốn tiết tự học buổi tối.

Đêm muộn 16 độ, anh ở bên ngoài sân vận động đợi 4 tiếng đồng hồ, chịu cơn gió lạnh 4 tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy em cùng hai bạn nữ khác đi ra.

Vừa kết thúc concert, không dễ gì mà gọi xe. Em và các bạn dự định ra đường cái bắt xe, anh một mực âm thầm đi phía sau em.

Giữa đường đi, từ đằng xa anh nhìn thấy ba tên say rượu, bọn họ có ý đồ đen tối với em.

Trước lúc bọn họ định ra tay, anh xông ra, bảo vệ em.

Ba tên đó uống quá nhiều song thể lực không hề yếu. Để khống chế bọn họ, anh cũng không tránh khỏi bị thương.

Mà đằng xa, em vẫn vừa nói vừa cười lên xe cùng các bạn.

Anh ghi nhớ biển số xe, sau đó cũng quay người về nhà.

Anh vừa tức giận lại vừa cảm thấy may mắn. Tức giận vì em không sợ nguy hiểm mà trốn học đi xem concert đến tối muộn mới về. May mắn vì anh kịp thời ngăn chặn lũ khố.n nạn đó.

Anh thưa chuyện với chú, em giận dữ tới nhà anh làm ầm lên một trận.

Nhưng không hiểu sao nhìn dáng vẻ không ai có thể bắt nạt được như thế này của em, anh lại cảm thấy cực kì vui mừng.

Sau này, nhóm nhạc mà em thích sập phòng, em khóc lóc thề thốt, em sẽ không theo đuổi thần tượng nữa. Ấy là lần đầu tiên anh nhìn nhóm nhạc đó mà cảm thấy thuận mắt.

Cũng chính từ lúc đó, anh phát hiện mình để ý đến em.

Giờ thể dục, em nói dối giáo viên cơ thể không thoải mái, anh nhân cơ hội đi đưa tài liệu, âm thầm chạy đến phòng y tế. Kết quả giữa đường, anh nhìn thấy em ở tiệm tạp hoá mua kem ăn.

Có một lần thi cuối kì, điểm toán của em không cao lắm, lúc anh đến nhà em làm khách, anh “vô tình” nhắc đến thành tích đứng đầu khối môn Toán của mình, ngày hôm sau, em liền “được” đưa đến nhà anh để anh giúp em ôn tập.

Lần đó em lỡ ngủ trong lúc ôn tập, bị anh đánh thức, thế là em tóm lấy tay anh cắn một cái. Trên cổ tay anh đến bây giờ vẫn còn một vết sẹo mờ.

Mỗi lần vết sẹo ấy mờ đến độ sắp không thấy gì nữa, anh liền căn đúng vị trí ấy cắn một cái, để vết sẹo ấy vẫn mãi tồn tại trên tay anh.

Sau khi lên đại học, bên cạnh em có một người đàn ông khác, anh ta tên Hà Cảnh Văn.

Hai người nhanh chóng xác nhận mối quan hệ, ngày hôm đó ra khỏi lớp học, anh nhìn thấy em và anh ta tay trong tay. Khoảnh khắc đó, anh chỉ hậ.n không thể lao đến chặ.t đứ.t tay anh ta.

Đến một ngày, anh bất chấp tất cả, dùng quan hệ điều tra Hà Cảnh Văn, rồi lại đề ra những điều kiện hẫu hĩnh đưa anh ta ra nước ngoài du học.

Anh ta đồng ý, mà em cũng biết chuyện này do anh làm, em đã giận anh rất lâu.

Sau đó bên cạnh anh xuất hiện một cô gái, Mạnh Hi Nghiên.

Anh đã lợi dụng cô ấy, anh muốn biết, nếu bên cạnh anh xuất hiện một cô gái khác, Lục Doãn Khả em liệu có không vui không, liệu có ghen hay không.

Anh và Mạnh Hi Nghiên cùng đi thư viện. Anh đồng ý cùng cô ấy đi xem phim.

Đến khi em biết chuyện, liền ba lần bảy lượt đến “làm loạn”.

Mới ban đầu anh rất vui, anh nghĩ, có lẽ em cũng đến ý đến anh. Đến sau này anh mới phát hiện ra, em chỉ đơn thuần muốn chia rẽ anh và Mạnh Hi Nghiên mà thôi.

Anh lại sợ thái độ của anh sẽ khiến Mạnh Hi Nghiên hiểu lầm, sợ em thật sự tưởng anh thích Mạnh Hi Nghiên, cho nên sau cùng vẫn ngả bài với Mạnh Hi Nghiên, nói với cô ấy đừng đến tìm anh nữa.

Nhưng Mạnh Hi Nghiên lại luôn cho rằng, mối quan hệ giữa anh và cô ấy là bởi vì em nên mới ra nông nỗi này, hết lần này đến lần khác đến tìm anh.

Sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu tiếp quản Bùi Thị, mà em cũng mở phòng làm việc của riêng mình. Bởi vì tính chất của công việc khác nhau, cơ hội gặp nhau của chúng ta càng ngày càng ít.

Trong một lần dùng bữa, chú Lục thuận miệng nói muốn sắp xếp cho em đi xem mắt, chiếc dĩa đang cầm trong tay anh rơi xuống đĩa, phát ra âm thanh nhiếc tai.

Đó là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh trước các vị trưởng bối.

Sau khi về nhà, anh thẳng thắn nói với bố và ông nội, anh thích Lục Doãn Khả, thích em rất lâu rất lâu rồi, anh chỉ muốn cưới một mình em.

Ngày hôm sau, gia đình anh hẹn bố mẹ em bàn chuyện hôn sự.

Anh nghĩ, chỉ cần em ở bên anh, dần dần rồi, em nhất định sẽ yêu anh.

Để kịp cho hôn lễ, mỗi ngày bên châu Âu làm việc, anh chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kịp trở về đêm trước ngày cưới.

Lại không ngờ em “giúp” anh hẹn gặp riêng Mạnh Hi Nghiên. Khoảnh khắc ấy anh vừa đau lòng vừa lo lắng.

Đau lòng vì trong tim em không có anh.

Lo lắng vì em sẽ không yêu anh.

Nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ, chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi.

Em cùng Hà Cảnh Văn làm việc, cùng ăn cơm, cùng tăng ca, không một thời khắc nào Hà Cảnh Văn không “bẩm báo” với anh.

Anh thậm chí còn nghĩ, hay là nhốt em ở trong nhà. Nhưng đến khi nhìn thấy em mỉm cười rạng rỡ, anh lại nói với chính mình, bông hoa có đẹp đến thế nào, cũng không thể thiếu ánh sáng mặt trời.

Chuyện của em và Hà Cảnh Văn lên hotsearch, đối mặt với những áp lực từ phía cổ đông, anh lựa chọn trốn chạy, dùng men rượu làm tê liệ.t chính mình.

Lần đầu tiên anh phát hiện ra, hoá ra uống rượu vốn không hề khó chịu như thế, ít nhất uống rượu xong còn có thể sinh ra ảo giác.

Lục Doãn Khả để ý đến anh, Lục Doãn Khả sẽ chăm sóc cho anh, nhìn anh đầy lo lắng.

Và cả, Lục Doãn Khả sẽ hôn anh nữa.

Phía cổ đông nhìn thấy tin tức đó liền làm rầm rộ lên, anh buộc phải gấp rút bay ra nước ngoài xử lí.

Anh cắt đứt liên lạc với em hơn một tuần. Mỗi ngày, anh đều lao đầu trong công việc, đến mức vào đêm mưa hôm đó, nhìn thấy em xuất hiện trước mặt anh, anh nhất thời không phân biệt được, đây là ảo giác hay là hiện thực.

Sau đó cũng xảy ra một vài chuyện tựa như mơ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy em ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, anh mới ý thức được đây là sự thật, khoé mắt không kìm được mà ướt đẫm.

Nhiều năm như thế, cuối cùng trong lòng em cũng có anh rồi.

···

Bùi Húc Chi trong lòng bỗng nhiên đá vào người anh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mếu máo khóc.

“Con sao thế anh?” Doãn Khả nhìn đứa nhỏ trong lòng tôi, nhất thời không biết phải làm sao.

Kể từ khi Doãn Khả mang thai, tôi liền cắm rễ tại nhà xử lí mọi việc. Trừ lúc ban ngày có bảo mẫu trông giúp, còn lại tôi đảm nhận việc tắm rửa, cho con uống sữa, thay tã bỉm cho con cũng là tôi.

“Dựa vào kinh nghiệm của anh, thằng nhỏ lại ị đùn rồi.”

“Hả! Vậy anh mau về phòng thay đồ cho con đi.”

(Hoàn)